Đường Lăng Khiếu trở về liền bắt đầu theo đuổi Tô Yên Vũ, hoa tươi quà tặng khôngngừng, Tô Hải Phú hiển nhiên đối với hắn rất vừa lòng, thường xuyên yêu cầu Tô Yên Vũ đi ra ngoài hẹn hò với hắn. Yên Vũ không có cách nào khác, đành phải tùy cơ ứng biến đối phó người nhà. Đường Lăng Khiếu là quý công tử nhà quyền quý, Đường gia là tập đoàn tài chính nổi tiếng ở nước ngoài, sản nghiệp cả gia tộc trải rộng khắp các ngành sản xuất. Đường Lăng Khiếu là con lai, huyết thống hỗn hợp giữa phương đông và phương tây, thân hình cao lớn, mắt sâu, mũi cao, tóc đen nồng đậm. Nhưng màhắn hình như có huyết thống người phương Đông, làn da vàng nhìn qua rất giống người châu Á, chẳng qua so với người châu Á thì cao hơn, nhìn càng anh tuấn hơn.
Đường Lăng Khiếu là người thừa kế Đường gia, kinh tế châu Á đang đà phát triển, hắnđại diện Đường gia tới nơi này khai thác thị trường. Lịch sử gia tộc Đường gia đã có mấy trăm năm, Đường gia có một bí mật không muốn người khác biết, người Đường gia là người sói, khi trăng tròn sẽ là lúc hóa thân thành sói. Lịch sử gia tộc Đường gia tiếp diễn, trải qua mấy trăm năm phát triển, gien người sói trong máu đã nhạt bớt, cómột số người sau khi được sinh ra không hóa thân thành sói nữa, nhưng những ngườikhông thể hóa thân thành sói cũng mất đi năng lực sinh sản, bởi vì chỉ khi hóa thân thành sói giao phối với người mới có thể làm bạn đời mang thai.
Đường Lăng Khiếu có hai em trai, một em gái, từ khi bọn họ ra đời đến nay cũng chưa hề biến thân thành người sói, nên hắn là người thừa kế thế hệ này của Đường gia, ngày trăng tròn mỗi tháng hắn đều sẽ hóa thành người sói, mỗi năm trời đông giá rét là kỳ động dục của người sói, lúc này Đường Lăng Khiếu đều sẽ hóa thành sói. Vốn dĩhắn phải về trang viên của gia tộc vượt qua thời kỳ đặc thù này, nhưng bởi vì có việc chậm trễ, lại gặp phải bão tuyết, hắn trở về không được, liền đi đến Tuyết Lang Sơn nơi tổ tiên của gia tộc đã từng sinh hoạt trải qua giai đoạn đặc biệt này.
Khi Tô Yên Vũ lăn đến sơn cốc, hắn thấy cô còn có hô hấp, liền thuận tay cứu cô, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đến phát run của cô khi thấy hắn làm hắn cảm thấy rất thú vị, sau đó liền mất khống chế. Trước kia hắn chỉ thích cô gái phương Đông xinh đẹp, nhưng về sau hắn lại thất vọng, cái loại khí chất lịch sự tao nhã này rất khó tìm thấy từ trênngười các cô gái thành thị. Nhưng hắn tìm được rồi, từ trên người Tô Yên Vũ, khí chất uyển chuyển tao nhã, từ khi đó, hắn liền muốn chiếm cô làm của riêng, đáng tiếc hắnkhi đó vẫn là người sói, không thể để cô ở lại bên người.
Chờ khi hắn biến thân xong, trở lại thành phố lập tức bắt đầu điều tra cô, nhìn thấy côcó bạn trai hắn cũng không vui vẻ lắm. Quân tử không đoạt đồ của người khác, nhưnghắn không phải quân tử, khi còn nhỏ lúc hắn hóa thân thành sói đã từng đến rừng rậm sinh sống giống như một con sói hoang, săn thú tranh đoạt con mồi. Ở trong thế giới động vật, cá lớn nuốt cá bé là phép tắc sinh tồn, mà hắn là cường giả, đoạt lấy cô là bản năng của hắn.
Đây là lần thứ ba bọn họ hẹn hò, Đường Lăng Khiếu nhìn thấy Tô Yên Vũ có chút miễn cưỡng, mất hồn mất vía, xem ra lòng của cô vẫn đặt ở trên người bạn trai nhỏ kia. Sau khi ăn cơm chiều Đường Lăng Khiếu đưa cô về nhà, khi xuống xe, Tô Yên Vũ vừa muốn trở về, bị hắn gọi lại, trong tay cầm một cái túi nhỏ, là mấy trang sức hôm naycô mua, để quên ở trên xe hắn.
Tô Yên Vũ nhận lấy từ trên tay hắn, Đường Lăng Khiếu thuận tay kéo cô vào trong lòng ngực, Tô Yên Vũ sửng sốt một chút, môi lưỡi ấm áp của Đường Lăng Khiếu liền hôn lên miệng cô. Tô Yên Vũ dùng sức đẩy hắn nhưng một chút tác dụng cũng khôngcó, hai cánh tay Đường Lăng Khiếu gắt gao ôm cô, hơi thở phái nam nồng đậm quanh quẩn bên chóp mũi cô, cô cảm thấy hương vị này có chút quen thuộc, nhưng mà lại nghĩ không ra. Thân thể Đường Lăng Khiếu rất nóng, nóng bỏng làm cho cô muốn phỏng, nụ hôn nồng nhiệt làm cô thở không nổi, đầu lưỡi ấm áp đi vào miệng cô, tay giãy dụa cũng từ từ mềm lại.
Đường Lăng Khiếu hôn có chút động tình, cách quần áo vuốt ve thân thể của cô, trong đầu tự động bày ra dáng vẻ cô khỏa thân, thân thể càng ngày càng nóng rực. Quamột hồi lâu, Đường Lăng Khiếu mới buông tay ra, nếu không buông tay hắn sợ một hồisẽ kéo cô vào trong xe làm việc luôn. trên mặt Tô Yên Vũ ửng hồng, ánh mắt mê ly, sau khi hít thở không khí lạnh lẽo mới từ từ tỉnh lại, nhìn thấy hình ảnh của mình trong ánh mắt của Đường Lăng Khiếu, cô mặt đỏ tới mang tai nhảy dựng lên, giống như mộtcon thỏ bị giật mình hoảng sợ chạy nhanh về nhà.
Tô Yên Vũ về đến nhà đóng cửa lại tim đập thình thịch, dựa lưng vào cửa cắn môi ảo não, sao cô lại bị hắn hôn mà không kháng cự chứ? Tô Yên Vũ sờ sờ độ ấm của hắncòn lại trên môi, cảm thấy rất có lỗi với Trần Thự Quang, nhưng cô lại không dám phản kháng Tô Hải Phú. Đường Lăng Khiếu, nghĩ đến hắn, Tô Yên Vũ không tự chủ được đỏ mặt, cô đã nói với hắn cô có bạn trai, nhưng hắn cười cười giống như khônghề nghe thấy câu nói đó.
Tô Yên Vũ hy vọng thời gian có thể qua nhanh một chút, đơn xin du học của cô và Trần Thự Quang trường học đã có phản hồi, bọn họ có thể từ từ chuẩn bị xuất nɠɵạı, nhưng bọn họ còn mấy tháng nữa mới nhận được bằng tốt nghiệp, ra nước ngoài du học. cô tính nhận bằng tốt nghiệp rồi xuất nɠɵạı trước, chờ tới khi ra nước ngoài rồi mới nói cho cha mẹ, đến lúc đó ngoài tầm với, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận Trần Thự Quang.
Trần Thự Quang trong khoảng thời gian này rất vui mừng, giống như đã thấy được tương lai tốt đẹp hắn sẽ được tuyển thẳng, khát khao hoàn cảnh tốt đẹp của hai người. Nhìn thấy dáng vẻ Tô Yên Vũ chau mày liền an ủi cô, “Yên Vũ, không có việc gì, nửa năm nữa thì chúng ta đi nước ngoài là tốt rồi.”
Tô Yên Vũ miễn cưỡng cười một cái, “Hy vọng như thế.” Đường Lăng Khiếu làm cô có chút hoảng hốt, hơn nữa có đôi khi cô cũng cảm thấy lén lút xuất nɠɵạı rất có lỗi với cha mẹ, nhưng lại khó vẹn toàn hai bên, cô thật sự không biết nên làm như thế nào cho phải, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Trần Thự Quang nắm tay cô mặt đối mặt đứng ở cổng trường nói chuyện, kể rõ tưởng tượng về tương lai, Tô Yên Vũ lướt qua bờ vai của hắn nhìn thấy bên đường đối diện có một chiếc xe quen thuộc chạy băng qua, sắc mặt tái nhợt. Tô Hải Phú từ trong xe đira, đi từng bước một đến gần bọn họ, sắc mặt Trần Thự Quang đột nhiên tái nhợt, tay nắm lấy tay Tô Yên Vũ cũng hơi hơi phát run, buông lỏng tay ra.
Tô Hải Phú đi đến trước mặt hai người đánh giá Trần Thự Quang, hắn ra vẻ trấn định kêu một tiếng, “Chào chú Tô.”
Tô Hải Phú hừ một tiếng không muốn đáp lại hắn, ánh mắt khinh thường xẹt qua hắn, kéo Tô Yên Vũ đi. Lên xe, Tô Hải Phú nhắm hai mắt, dựa vào trên xe nghỉ ngơi mộtcâu cũng không nói, trong lòng Tô Yên Vũ rất hoảng loạn, suy nghĩ rất nhiều lý do để viện cớ, nhưng một câu cũng chưa nói ra, trên xe yên tĩnh làm cho cô như đứng trênđống lửa, như ngồi đống than, hai tay gắt gao nắm lấy túi xách cảm thấy sống mộtngày bằng một năm. Đoạn đường ngắn ngủi chỉ nửa tiếng, Yên Vũ lại cảm thấy như qua nửa thế kỷ, tài xế rốt cuộc cũng đem xe ngừng ở trước cửa một khách sạn 5 sao cao cấp. Tô Hải Phú dẫn cô tới tham gia một bữa tiệc hợp tác giữa Tô thị và tập đoàn Thượng Dung, bây giờ Thượng Dung đang sắp xếp người vào Tô thị, suy nghĩ tính khả thi của việc hợp tác.
Bữa tiệc họp mặt cũng không phải chính thức, tài chính Tô thị có vấn đề, bây giờ Tô Hải Phú rất cần tài chính của Đường Lăng Khiếu, tổ chức lần gặp mặt này cũng là hy vọng có thể thúc đẩy tiến độ đầu tư nhanh hơn. Yên Vũ mặc váy dài cầm ly rượu đitheo Tô Hải Phú xã giao, chỉ chốc lát liền đụng phải Đường Lăng Khiếu, ba người chạm ly uống rượu xong, Tô Yên Vũ cảm thấy đầu óc choáng váng, dùng tay xoa trán, thân thể nhẹ nhàng lung lay, Tô Hải Phú nhăn mày lại, “Có phải thân thể không thoải mái hay không?”
Tô Yên Vũ xoa xoa cái trán, “Con không sao.” Tửu lượng của cô tuy rằng không cao, nhưng một ly rượu vang đỏ chưa uống xong, cô cũng không đến mức uống say.
Tô Hải Phú đem Tô Yên Vũ giao cho Đường Lăng Khiếu, “Tôi còn có chuyện cần nói với chủ nhiệm Trần và Tô tổng, phiền cậu dẫn Yên Vũ đi nghỉ ngơi nha.” Chủ nhiệm Trần, Tô tổng là người thẩm tra cơ cấu được Thượng Dung ủy thác.
Đường Lăng Khiếu đỡ Tô Yên Vũ, Yên Vũ muốn từ chối, nhưng thân thể chưa đụng vào hắn, chân đã mềm nhũn, lời từ chối cũng mềm mại vô lực, mà Tô Hải Phú sau khi đem cô giao cho Đường Lăng Khiếu, xoay người liền không thấy bóng dáng.
Đường Lăng Khiếu đỡ Tô Yên Vũ lên lầu, khi đến cửa thang máy, cả người Tô Yên Vũ dều dính trên người hắn, giống như là uống say, chỉ có chính cô rõ ràng, cô khôngphải uống say, mà là bị hạ dược, nếu cô không đoán sai, người hạ dược chắc là cha của cô.
Khách sạn này có cổ phần của Đường gia, Đường Lăng Khiếu ở chỗ này có một phòng dài hạn, hắn cho rằng Yên Vũ uống nhiều quá, liền ôm lấy cô đưa cô đến phòng của mình nghỉ ngơi. Lúc này Tô Yên Vũ còn sót lại chút lý trí, nỗ lực đứng lên, cô muốn rờiđi, nhưng Đường Lăng Khiếu thấy dáng vẻ như vậy sao lại để cô rời đi, liền đưa cô đến phòng mình.