Truyện Rể Quý Trời Cho - Full

CHƯƠNG 257: HỨA BÍCH HOÀI BỊ BẮT

Trước Sau

break

 CHƯƠNG 257: HỨA BÍCH HOÀI BỊ BẮT

Huyện Yên Vân, trong biệt thự của Thạch Hạo.

Trước cửa phòng mà Lâm Thanh Diện đang tiến hành ngâm thuốc, một ông lão đang ngồi rất nhàn nhã, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà để giải khát.

Người này chính là bác sĩ trung y mà Thạch Hạo tìm cho Lâm Thanh Diện, tất cả các loại thuốc nước mà Lâm Thanh Diện cần phải ngâm đều là do ông ta pha chế ra.

“Sức chịu đựng của thằng nhóc này quả thật đáng kinh ngạc, đã vào được một ngày rưỡi rồi mà vẫn không có ý định ra ngoài” Ông lão lẩm bẩm một mình.

Trong số những loại thuốc nước mà ông ta pha chế cho Lâm Thanh Diện, có không ít loại thuốc có phản ứng trực tiếp với cơ thể, hoặc cay hoặc ngứa, ngồi ở đây đợi lâu như vậy rồi, có những lúc sẽ cảm thấy không thể chịu nổi.

Theo tính toán của ông lão, Lâm Thanh Diện chỉ kiên trì nhiều nhất được 1 ngày, sau đó sẽ từ trong đó đi ra, con số này đã gấp đôi giới hạn của người bình thường rồi, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn ở trong đó tận 1 ngày rưỡi nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh không kiên trì được nữa.

Lúc này, Thạch Hạo từ bên ngoài đi vào, anh ta đi đến bên cạnh ông lão kia, cười nói: “Bác sĩ Phương, lúc nãy ông lẩm bẩm cái gì vậy?”

Ông lão tên Phương Ngọc Lân, là bác sĩ trung y giỏi nhất ở Yên Vân, địa vị của ông ta ở đây không thua kém gì địa vị của Từ Tài ở Hồng Thành.
Phương Ngọc Lân cười với Thạch Hạo, nói: “Tôi đang bái phục sự chịu đựng của người anh em này, theo như bình thường mà nói, người bình thường ngâm trong số thuốc này của tôi nửa ngày đã không chịu đựng được, ra ngoài hít thở, nhưng người anh em này đã đi vào một ngày rưỡi rồi, thực sự khiến người khác vô cùng ngạc nhiên.
Thạch Hạo trợn tròn mắt, nói: “Không phải chứ, thuốc nước của ông không đáng sợ như ông nói chứ, lúc tôi nhìn ông pha thuốc, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt, chỉ là một thùng thuốc màu đen thôi, nếu là tôi, tôi cũng có thể kiên trì ở trong đó mấy ngày”

Phương Ngọc Lân thấy Thạch Hạo nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt, nói: “Cậu lại dám xem thường thuốc nước tôi pha chế ra, đúng lúc tôi pha chế vẫn còn thiếu một ít, nó ở trong căn phòng bên cạnh, loại thuốc này có tác dụng rất tốt với cơ thể, không đau cũng có thể ngâm, cậu đã cảm thấy thuốc của tôi không đáng sợ như vậy, không thì cậu cũng đi ngâm một chút đi, xem xem cậu có thể kiên trì được bao lâu”

Thạch Hạo lập tức cười nói: “Ngâm thì ngâm , không phải chỉ có một chút thuốc thôi sao, tôi muôn ngâm bao lâu thì ngâm bấy lâu, tôi không tin cái thứ mà ông nói lại đáng sợ như vậy.”

Nói xong, Thạch Hạo đi vào căn phòng bên cạnh.

Phương Ngọc Lân tiếp tục ngôi ở bên ngoài, ông ta không tin uy lực thuốc nước của ông ta lại kém như vậy, sức chịu đựng của Lâm Thanh Diện biến thái thì thôi đi, Thạch Hạo chắc chắn sẽ không kiên nhẫn như Lâm Thanh Diện.

Chỉ cần lướt qua là ông ta đã nhìn ra Thạch Hạo là một người có tính tình nóng nảy, chịu đựng có lẽ là việc không giỏi nhất của cậu ta, mà Lâm Thanh Diện không như vậy, lân đầu tiên Phương Ngọc Lân nhìn thấy Lâm Thanh Diện, lập tức cảm nhận được sự thâm sâu không thể đo được của anh, ánh mắt của Lâm Thanh Diện được hình thành từ ngấm ngầm chịu đựng rất nhiều năm, người bình thường không thể bắt chước được. 

Vì vậy bây giờ Lâm Thanh Diện đã kiên trì được một ngày rưỡi, Phương Ngọc Lân cũng có chút ngạc nhiên, từ lúc đầu ông ta đã biết Lâm Thanh Diện không giống như những người khác.

Sau gần 3 tiếng, trong căn phòng của Thạch Hạo bắt đầu truyên đến những tiếng la mắng, sau đó, khuôn mặt Thạch Hạo tràn đầy sự không vui, từ bên trong chạy ra, đứng trước mặt Phương Ngọc Lân, nói: “Ông bỏ cái gì vào trong thuốc nước kia? Sao càng về sau càng cảm thấy trên người giống như có lửa vậy, còn có cảm giác ngứa ngáy giống như có hàng vạn con kiến đang bò trên người, thật sự không thể chịu nổi mà”

Phương Ngọc Lân đắc ý nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, thuốc của tôi không phải là thứ người bình thường có thể kiên trì được, bây giờ cậu biết sự lợi hại của loại thuốc này của tôi rôi chứ”

Trên khuôn mặt Thạch Hạo hiện lên sự bái phục, sau đó liếc nhìn căn phòng của Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm nói: “Loại thuốc đáng sợ như vậy, vậy mà anh Diện có thể kiên trì một ngày rưỡi, xem ra giữa mình và anh ấy vẫn có một khoảng cách rất khó có thể bù đắp được”

Lúc này, trong căn phòng của Lâm Thanh Diện truyên ra một số âm thanh, Phương Ngọc Lân quay đầu qua, nói: “Xem ra cậu ta cũng không chịu đựng được nữa, vốn dĩ tôi cứ nghĩ cậu ta có thể chịu đựng được hết hai ngày, xem ra một ngày rưỡi là đã đến giới hạn của cậu ta rồi”

Rất nhanh, cửa phòng của Lâm Thanh Diện được mở ra, Lâm Thanh Diện đã thay quân áo, từ bên trong đi ra, Phương Ngọc Lân vội vàng đi lên, nói: “Không kiên trì được nữa đúng không, cậu có thể chịu đựng được thời gian dài như vậy đã rất tốt rồi, đợi một chút rôi đi vào, nhưng sao cậu lại thay quần áo rồi, lát nữa vẫn phải cởi ra, thật phiên phức”

Lâm Thanh Diện cười nhìn Phương Ngọc Lân, nói: “Không cần cởi, tôi đã hoàn toàn hồi phục rồi”

Phương Ngọc Lân sững sờ, trên khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc, hỏi: “Cậu….cậu khỏi rồi?”

Lâm Thanh Diện gật đầu, cười nói: “Lần này thật sự cảm ơn ông Phương rất nhiều, thù lao tôi đã hứa với ông tôi nhất định sẽ thực hiện, đến lúc đó ông cứ đến tìm Thạch Hạo là được” 

Phương Ngọc Lân chỉ cảm thấy người đàn ông đứng trước mặt mình là một vị thần, ông ta rất hiểu về thuốc nước của mình, biết được với tình trạng của Lâm Thanh Diện, muốn hôi phục lại nhanh nhất cũng phải cần đến hai ngày.

Nhưng bây giờ mới có một ngày rưỡi, Lâm Thanh Diện đã hồi phục, đây là điều lúc trước dù có nghĩ ông ta cũng không dám nghĩ đến.

Xem ra Lâm Thanh Diện không chỉ có sức chịu đựng vượt qua người bình thường, ngay cả tốc độ hồi phục của cơ thể người bình thường cũng không thể so sánh được.

Sau khi cảm ơn Phương Ngọc Lân, Lâm Thanh Diện đi lên căn phòng ở trên tâng, anh ngâm trong thuốc nước một ngày rưỡi, không biết Hứa Bích Hoài có gọi điện thoại cho anh không.

Lên đến tầng trên, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Chung Linh Nhi đang ôm một đống đồ ăn vặt ngồi trên sofa xem tỉ vi, Chung Linh Nhi nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi lên, yên tĩnh một cách bất ngờ, điều này khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút kỳ lạ, theo lý mà nói, sau khi mình đi ra, Chung Linh Nhi nên chạy đến bên cạnh mình reo hò mới đúng. 

 
 

Nếu như không xuất hiện tình huống như vậy, thì chỉ có thể nói chắc chắn Chung Linh Nhi đã làm chuyện gì sai trái.

Thấy ánh mắt của Chung Linh Nhi quả thật có chút chột dạ, Lâm Thanh Diện hỏi: “Có người gọi điện thoại cho anh không?”

Chung Linh Nhi quay đầu lại nói: “Em không biết, em cũng không biết điện thoại của anh ở trên giường”

Lời nói giấu đầu lòi đuôi này của cô ta khiến trong lòng Lâm Thanh Diện sinh ra một cảm giác bất an, anh vội vàng đi vào trong phòng, lấy điện thoại của mình ra, liếc nhìn, không có cuộc gọi nhỡ.

Nhưng sau khi anh ấn vào nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy có hơn 10 cuộc gọi nhỡ từ Hứa Bích Hoài, thời gian là tối hôm qua, mà cuộc điện thoại cuối cùng lại có người nhận, cuộc điện thoại này chỉ có thể là Chung Linh Nhi nhận.

Lâm Thanh Diện vội vàng cầm điện thoại đi ra ngoài, nhìn chằm chằm vào Chung Thanh Nhi hỏi: “Em đã nói gì với vợ của anh?”

Chung Linh Nhi lập tức sợ hãi, khuôn mặt tràn đây sự vô tội nói: “Ai kêu hôm đó anh đi ra ngoài không đưa em theo, em tức giận, nói là anh chết rồi, kêu cô ta sau này đừng gọi đến nữa” 

Sắc mặt Lâm Thanh Diện lập tức thay đổi, Chung Linh Nhi cũng không có cách nào, vội vàng gọi điện thoại cho Hứa Bích Hoài, muốn nói với cô ấy chỉ là hiểu nhầm. 

Nhưng sau khi điện thoại gọi đi, lại hiện thị không có ai trả lời, anh lại gọi mấy cuộc liên điêu không có người nhận.

Lâm Thanh Diện lập tức cau này, bình thường Hứa Bích Hoài đều mang theo điện thoại, bình thường sẽ không xuất hiên tình huống không có người nhận, bây giờ gọi liên tiếp mấy cuộc đều không có người nhận, khiến trong lòng anh lập tức sinh ra một linh cảm không tốt.

Anh lại gọi mấy cuộc điện thoại, kết quả cũng không có ai nhận, trong lòng anh có chút lo lắng, có chút nghi ngờ Triệu Xuân Diệu có thể đã đến Hồng Thành.

“Sao…..sao vậy, vợ của anh sẽ không vì em tùy tiện nói một câu mà không hiểu cho anh đấy chứ” Chung Linh Nhi có chút hối hận nói.

Lâm Thanh Diện lườm cô ta, Hứa Bích Hoài đương nhiên sẽ không ngốc như vậy, vì một câu nói của người khác mà tin mình đã chết, bây giờ Hứa Bích Hoài không nhận điện thoại, chắc chắn là có nguyên nhân khác.

Anh không chút do dự, đi xuống tầng, kêu Thạch Hạo đi mua cho anh vé máy bay gần nhất để đi Hồng Thành, bây giờ sức khỏe của anh ta hồi phục lại, vì vậy cũng không cân ở lại huyện Yên Vân nữa.

Điều quan trọng là anh không chắc chăn Triệu Xuân Diệu đã đến Hồng Thành chưa, nếu như Triệu Hồng Thành muốn ra tay với Hứa Bích Hoài, chỉ dựa vào đám người Lý Huỳnh Thái, chỉ sợ là không thể ngăn cản được.

Vì vậy anh phải nhanh chóng quay về.

Hồng Thành, Vịnh Đằng Long.

Hứa Bích Hoài có chút xuất thân đi ra ngoài, cô không mang theo điện thoại, lúc nãy Tống Huyên Khanh thấy cô tâm trạng không bình thường, cùng cô đi ra ngoài một lúc, mặc dù nói là an ủi, nhưng những lời Tống Huyền Khanh nói đều là khuyên Hứa Bích Hoài quên Lâm Thanh Diện đi, tìm một người tốt hơn.

Hứa Bích Hoài có chút mệt mỏi, nên đã bảo Tống Huyền Khanh đi vê.

Nếu như chỉ là một cuộc điện thoại, đương nhiên Hứa Bích Hoài sẽ không tin Lâm Thanh Diện đã chết, nhưng sự xuất hiện của Triệu Xuân Diệu khiến cô không thể không tin.

Cho dù trong lòng cô vẫn còn một chút hi vọng, nhưng vẫn không thể kiềm chế được những cảm xúc buồn bã trong lòng, vì vậy cô đã để điện thoại ở nhà, một một mình đi ra ngoài để giải tỏa.

Đi ra bên ngoài Vịnh Đăng Long, Hứa Bích Hoài đi thẳng về phía con đường mà mình và Lâm Thanh Diện thường đi.

Lý Huỳnh Thái dẫn mọi người đi theo sau Hứa Bích Hoài, chỉ cần Hứa Bích Hoài đi ra khỏi Vịnh Đăng Long, bọn họ sẽ lập tức đi theo bảo vệ an toàn cho Hứa Bích Hoài.

Bọn họ vẫn chưa biết tin tức của Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài cũng không nói với bọn họ.

“Trông dáng vẻ của chị dâu hình như có chút không đúng, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Tần Cương hỏi Lý Huỳnh Thái.

“Có lẽ không phải đâu, mặc dù trông có vẻ quả thực là có tâm sự, nhưng có lẽ không phải là chuyện gì lớn” Lý Huỳnh Thái nói.

“Anh nói xem có phải là bên phía anh Diện xảy ra chuyện?” Tần Cương hỏi.

“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại, anh Diện gỏi như vậy, sao có thế xảy ra chuyện được chứ, có lẽ chỉ là tâm trạng không tốt thôi” Lý Huỳnh Thái trừng mắt với Tần Cương.

Bởi vì bọn họ sợ làm phiền Hứa Bích Hoài nên đám người Lý Huỳnh Thái cũng không dám đi đến gần.

Lúc đi qua một con hẻm, có mấy bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Hứa Bích Hoài, trực tiếp kéo cô vào trong hẻm.

Hứa Bích Hoài kêu lên một tiếng, không phản ứng kịp.

Mấy người Lý Huỳnh Thái thấy vậy, sắc mặt của thay đổi, vội vàng chạy vào con hẻm kia.

“Mẹ nó, ai mà dám to gan như vậy, lại dám động vào chị dâu, nhanh, đừng để bọn chúng chạy” Lý Huỳnh Thái hét lên.

Sau khi bọn họ đi vào trong con hẻm, đã có mấy người mặc đồ đen đợi bọn họ, Lý Huỳnh Thái dẫn theo đám người Tân Cương trực tiếp ra tay, nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là thực lực của những người này khá mạnh, bọn họ không đâu lại được.

Trong vòng chưa đầy năm phút, mấy người Lý Huỳnh Thái đều bị ngã xuống đất.

Lúc này có mấy người từ trong con hẻm đi ra, Hứa Bích Hoài bị một người trong số đó bắt giữ, không có khả năng để phản kháng.

Người đứng đầu những người này chính là Triệu Xuân Diện với khuôn mặt bầm tím.

“Mẹ nó, dựa vào mấy cái đồ cặn bã như chúng mày mà cũng dám so với những cao thủ của nhà họ Lâm tao? Nếu như tao đoán không nhầm, chúng mày là người mà được Lâm Thanh Diện sắp xếp, nói cho chúng mày biết, Lâm Thanh Diện đã chết rồi, từ ngày hôm nay vợ của nó chính là của tao, ông đây đến cái nơi ma quỷ này hai ngày, lại phải chịu nhiều uất ức đến vậy, hôm nay tao nhất định phải chơi cô ta, nếu không khó có thể giải quyết được cơn hận trong người tao!”

—————– 

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc