Lâm Thanh Diện vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, chỉ thấy con đường phía trước mờ tối bỗng dưng sáng hơn, có một quán trọ nhỏ ở đó.
Quán trọ nhỏ nhìn không hề chính quy, từ bên ngoài nhìn nhà rách rưới, vẫn may phòng bên trong mặc dù cũ, nhưng coi như sạch sẽ, Lâm Thanh Diện tìm chưởng quỹ mở một gian phòng, đi vào ở.
Chăn trắng như tuyết có mùi ẩm ướt là lạ, Lâm Thanh Diện dứt khoát lầy chăn ra, dựa vai vào gối, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tại sao người phụ nữ hết lần này đến lần khác xuất hiện, Lâm Thanh Diện không có đầu mối, cũng không có ý định đi truy cứu, dù sao cho dù là ai tới quấy rầy khiêu khích anh, chỉ cần thu thập là được rồi.
Chẳng qua là không biết người phụ nữ nhìn cũng không có bản lĩnh lợi hại gì, tại sao luôn có thể chính xác biết anh ở đâu?
Quả nhiên vẫn là bị nguyền rủa.
Suy nghĩ, Lâm Thanh Diện mượn tư thế nhắm hai mắt, bỏ tạp niệm trong lòng, cảm thụ cẩn thận năng lượng biến hóa trong cơ thể.
Việc này thật ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cần để tiềm thức suy tính đều ngưng, làm được lòng như nước cất thật sự, người bình thường trừ có lúc kinh ngạc trong nháy mắt, hầu như không kiên trì được một giây, mà niệm tưởng trong đầu Lâm Thanh Diện lại hoàn toàn do anh nắm trong tay, trong nháy mắt nhắm mắt lại, mọi ý niệm đều không còn.
Anh rõ ràng cảm nhận được năng lượng quanh thân đang chậm rãi lưu động, ý thức theo hướng của năng lượng từ từ tìm kiếm, sau đó mi tâm theo bản năng một thốc.
Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này của Lâm Thanh Diện: Chỗ này không đúng.
Anh điều khiển lần nữa, hồn lực kiểm tra chỗ anh thây không đúng máy lần, sau đó chợt mở mắt.
Lâm Thanh Diện đứng lên.
Căn phòng nho nhỏ này chuẩn bị vẫn đầy đủ hết, thậm chí còn có một cái gương đồng nhỏ.
Lâm Thanh Diện đi tới trước gương đồng nhỏ, vén áo lên, xoay người “Nhìn” sau lưng anh.
Sau lưng trống không không có gì, người thường nhìn đại khái sẽ không cảm thấy có bất kỳ khác thường, nhưng Lâm Thanh Diện hơi ngưng thần một chút, lại vừa nhìn đã thấy lời nguyền dán trên cột sống lưng anh.
Anh nhẹ nhàng chậc một tiếng: “Hóa ra chỉ là một lời nguyền che giấu hơi thở, trước kia mình lại không phát hiện.”
Dứt lời, anh vẫy tay đụng vào, không tốn sức chút nào “Tháo xuống” lời nguyền vô hình kia, ánh sáng ảm đạm ở trong không khí lóe lên một cái, sau đó không thấy bóng dáng.
Mà mặt Lâm Thanh Diện không cảm xúc trở lại nằm trên giường, như vừa rồi chẳng qua là lấy một cây cỏ dại trên quần áo anh xuống, mặt không thèm để ý.
Nhưng lời nguyền này cũng không đơn giản như anh nói.
Vừa có năng lực ẩn nắp cường đại, lại có năng lực theo dõi mạnh mẽ, người tu hành không cao đụng phải, ngay cả tháo xuống cũng không phải là một chuyện đơn giản, người tu hành không cao căn bản không có cơ hội đụng phải loại lời nguyền cao cấp này.
Mà lúc này Lâm Thanh Diện xoay người nhắm mắt chuẩn bị ngủ, tất nhiên không cảm nhận được cảm giác trong lòng của người giở trò khi phí hết tâm tư dán bùa nguyền rủa, cuối cùng lại bị lấy xuống dễ như trở bàn tay.
Tất nhiên Lâm Thanh Diện sẽ không quản những điều này, dù sao đối với anh mà nói loại người chỉ biết làm động tác nhỏ chỉ tồn tại như con kiến hôi, bây giờ anh cần chỉ có nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo đảm hoạt động của ngày mai.
Dù thật ra bằng thể chất của anh, ba ngày hai đêm không ngủ cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Ngày thứ hai, Lâm Thanh Diện lại lên đường lần nữa.
Ông chủ khách sạn nghe anh phải đi chỗ sâu trong rừng rậm, dường như hơi khiếp sợ, Lâm Thanh Diện không để ý, dựa theo lộ trình anh đã tính toán, đi thẳng vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Anh hít sâu một hơi, cảm thụ một chút năng lượng ở đây, nhưng không khỏi nhíu mày một cái.
Bởi vì nơi này, quả thực quá an tĩnh rồi.
Mặc dù rừng rậm xa xôi không người ở, nhưng sẽ có động vật nhỏ, chim hót chó sủa, những thanh âm này mặc dù không lớn, nhưng cũng là một phần của rừng rậm.
Nhưng Lâm Thanh Diện hoàn toàn không nghe được những thanh âm này, cũng không cảm nhận được dấu hiệu hoạt động của những sinh mạng này, là chỗ này bị cái gì có lực lượng mạnh hơn Lâm Thanh Diện phong ấn lại rồi, hay là… Căn bản cũng không có sinh mạng.
Một miếng đất dưới không có xà trùng, trên cây không có chim, trên đất không có thú, là tồn tại gì?
Lâm Thanh Diện mím môi một cái, theo cảm giác trong lòng tiếp tục đi vào chỗ sau trong rừng rậm.
Anh cũng không cố ý đi quan sát phương hướng anh đi, giống như có vật gì ở dẫn anh, nói cho Lâm Thanh Diện hẳn phải đi phương hướng này.
Nhưng để Lâm Thanh Diện cũng hơi cảm thấy hơi bất ngờ là theo lực lượng này anh đi tới một nơi quen thuộc.
Cũng chính là nơi anh tới trước đây.
“Kỳ lạ…
Lâm Thanh Diện mặc niệm một tiếng, đưa tay thăm dò hồi lâu, mi tâm đã hơi bốc lên.
Anh cảm nhận được chỗ này có lực lượng cường đại mà dư thừa, vượt qua tất cả các không gian Lâm Thanh Diện đã từng tiếp xúc, nhưng kỳ lạ là kỳ lạ ở chỗ này cũng không có kẽ hở không gian.
Những năng lượng to lớn kia giống như mọc lên từ chỗ này vậy, thậm chí Lâm Thanh Diện không được ngọn nguồn, chỉ cần là nơi năng lượng bao trùm, đều cường thịnh như nhau.
Anh chà xát tay, tạm thời buông xuống nghỉ ngờ trong lòng, đứng giữa năng lượng to lớn, thử tập trung anh và những năng lượng này một chỗ.
Lâm Thanh Diện từ từ dung nhập vào chung quanh năng lượng, cả người dường như hoa làm một thể với rừng rậm yên tĩnh, đạt tới yên lặng không thể tưởng tượng nỗi.
Hai mắt anh khép lại, thần thái ung dung, thân thể cũng là trạng thái thả lỏng, dường như lúc này cho dù bên người anh có một trận chiến tranh lớn, Lâm Thanh Diện cũng sẽ không lộ vẻ xúc động.
Giống như là thoát khỏi cái thế giới này…
Mà một góc bên cạnh Lâm Thanh Diện không chú ý tới đang có một bóng người chậm chạp, cẩn thận di chuyền.
Bản thân ở góc chết, mà địch lại trong tình trạng không phòng bị chút nào, theo đạo lý mà nói, địch hẳn sẽ không dùng phương thức mềm mại như vậy, nhưng người phụ nữ đánh nhau với Lâm Thanh Diện đã thất bại nhiều lần, nên khiến cô ta khá khẩn trương.
Trên người cô ta mặc quần áo cùng màu với rừng rậm, thận trọng đứng ở bên ngoài vòng năng lượng, quan sát động tác của Lâm Thanh Diện.
“Không có gì phải khẩn trương, chuyện này, bất kể là ai, cũng hẳn không phát hiện được.”
Cô gái nghĩ như vậy, nhắc chân lập tức bước chân vào vòng năng lượng.
Quả nhiên Lâm Thanh Diện đứng ở giữa không động đậy.
Trên mặt cô gái vui mừng phân nửa ——— quả nhiên, đây chính là thời cơ cực tốt để hạ thủ với anh!
Cô gái cất bước đi lên, tay dần dần nhắc vũ khí lên, đang chuẩn bị một kích mạnh mẽ, người đàn ông trước mặt bỗng dưng mở mắt.
Cô gái nhất thời ngây tại chỗ.
Lúc này cô ta ở sau lưng Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện hẳn là không nhìn thấy cô ta, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm, cô gái hẳn nên xông lên một phát đánh chết, nhưng lúc này, cô ta chợt không dám.
Coi như chỉ thấy bóng lưng, cô ta cũng không tự chủ được mà sợ.
“Không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ là cơ hội tốt nhát.” Cô ta mặc niệm trong lòng một lần, rốt cuộc quyết định, xông tới.