Năng lực của Lâm Thanh Diện vô cùng mạnh mẽ, mở rộng thần thức sẽ có thể cảm nhận được chân thân và phân thân rốt cuộc đang ở đâu.
Nhưng điều khiến Lâm Thanh Diện không ngờ chính là, Tà Vương lại não tàn như vậy, cho rằng mình là một thanh gỗ mục, hoàn toàn không coi mình ra gì.
Điều này cũng cho Lâm Thanh Diện thời cơ lợi dụng.
“Ha ha, lời này của ngươi nói là có ý gì? Ngươi thật sự cho rằng ta không vào được trận pháp này sao? Cho dù ta không giết chết Thần thú bên trong, ta vẫn có cách để đi vào như thường!”
Tà Vương nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Lâm Thanh Diện thật sự đã giành được sự công nhận của Thiên Sơn sao? Chỉ có thể giành được sự công nhận của Thiên Sơn mới có thể đi vào?
Ngày trước giết chết hai con thần thú bảo vệ đã thể hiện được thực lực mạnh mẽ của Lâm Thanh Diện, dù sao muốn giành được truyền thừa của cường giả, nhất định phải có năng lực mạnh mẽ, nếu không truyền thừa chắc chắn sẽ không rơi xuống tay người đó.
Thần linh dù có ngốc thế nào cũng sẽ không tìm một người nhỏ yếu để truyền thừa năng lực từ mình, họ càng hi vọng có một người có năng lực mạnh mẽ trở thành đệ tử truyền thừa của mình.
Tà Vương nói xong, có chút cố chấp nhìn sang, nhìn bên ngoài đủ loại cạm bẫy, trong lòng cảm thấy có chút ngạc nhiên, luôn cảm thấy ở chỗ nào đó có chút không ổn.
Vì để phòng vạn nhất, năng lượng hắn đem trong tay tụ tập càng lúc càng lớn, tụ tập xung quanh người, bao vây bản thân nghiêm ngặt.
Tà Vương nhân lúc năng lượng toàn bộ phủ quanh cơ thể, đi thẳng vào trong trận pháp.
Hắn ta cho rằng mình sẽ phải chịu một sự ngăn cản vô cùng nghiêm trọng, nhưng không ngờ, loại năng lượng ngăn cản này lại vô cùng yếu ớt, nhẹ nhàng khoát tay, năng lượng liền tiêu tan hoàn toàn.
Hắn ta thuận lợi đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, vẫn chưa kịp cười to thì đã thấy Lâm Thanh Diện biến mất dạng.
“Lâm Thanh Diện, ngươi đang ở đâu rồi! Ngươi là tên tiểu nhân mặt dày vô sỉ, có phải ngươi lại đang lừa gạt ta không?”
Khoảnh khắc Tà Vương nhìn thấy Lâm Thanh Diện biến mất, hắn ta đã nhận ra chuyện này có chút không ổn, Lâm Thanh Diện cũng không phải kẻ ngu, năng lực của anh ta, mình đương nhiên biết.
Quả nhiên, Tà Vương thử bước đi lên trên hai bước thì không thể nhúc nhích được, bị vây ở tại chỗ, hoàn toàn không thể động đậy.
“Lâm Thanh Diện, ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ, ngươi chờ ta đi ra ngoài rồi sẽ thu thập ngươi thế nào, ta nhất định phải giết chết ngươi!”
Tà Vương đứng nguyên tại chỗ nổi giận đùng đùng gần như muốn giết người, nhưng nhìn thấy mấy trận pháp trước mặt lại không có cách nào ra sức.
Khi mình tiến vào mấy trận pháp này, đã bị Lâm Thanh Diện lợi dụng.
Trận pháp này vô cùng tài tình, có thể phong ấn năng lượng của hắn ta, khiến cho hắn bây giờ bị vây tại chỗ, hoàn toàn không thể động đậy.
Lâm Thanh Diện ở sơn động cách đó không xa nhìn lại hai lần, cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đầu anh cho rằng có thể dẫn phân thân đến là được rồi, không ngờ cứ như vậy hắn ta dễ dàng bị mình lừa gạt đi vào, lâm vào vũng bùn.
Tà Vương làm chuyện gì cũng đều phải điều tra kỹ càng, không ngờ lần này lại bị té ngã một cú thật đau trong tay mình, đúng là buồn cười.
“Được rồi, tự ngươi ở đây từ từ chơi đùa đi, ta còn có chuyện, không cần khách khí!”
Lâm Thanh Diện nói xong liền tiếp tục tiến lên, phía trên trống rỗng, lại khôi phục trạng thái yên tĩnh như trước đó.
Nơi này giống như có đồ vật gì đó đang ẩn giấu, vậy nên động vật xung quanh đều trốn đi, hoàn toàn không dám chi chuyển.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi kinh ngạc trong lòng, cũng đề cao cảnh giác hơn, mới đi chưa được hai bước thì trước mặt đã có một cơn gió lốc màu đen vọt tới.
Không ngờ lần này lại xuất hiện ba con Hắc Long.
“Nhân loại, chính ngươi giết lão hổ và mãng xà sao? Thực lực của ngươi nhìn rất tốt, nhưng bước chân của ngươi chắc chắn phải dừng lại ở đây rồi!”
Một trong những con Hắc Long nói chuyện khá kiêu ngạo, phát ngôn bừa bãi.
Lâm Thanh Diện đã sớm quen thuộc với việc nghe thấy người khác nói như thế, trong lòng cũng không suy nghĩ quá nhiều, anh chỉ lui về phía sau một bước.
Cũng giống như rừng rậm Sương Mù trên trái đất, những sinh vật càng đến gần Thiên Sơn, càng đến gần bảo tàng thì thực lực của bọn chúng sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Thực lực của ba con Hắc Long này mạnh hơn quá nhiều so với con hổ và mãng xà trước kia.
Hắc Long đang có trạng thái vô cùng tốt khi ở đây, trên người không hề chịu bất cứ tổn thương nào, có thể tưởng tượng được rằng ở đây, không có bất cứ sinh vật nào có thể uy hiếp đến bọn chúng.
“Chúng ta ra lệnh cho ngươi rời đi, ngươi không nghe được những gì chúng ta nói sao? Nếu ngươi vẫn không đi, cho dù muốn đi ngươi cũng không đi được!”
Ánh mắt ba con Hắc Long cùng nhìn vào Lâm Thanh Diện có chút chán ghét, nhân loại ngu xuẩn hoàn toàn không biết quý trọng mạng sống của mình.
Bên trong Thiên Sơn gần như không có một gốc cây ngọn cỏ, các sinh vật khác hoàn toàn không tồn tại, không ngờ Lâm Thanh Diện lại ở đây, lại còn mang bộ dáng cười cười, để anh ta rời đi cũng không đi, đây không phải là đang khiêu khích mình à!
“Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, nhanh chóng rời đi cho ta, nếu ngươi không rời đi, ngươi chỉ có thể chết ở đây, ngươi nhìn sang bên cạnh đi!”
Hắc Long ngẩng đầu nhìn sang một nơi khác, Lâm Thanh Diện cũng thuận mắt nhìn sang, ở đó có một đống xương cốt con người, xương sọ vô cùng rõ ràng.
Không biết có bao nhiêu người như vậy cùng đến nơi này, kết quả bọn họ đều bị những con Hắc Long này giải quyết.
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại: “Vậy cũng hết cách, vừa rồi Hắc Hổ và mãng xà đều lừa gạt ta, để ta rời đi, thật ra phía sau lại âm thầm hạ sát thủ với ta, ta nghĩ, các ngươi cũng sẽ không để ta rời đi.”
Những sinh vật ở Thiên Sơn này nhìn tương đối nhân từ, nhưng thủ đoạn bọn chúng quen dùng chính là như vậy, lợi dụng sự nhu nhược của kẻ thù để bọn họ nhanh chóng rời đi, sau đó nhân cơ hội ra tay đánh lén bọn họ, cứ như vậy, chỉ phải trả giá rất nhỏ, đối với tổn thương của bản thân cũng hạ xuống mức thấp nhất.
“Ta thấy ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, mấy huynh đệ chúng ta vẫn luôn giữ lại cái mạng cho ngươi, không ngờ chính ngươi lại nhất định phải tự tìm đường chết, vậy chúng ta cũng không có cách gì!”
Mấy con Hắc Long bao vây Lâm Thanh Diện, bên trong mang theo từng đợi sấm sét, nhìn khí thế rất dọa người.
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không bối rối, im lặng quan sát nhược điểm của mấy đầu Hắc Long này, tuy nhiên chúng gần như không có nhược điểm gì, nhưng điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Rồng có vảy ngược, bây giờ bọn chúng vây quanh mình tương đối đáng sợ, nhưng không có nghĩa là mình không có cách nào thu thập bọn chúng.
Lâm Thanh Diện chờ đúng thời cơ, trực tiếp đi lên bắt được sừng rồng, kéo nó xuống, rồng không có sừng rồng thì tương đương với việc đánh mất đi cảm giác về phương hướng.
Hơn nữa, cứ như vậy có thể triệt để chọc giận mấy con Hắc Long này, quả nhiên, Hắc Long lục tục không có sừng rồng liền lao vào đánh những khu vực xung quanh.
Lâm Thanh Diện lách mình một cách đẹp mắt, lợi dụng kế sách để bọn chúng tự đâm vào vách tường, cứ như vậy chết ở chỗ này.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn một con Hắc Long cuối cùng, cười không ra tiếng, nói: “Bây giờ trên người ngươi cũng đều bị trọng thương, ta khuyên ngươi nhanh chóng rời đi, nếu không thì ngươi cũng sẽ phải chết ở chỗ này.”
Giống như đấu bò, bề ngoài mình có vẻ có chút yếu thế, nhưng cuối cùng ai mạnh ai yếu, trong lòng anh đã nắm chắc.