Lâm Thanh Diện không thây bóng đen kia nữa, đành phải quay về phòng.
Người trong gánh hát đều thuộc dạng cú đêm, lúc này mới đi dạo xong, từ cửa chính trở về, phòng khách lại náo nhiệt.
Duy nhất chỉ có chỗ của Lâm Thanh Diện bị cố ý tránh.
Mọi người đều rất tùy ý, không ai tới hỏi Lâm Thanh Diện đi đâu, làm gì.
Đến gân cuối giờ sửu, mọi người trong gánh hát đều lăn lên giường lớn chung. Ông Hứa ra ngoài đi tiểu cũng đã quay về. Ông là người duy nhất trong gánh hát không ngủ ngáy, được bầu gánh “ban ân” cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cởi quần áo hóa trang, bầu gánh hát thổi tắt đèn, trong phòng chìm trong bóng tối.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Diện thức dậy, ra khỏi phòng khách.
Vương phủ vẫn vô cùng bình thường, phòng bếp và hộ viện đều đang bận rộn, quản gia kiểm kê món quà và danh mục quà tặng do điền trang đưa tới. Lâm Thanh Diện đi lòng vòng các nơi theo lệ cũ, không có nhận được tắn công của bắt kỳ kẻ nào.
Anh nghĩ đến bóng đen đêm qua, không khỏi siết chặt nắm đắm.
Anh nghi ngờ chính là người này đã khống chế Vương phủ.
Lâm Thanh Diện nghĩ vậy, trên gương mặt thoáng hiện sát khí.
Đám người bắt Nặc Nặc đi cũng chính là hắn!
Nhưng rốt cuộc anh phải đi đâu mới tìm được hắn?
Lâm Thanh Diện nhớ lại thân pháp của bóng đen kia. Anh không nhận ra được hắn có liên quan tới người đại sư hay tông phái nào, chỉ có thể nhìn ra thân pháp của hắn cực kỳ mềm mại, khi phóng qua tượng thú trên mái nhà xuống đất rất vững vàng, bước chân còn có cảm giác mềm mại lại hiểm độc.
Nặc Nặc rơi vào trong tay đám người như vậy, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít!
Lâm Thanh Diện siết chặt ngón tay, lúc lại mở thì trong lòng bàn tay có năm vét móng tay bắm sâu vào.
Càng tới gần ngày sinh của Vương lão gia, vương phủ càng náo nhiệt. Ông Hứa quản lý gánh hát tranh thủ thời gian gọi Lâm Thanh Diện ra: “Tiểu Lâm à, cậu có thực hiện được trò ảo thuật phun ra lửa kia không?”
Lâm Thanh Diện bỏ ra số tiền lớn để trà trộn vào gánh hát, vì tránh sơ suất xảy ra, bầu gánh hát đã nói cho anh biết cách thay.
đổi gương mặt và kỹ thuật phun ra lửa, dưới áo và mặt nạ có cơ quan, khi thao tác dây kéo, sau mặt nạ có thể phun ra lửa.
Lâm Thanh Diện đã học từ máy ngày trước, lại tới chỗ vắng người biểu diễn cho ông Hứa xem một lần.
Đại khái không có vần đề gì nhưng ông Hứa vẫn không yên tâm: “Ta nói này Tiểu Lâm, cậu không thể để xảy ra chuyện gì đấy.”
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Không có vấn đề gì, ông cứ yên tâm.”
Ông Hứa ngập ngừng muốn nói lại thôi, sau đó nhớ tới lời bầu gánh hát dặn, cuối cùng lắc đầu và rời đi.
Ở trong giang hồ đều là người bạc mệnh, láy tiền của người thì phải thay người tiêu tai. Lâm Thanh Diện muốn làm gì, bọn họ không nên hỏi, cũng không có tư cách hỏi.
Ông ta chỉ có thể tin tưởng người thiếu niên trông đàng hoàng sáng sủa này không là người xáu.
Ngày hôm sau chính là ngày sinh của Vương lão gia.
Mới sáng sớm, Vương phủ đã dựng đài cao cho gánh hát biểu diễn. Bồn góc đài cao còn đặt vại nước cho diễn viên dùng để truyền âm.
Tiết mục của Lâm Thanh Diện được xếp thứ hai từ cuối lên. Mới sáng sớm, ông Hứa đã lôi anh tới dặn dò không ngừng, tới khi tai anh cũng sắp chai, ông ta bắt lực mới chịu buông tha.
Một dây pháo dài được đốt lên, tiệc mừng thọ chính thức bắt đâu.
Nhưng bữa tiệc lại bày hai mươi bàn, đĩa chồng trên bàn với đủ món chay, mặn, bánh ngọt điểm tâm nhiều vô số kể. Nếu không phải Lâm Thanh Diện nhớ Nặc Nặc, anh cũng thật muốn buông tay ăn một bữa no đủ.
Ban ngày, gánh hát chỉ phụ trách chơi nhạc mừng, Lâm Thanh Diện nhận việc đánh trống, vừa không khó lại tiện cho anh quan sát mọi người.
Ánh mắt anh di chuyền qua từng người.
Hộ viện cần thận làm hết phận sự canh giữ tuần tra, đám nha hoàn chăm sóc nữ quyến trong bữa tiệc, thỉnh thoảng có gã sai vặt đi qua chỗ anh, cũng chỉ vội vàng liếc qua một cái.
Không có bắt kỳ ai muốn tắn công anh.
Lâm Thanh Diện lại quan sát đám khách khứa trong bữa tiệc của Vương lão gia.
Người có thể ngồi cùng bàn tiệc với Vương lão gia đều là những người đồng hương lớn tuổi, đức cao vọng trọng. Một đám ông già ngồi bên nhau hình như cũng không có bắt kỳ ai đáng nghi là bóng đen giật dây.
Lâm Thanh Diện siết chặt nắm tay, hơi sốt ruột.
Rốt cuộc Nặc Nặc bị chúng bắt nhốt ở đâu?
Trong lòng anh mơ hồ xuất hiện một ý nghĩ.
Có phải là…
Đám hộ vệ đều canh giữ trước bàn tiệc, Lâm Thanh Diện nhát thời không thể tới gần, chỉ có thể tạm thời chờ cơ hội.
Anh chờ đến tối, gánh hát mới chính thức lên sân kháu.
Trong tiệc mừng thọ của Vương lão gia, các tiết mục đều là hài kịch như “Hai Gã Sợ Vợ”, “Tây Du Ký”. Sau vở “Thiên Quan Tứ Mừng” đầu tiên, Vương lão gia kêu thưởng, quản gia bảo người giúp việc nâng hai mẹt bạc lên đài tung ra một cái. Chỉ một thoáng cả đài sân khấu vang lên tiếng tiền leng keng, diễn viên trên sân khấu đều cúi đầu lạy cảm ơn.
Ông Hứa trình lên danh sách các tiết mục, Vương lão gia khoanh ra máy cái, trên sân khâu bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lâm Thanh Diện đứng trong bóng tối quan sát.
Buổi tối, khả năng bóng đen xuất hiện sẽ lớn hơn. Anh đang nhìn chăm chú, chợt có người vỗ nhẹ vào vai.
Lâm Thanh Diện quay phắt đâu lại, thấy rõ người tới mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chú Hứa.”
Ông Hứa hơi do dự: “Thứ hai đếm ngược là cậu đấy, biết chưa?”
Lâm Thanh Diện khẽ gật đâu.
Tiết mục của anh là ảo thuật đổi gương mặt có thể lên sân kháu biểu diễn, đây cũng là yêu cầu riêng của Lâm Thanh Diện.
Ông Hứa hình như còn muốn nói gì đó nhưng tiết mục thứ hai kết thúc, ông ta đành vội vàng rời đi.
Từng giây từng phúc trôi qua, càng lúc càng gân tới tiết mục sát cuối của Lâm Thanh Diện.
Tiết mục cuối cùng là “Long Phượng Trình Tường”, màn biểu diễn của Lâm Thanh Diện chỉ có tác dụng nâng cao cảm xúc của người xem, làm những người mệt mỏi, buồn ngủ có chút tinh thần.
Ông Hứa vội vàng chạy tới, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi.
“Đến cậu rồi!” Ông Hứa vỗ vào vai anh: “Bàn đã chuyển qua cho cậu rồi, cậu cứ làm như máy ngày trước là được!”
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu ra hiệu mình đã rõ.
Anh bước nhanh về phía hậu trường, phía sau lại vọng đến giọng nói của ông Hứa.
“… Đừng đề xảy ra chuyện.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười nhưng không quay đầu lại.
Anh thay trang phục và đạo cụ xong, dường như biến thành một người khác.
Tiếng đàn nhị vang lên trong gánh hát, Lâm Thanh Diện theo tiếng nhạc “Qua Cửa” lên sân khấu. Vừa nhìn thấy gương mặt được tô vẽ màu xanh lục và đạo cụ ảo thuật trong tay anh, dưới sân khấu đã vang lên tiếng hoan hô của đám trẻ con.
Lâm Thanh Diện quay đầu lại, gương mặt tô xanh đã biến thành màu tím.
Tinh thần của các khán giả phía dưới sân kháu đều phân chắn, phát ra những tiếng hô: “Hay!”
Những đứa trẻ càng vỗ tay to hơn, vui mừng như muốn nở hoa.
Bầu không khí dâng cao, màn biểu diễn tiếp theo của Lâm Thanh Diện càng dễ dàng hơn, anh thực hiện một động tác lộn người ra sau, từ trên sân khấu lộn tới bữa tiệc phía dưới.
Thân pháp gọn gàng sạch sẽ, nhát thời lại nhận được những tiếng khen: “Đẹp!”
“Thật lợi hại!”
Lâm Thanh Diện theo tiếng nhạc “Qua Cửa”, biểu diễn màn thay đổi gương mặt mà không hề hoang mang.
Anh điều khiển cơ quan còn không quên tìm kiếm dấu vết của bóng đen hoặc Nặc Nặc.
Thân pháp của anh rất tốt, khán giả không phòng bị nhiều. Lâm Thanh Diện mượn cách thức lộn nhào này đi vòng quanh bữa tiệc, sau lần thay đổi gương mặt cuối cùng két thúc, anh đề lộ ra gương mặt vốn có của mình. Mọi người trong bữa tiệc thầy là một thằng nhóc đàng hoàng sáng rửa như vậy thì đều trầm trồ khen ngợi.
Bài “Qua Cửa” chuyền làn điệu, tay Lâm Thanh Diện nhát thời di chuyển giống như ảo thuật lầy ra một con hộp.
Ánh mắt mọi người đều bị anh thu hút.
Lâm Thanh Diện rút ra một cái quạt giấy và gõ nhẹ vào hộp, quạt gõ lần cuối cùng, một con bồ câu trắng như tuyết bay ra.
“Hay!”
Mọi người đều khen hay. Bâu không khí trong bữa tiệc dâng lên tới cao trào, Vương lão gia ngồi trên vị trí chủ tọa cũng xoa chòm râu, cười ha ha kêu hay.
Lâm Thanh Diện giả vờ vô ý tới gần Vương lão gia.
Khi chỉ còn cách bốn bước, Lâm Thanh Diện chợt nhíu mày.
Trên người Vương lão gia hình như tồn tại chút sóng linh lực của Nặc Nặc!