Không có vũ khí cầm tay, đến lúc đó đi qua, chỉ có thể gặp phải thảm kịch bị bắt.
Ngay lúc Lâm Thanh Diện khó xử, Ô Mộc bên cạnh mở miệng.
“Tôi biết một người thợ rèn biết chế tác binh khí. Nhưng mà người thợ rèn này tính tình vô cùng quái dị, sống ở thành Tây bên cạnh, không ít người đi đến cầu ông ta chề tạo binh khí đều bị nhốt ngoài, chúng ta có lẽ chưa đến mức hết số.”
Ánh mắt Lâm Thanh Diện lại đột nhiên sáng lên, sau đó vội vàng nói: “Mặc kệ có được hay không, cũng phải thử một lần.”
Nói xong, đưa ánh mắt nhìn về phía Ô Mộc.
“Cậu đã biết rõ địa điểm, vậy thì ngày mai chúng ta lên đường!”
Ô Mộc gật nhẹ đầu.
“Được rồi, nhưng mà nghe nói tính tình thợ rèn này quá quái dị, chúng ta đi qua đó cũng có khả năng bị sập cửa vào mặt.”
Lâm Thanh Diện không nói nữa.
Nhưng Du Ly bên cạnh lại nói: “Vậy ngày mai tôi với mọi người cùng qua đó!”
“Không được.”
Lâm Thanh Diện lắc đâu.
Nhận lây ánh mắt khó hiểu của Du Ly, Lâm Thanh Diện mở miệng giải thích.
“Chuyện này tôi và Ô Mộc hai người đi là được rồi, quá nhiều người ngược lại không ổn.”
Du Ly nghe xong, cũng không nhiều lời, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý với đề nghị của Lâm Thanh Diện.
Ban đêm, Lâm Thanh Diện không ngủ.
Sau khi anh và Ô Mộc rời đi, bà lão nên làm thế nào bây giờ?
Lâm Thanh Diện rơi vào trầm tư một thời gian.
Sau một lúc lâu, một bóng người hiện lên trong đầu Lâm Thanh Diện.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện đột nhiên sáng ngời, lúc này cũng không buồn ngủ, từ trên giường bò dậy đi đến phòng của Du Ly.
Du Ly mở cửa ra, nhìn thây người đứng ở cửa là Lâm Thanh Diện không khỏi có chút sửng sót.
“Không phải ngày mai phải lên đường sao? Sao bây giờ anh vẫn còn chưa ngủ?”
Du Ly nói xong, để Lâm Thanh Diện vào trong phòng.
“Tôi suy nghĩ sau khi tôi rời đi, bà lão đi đâu.”
“Để bà lão ở đây không phải là tốt rồi sao?” Du Ly rõ ràng có chút khó hiểu cách nghĩ của Lâm Thanh Diện.
“Bà lão ở đây cũng không phải là kề lâu dài, cho nên vừa rồi tôi mới cần thận suy nghĩ một chút, tìm một nơi cho bà lão, thế này đi, ngày mai lúc chúng tôi lên đường, cô cũng đến bên cạnh người ăn xin.”
“Như vậy sao được?”
Du Ly có chút không đồng ý lắc đầu.
“Không có gì không được.” Lâm Thanh Diện lại vô cùng kiên quyết.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, cô và những người khác không cần quan tâm đến Kỳ Thạch và Vương Tiểu Lâm, hai chuyện này giao cho tôi và Ô Mộc là được rồi.”
Nhìn thấy gương mặt không cho phép thương lượng của Lâm Thanh Diện, cuối cùng Du Ly cũng đành phải gật nhẹ đầu, đồng ý với Lâm Thanh Diện.
“Tôi hiểu ý của anh, yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ đưa bà lão đến bên cạnh người ăn xin, anh và Ô Mộc cứ yên tâm đi đi.”
“Được.”
Lâm Thanh Diện thở dài một hơi, sau đó rời đỉ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Diện cùng với Ô Mộc rời khỏi nơi an ổn.
Những người khác nhìn Lâm Thanh Diện và Ô Mộc từ xa vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi Lâm Thanh Diện và Ô Mộc rời đi, Du Ly nghe theo ý của Lâm Thanh Diện, sắp xếp bà lão ở bên cạnh người ăn xin.
Mấy hôm sau hai người Lâm Thanh diện và Ô Mộc cuối cùng cũng đã đến thành Tây bên cạnh.
Nhưng mà, vừa đến thành Tây bên cạnh, hai người cũng không thể nào xác định nơi ở cụ thể của thợ rèn, cho nên cũng đành phải hỏi thăm người của thành Tây bên cạnh.
Nhưng mà không ngờ những người đó vừa nghe thây Lâm Thanh Diện và Ô Mộc đến tìm kiếm thợ rèn, không khỏi đều khuyên bảo.
“Mấy người thế mà muốn tìm người thợ rèn kia? Nếu như là nói như vậy, tôi khuyên hai người vẫn là nhanh đi đi, tính tình người kia vô cùng cỗ quái, đừng nói hai người, cho dù là người của thành chúng tôi đi tìm người đó, cũng chỉ có thể bị sập cửa vào mặt.”
Nghe thây danh tiếng của người thợ rèn kia kém như vậy, Lâm Thanh Diện cũng không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng chuyện vũ khí này không thẻ tiếp tục kéo được, vì vậy nói tiếp.
“Kỳ thật chúng tôi chỉ là muốn tìm thợ rèn thương lượng một chút, thật sự không còn cách nào, vậy vũ khí này không cần cũng được.
Chỉ thấy người nọ nghe xong gật gật đâu.
“Cậu nhìn thấy con đường phía trước không, thợ rèn ở cuối con đường đó, cả ngày âm u tối tăm, là người bình thường, khó có thể sống ở đó, cũng chỉ có người thợ rèn không đoán được kia!
Lâm Thanh Diện và Ô Mộc cũng không nhiều lời, chỉ nói một tiếng cảm ơn với người nọ, sau đó đi theo hướng người kia chỉ.
Chỉ có điều đến cuối cùng hai người nhìn thầy một căn phòng nhỏ.
Căn phòng nhỏ thật sự là bị tối tăm bao phủ, cho dù là ngày nắng to, cũng hoàn toàn không thấy được một chỗ nào phơi nắng ở đây.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cũng không khỏi có mấy phần nghiêm túc.
Lâm Thanh Diện dẫn đầu đi lên đưa tay gõ cửa, giọng điệu ôn hòa nói.
“Có ai không?”
“Không có ai.”
Trong phòng nhỏ truyền đền giọng nói tang thương.
Lâm Thanh Diện không khỏi cong miệng lên, Không có người trong nhà sao còn có thể có tiếng được?
Nhưng mà Lâm Thanh Diên cũng không chọn đắc tội với thợ rèn lúc này, vì vậy đành kiền nhẫn mà nói.
“Chúng tôi là đến tìm người có thể chề tác vũ khí, không biết người nọ có ở chỗ ngài không?”
“Không có.”
Giọng nói tang thương lại lần nữa truyền từ trong nhà ra.
“Mấy người cũng đừng phí sức nữa, sớm quay về đi, tránh lãng phí thời gian của mọi người.”
“Bây giờ không phải ông ở bên trong sao? Ông yên tâm, tiền chúng tôi bỏ ra được, chỉ cần ông có thể chế tác vũ khí cho chúng tôi trong mấy ngày!”
Ô Mộc cướp ngang câu chuyện của Lâm Thanh Diện, trực tiếp phản bác thợ rèn đằng sau căn nhà nhỏ.
Trong lòng Lâm Thanh Diện lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không hay rồi.
Người thợ rèn này là người cực kỳ khó dây dưa trong miệng người khác, cho nên đương nhiên cũng không muồn nghe, người còn chưa gặp mặt đã phản bác như vậy.
Quả nhiên.
Một giây sau trong căn nhà nhỏ truyền ra một tiếng hét giận dữ.
“Cút cho tôi! Ông đây đã sớm không chế tạo vũ khí cho người khác rồi, chyện này chẳng lẽ lúc mấy người đến không nghe nói sao?”
Lâm Thanh Diện nhẹ giọng, kéo Ô Mộc ra xa, tránh cho Ô Mộc lại xúc động lần nữa nói ra máy lời đắc tội.
“Ngài thân là thợ rèn, nhất định sẽ không thật sự mắt đi hoàn toàn tình cảm mãnh việc đối với việc chế tạo vũ khí.”
“Vậy thì làm sao?”
Giọng nói tang thương trong căn phòng nhỏ không ngừng vang lên.
“Người muốn tôi ché tạo vũ khí quá nhiều, nếu như tôi ai cũng tiếp, vậy thì sẽ thành cái gì? Không cần tiếp tục nói nữa, máy người nói cái gì cũng không có tác dụng đâu, người thủ đoạn nhiều hơn máy người có nhiều, mấy người cũng không cần tốn công vô ích ở chỗ này, tốt nhát vẫn là đi tìm người khác đi.”
Nói xong, căn phòng nhỏ lại lâm vào yên tĩnh.
Lâm Thanh Diện muốn thử nói thêm máy lời với người thợ rèn, không chừng có thể làm thay đổi suy nghĩ của người thợ rèn này.
Nhưng mà không ngờ người thợ rèn này thật sự không nói lời nào, Lâm Thanh Diện nói thế nào cũng không đáp lời nữa.
Ô Mộc bên cạnh có chút không nén được giận, nhắc chân muốn đạp cửa.
Lâm Thanh Diện vội vàng ngăn Ô Mộc lại, nhíu chặt lông mày: “Nếu như cậu thật sự đắc tội với thợ rèn lúc này, chúng ta sẽ thật sự không có chút hy vọng nào, chẳng lẽ cậu muốn Vương Tiểu Lâm chết sao?”