“Đủ rồi, ông đừng có nói nữa, nếu như ông cứ nói mãi không dừng, tôi sẽ không thèm quan tâm mà vặn cái đầu của ông ra đó.”
“Ông nên biết tôi là một người nói được thì làm được, cho dù trước đó tôi có nói những lời kỳ quặc đến cỡ nào, cuối cùng tôi cũng sẽ biến những chuyện này thành sự thật, ông tuyệt đối đừng có chọc giận tôi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà Lâm Thanh Diện vẫn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thoáng qua Viên Huy, người nào mà có đầu óc rõ ràng thì đều hiểu Viên Huy đang làm sai trong chuyện đó.
Vốn dĩ đó chính là một sai lầm đặc biệt lớn, nhưng chưởng môn không đánh cho ông ta một trận coi như đã nương tình lắm rồi, nhưng mà không ngờ tới cái tên này lại âm thầm mang thù, chuyện này phải nói như thế nào đây? Thật sự xót xa thay cho chưởng môn vì đã nuôi dưỡng một tên đồ đệ bạch nhãn lang.
“Ông cho rằng những năm gần đây tôi không tu luyện à? Tôi nói cho ông biết, đúng là chưởng môn đã từng nói tư chất của tôi không bằng ông, nhưng mà cái này cũng không đại biểu tôi đánh không lại ông, cần củ bù thông minh, chẳng lẽ loại chuyện này mà ông còn không hiểu nữa à? Sau đây tôi sẽ để cho ông nhìn một chút những năm gần đây tôi đã tu luyện được cái gì.”
Viên Tề nổi giận mắng chửi.
Bây giờ tính tình của ông ta cũng đã trở nên táo bạo hơn, chủ yếu là kể từ sau khi Viên Huy đi khỏi, lão chưởng môn cứ trở nên lo nghĩ.
Tâm trạng thường xuyên không tốt, giắc mơ an hưởng tuổi già cũng đã bị chậm trễ rất nhiều lần.
Viên Huy vô cùng tức giận, thật sự không biết nên trút vào đâu, trong lòng vẫn luôn cảm thấy mình chính là người phù hợp nhất.
Hai người đều tự có đạo lý riêng của mình, Du Ly ở bên cạnh Lâm Thanh Diện nói là không biết hoàn cảnh chuyện này cho nên không bình luận.
Lâm Thanh Diện âm thầm gật đầu, đây là chuyện của hai người bọn họ, quả nhiên là sau khi giao lưu với nhau không nhận được bắt cứ kết quả thú vị gì, hai người bọn họ lại ra tay đánh nhau.
Một con phượng hoàng màu đen cùng với một con phượng hoàng màu đỏ lại đang trộn lẫn với nhau ở đây, trên người của hai người bọn họ bắn ra khí thế trước nay chưa từng có.
Hai người Lâm Thanh Diện và Ô Mộc sống sờ sờ cũng bị thổi ra xa ba mét.
Lồm cồm bò dậy, cảm thấy rất xấu hổ, không ngờ tới là Du Ly có thực lực mạnh nhất trong số của bọn họ cũng bị thổi bay khoảng một mét.
“Nếu như mà trên người của cái tên Vương lão gia đó lại không có bí mật gì kỳ quái, vậy thì chắc chắn Viên Huy và Viên Tề là người lại mạnh nhất ở đây, kết quả chiến đấu của bọn họ liên quan trực tiếp đến thắng bại của hai phe, đồng thời, dựa vào tính cách của hai người bọn họ, hiện tại ai dám tham dự vào đó thì sẽ phải chết.”
Trong lòng của Lâm Thanh Diện biết rất rõ, lúc này anh tìm một ngọn núi giả dựa lưng xem tình huống, thật ra thì nhìn phía trước phía sau cũng không có gì khác biệt, bởi vì ở đó có cát bay tán loạn, các loại ánh sáng chói mắt cứ nối tiếp nhau.
Nhưng mà kết quả cuối cùng không có ai nghĩ tới, sau khi bọn họ đại chiến một phen với nhau, Viên Huy lại thua cuộc, ngồi xỗm ở nơi đó thở hỗn hễn, trong ánh mắt tràn đầy biểu cảm không thể tin được.
Đã từng, có lúc tài năng của ông ta cao hơn Viên Tề rất nhiều, năng lực lãnh ngộ công pháp cũng vô cùng cường hãn, nhận được sự khen ngợi của chưởng mồn.
“Bỏ cuộc đi, tà không thắng chính, cuối cùng ông cũng chẳng phải là đối thủ của tôi. Nhìn dáng vẻ hiện tại của ông đi kỉa, giống y như là một con chó lang thang, chẳng lẻ người giống như ông cũng xứng để gây ra tai họa cho người khác hả?”
“Bây giờ tôi sẽ bắt ông về để giao cho chưởng môn củng với toàn thể tắt cả các đệ tử, tôi nhất định phải trừng phạt ông theo luật cao nhất của tông môn, đây là lời mà ông đã từng nói với tiểu sư đệ vô tội ấy, tôi sẽ trả lại cho ông y hệt như vậy.”
“Thật ra thì sau này tôi đã điều tra rõ ràng, là do tiểu sư muội ấy đã có ý hãm hại người sư đệ kia, chẳng lẽ là trước đó ông không biết chuyện này à? Ông không cảm nhận được hả?”
“Không, ông biết chứ, chính là vì ông muốn bảo vệ lòng tự tôn đáng thương trong lòng của ông, còn muốn tranh thủ nhận được sự yêu thích của nữ đệ tử, cho nên ông mới có hành động hạ lưu như thế, kết quả là bây giờ ông vẫn còn không chịu phục, ông có cái gì mà không chịu phục nữa?”
*Tôi nói cho ông biết, cho dù ông có không phục thì cũng phải phục!”
Lúc này, đột nhiên Viên Huy ngồi ở dưới đất lại khóc ròng, cái này khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Có điều là ánh mắt dừng ở trên người Viên Huy một chút, Lâm Thanh Diện thật sự rất muốn xem xem rốt cuộc là Vương lão gia có biểu cảm gì, nhưng mà kết quả lại làm anh phải thất vọng rồi.
Vương lão gia đứng ở đó mặt không hề có một tia gợn sóng, giống như người đang khóc không phải là người của mình, mà chỉ là những tên tù nhân của mình.
“Sư huynh, chuyện này là do tôi đã sai rồi, ông nễ tình tôi chưa từng giết người nào đi mà, nhưng mà ông phải giúp tôi, tôi không muốn gặp chưởng môn đâu, tôi sẽ không làm ra chuyện tàn ác như thế, hi vọng là ông có thể… niệm tình chúng ta là đồng môn của nhau mà giúp đỡ tôi có được không?”
Lúc này, không ai ngờ tới là lại xảy ra loại tình huống như thế, mấy đồng môn và ông ta kinh ngạc chạy qua nhìn xem xem có phải là hồi lúc nãy mình đã ra tay quá nặng, đến mức làm tổn thương Viên Huy.
Nhưng mà không ngờ tới người kia quả thật chính là bạch nhãn lang, làm sao ông ta có thể cam tâm tình nguyện trở về với Viên Tề được chứ? Đây chính là chuyện không thể nào.
Lúc Viên Tề buông bỏ tất cả phòng bị, không có đề phòng gì hết, Viên Huy đột nhiên lại lấy một con dao từ bên hông ra, lúc Viên Tề đang cúi người xuống, con dao đó xuất hiện trước mặt của mình, có một loại hương vị đã nhìn thấu.
Lúc này, Lâm Thanh Diện cao giọng kêu lên nhưng mà Viên Tề đã kịp phản ứng trước rồi, nhưng bởi vì khoảng cách thật sự quá gần, con dao kia cắm thẳng vào trong trái tim của mình.
Lúc đó, Viên Tề cảm thấy trái tim của mình tan nát, đến lúc cuối đời ông ta đã ngưng tụ lại tất cả lực lượng của mình mà đánh về phía đầu của Viên Huy, có một ánh sáng tím lướt qua, cái đầu của Viên Huy liền lăn ùm xuống dưới hồ nước.
“Trời đất ơi, tại sao chuyện này lại phát triển đến cục diện này cơ chứ, hai người đồng quy vu tận, chẳng lẽ là cái này không giống với chuyện không xuất hiện hả?”
Ô Mộc đứng ở nơi đó oang oang nói bậy, sau khi bị Lâm Thanh Diện liếc mắt một cái thì không dám nói một câu nào.
“Hi vọng là cậu có thể đến Phụng Dương tông thông báo với chưởng môn, nói cho ông ấy biết từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay, tôi lấy hết tất cả quyền lợi và nghĩa vụ của một người sư huynh, hi vọng là chưởng môn có thể tiếp tục theo đuổi giấc mộng của mình, không cần bởi vì những chuyện phàm tục đó mà phiền não.”
Lâm Thanh Diện đồng ý chuyện này, ngoại trừ những người tà phái, tất cả mọi người đều rơi nước mắt, cái này còn không thể khiến cho mọi người khóc nữa à?
Có điều là lúc này trên người của Vương lão gia đột nhiên lại bộc phát khí thế cường đại, có vẻ như là ông ta muốn từ bỏ, nhưng mà chẳng làm được gì, ông ta còn chưa cứng hoàn toàn thì đã trở nên mềm nhũn, chật vật sờ vào lồng ngực của mình, đau khổ chạy trốn.
Ô Mộc muốn đổi theo, Lâm Thanh Diện lại ra lệnh cho anh ta dừng lại, sau khi cứu Vương Tiểu Lâm, đúng lúc phát hiện ra trận nhãn kỳ thạch trong tay của anh ta.
Chuyện phát triển đến nước này, ánh mắt của đám người dường như trở nên thâm thúy hơn, giống như là trong vòng một đêm đã có thể hiểu ra rất nhiều chuyện