“Tôi không phải đến đây để khuyên mọi người đâu, chỉ là tôi nghĩ cần phải nói cho cậu một tiếng, sơn động trước đó dùng để giam giữ Nặc Nặc đã bị sập rồi.”
Dao Trì nhìn người đàn ông trước mắt, cũng không biết nên nói cái gì, mình còn chưa mở miệng thì đối phương đã hiểu lầm ý của cô ta, cô ta cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Chỉ có điều là vẫn nói tin tức này cho Lâm Thanh Diện biết, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Có làm thế nào bọn họ cũng không ngờ tới phía bên mình đã đưa ra quyết định kỹ càng, vậy mà lại phải đón nhận một tin tức như thế này, cho nên lúc này trong lòng của bọn họ cũng trầm mặc.
Đương nhiên là hai vợ chồng vẫn lo lắng nhiều hơn, dù sao thì con gái của mình vẫn còn đang bị giam giữ ở trong sơn động đó.
Cho nên lúc này có hơi khẩn trương mà mở miệng hỏi.
“Sao bỗng nhiên lại bị sập vậy, không phải là Nặc Nặc đang bị giam giữ ở trong sơn động đó hả, hiện tại con bé gặp nguy hiểm ư?”
Hứa Bích Hoài cảm thấy trái tim của mình dường như bị treo lên giữa không trung.
Thậm chí còn khẩn trương hơn so với hồi lúc nãy quyết định đi tìm cái chết.
Mặc dù là Lâm Thanh Diện không nói chuyện, nhưng mà vẫn ôm chặt lấy vợ mình, hình như là anh cũng vô cùng lo lắng.
Hiện tại hai vợ chồng đang vô cùng lo lắng bởi vì chuyện của con gái, nếu không thì cũng sẽ không quyết định mạo hiểm.
Chỉ là không ngờ tới đến lúc này thế mà lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nếu sơn động bị sập, vậy thì có lẽ con gái mình lành ít dữ nhiều.
Loại tin tức này đối với hai vợ chồng mà nói không phải là tin tức tốt, đương nhiên là lúc này bọn họ vô cùng lo lắng.
Lâm Thanh Diện nghĩ đến vấn đề an toàn của con gái, cho nên bây giờ anh cũng không còn tiếp tục do dự, ngược lại là yêu cầu Dao Trì.
“Bây giờ không có cách để tiếp tục kéo dài thời gian, cho dù như thế nào thì cũng cầu xin cô trước tiên đưa bọn tôi vào trong trung tâm thành Thượng Quận Thiên Đô đi.”
Nếu như ngay từ đầu có lẽ là bọn họ sẽ không gấp gáp như bây giờ.
Nhưng mà hiện tại sau khi nghe thấy tin tức này, đương nhiên ai cũng hỗn loạn trận cước, thậm chí là không muốn làm trễ nải một giây phút nào.
Hứa Bích Hoài cũng nặng nề gật đầu, sau đó cô dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Dao Trì.
Dao Trì cũng hiểu tâm trạng của hai vợ chồng, cho nên cô ta an ủi.
“Các người đừng vội, tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, mặc dù lần này sơn động bị sập nhưng mà bọn họ không tìm được thi thể của Nặc Nặc.”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói.
“Hiện tại bọn họ cũng đang thăm dò, nhưng mà không biết Nặc Nặc đã đi đâu.”
Cho nên, lúc này bọn họ lại trở nên vội vàng hơn, nói tiếp: “Cho nên các người cũng đừng có lo lắng quá, bởi có lẽ là đứa nhỏ này không hiểu nhiều lắm, không có nguy hiểm gì đâu.”
Nếu như Nặc Nặc thật sự mất mạng bởi vì sơn động bị sập, vậy thì chắc là có thể tìm được thi thể của đứa nhỏ này ở hiện trường mới đúng.
Nhưng mà ngày hôm nay tin tức ở phía bên kia thu hoạch được là tung tích không rõ, không biết cô bé ở đâu, cái này đã đủ để chứng minh đối phương vẫn còn có hi vọng sống sót.
Nhưng dù là như vậy, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện lại càng kiên định hơn với suy nghĩ muốn đến nơi của tà phái.
Chỉ có điều là bây giờ bởi vì tình hình đột ngột xảy ra, tình huống ở bên phía tà phái chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.
Sơn động đó vốn dĩ chính là chỗ bọn họ dùng để giam giữ con gái mình.
Bây giờ lại xảy ra chuyện bị sụp đổ, cho nên lúc này chắc chắn sẽ tăng cường cảnh giác, sợ là bây giờ có vào cũng không làm ra được chuyện gì.
Như vậy, lúc này mấy người bọn họ nếu như mà bước vào tà phái, chỉ sợ là nguy hiểm còn cao hơn gấp mười lần so với ban đầu.
Hai vợ chồng đều là người nặng tình nặng nghĩa, cho nên đương nhiên cũng không muốn những người sau lưng phải bước vào mạo hiểm.
Mặc dù là Lâm Thanh Diện nói những lời này trông có vẻ vô cùng tỉnh táo, nhưng mà trên thực tế trong lòng của anh rất bất ổn, bởi vì vào thời điểm hiện tại không có cái gì quan trọng hơn so với an nguy của con gái.
Nhưng mà có một chuyện Lâm Thanh Diện biết hết sức rõ ràng, vào giờ khác này mà mấy người bọn họ lại đồng ý giúp đỡ mình, nói rõ bọn họ thật sự xem hai vợ chồng mình là bạn bè.
Nhưng mà càng như vậy thì bọn họ càng không thể để những người này đi vào nguy hiểm, cho nên anh lại kiên định mở miệng nói.
“Bây giờ sơn động đã bị sụp đổ, sợ là những người ở đó sẽ cảnh giác, mọi người vẫn không nên đi mạo hiểm cùng chúng tôi, chúng tôi không hi vọng mọi người sẽ bị tổn thương.”
Ban đầu Hứa Bích Hoài cũng muốn để chồng mình dẫn theo người chỉ là vì bảo vệ cho sự an toàn của anh, nhưng mà lúc này cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của chồng mình.
Cho nên cô cũng nhẹ gật đầu, tiếp tục mở miệng nói dựa theo ý của chồng.
“Lời của Lâm Thanh Diện rất có đạo lý, mọi người, chúng ta tạm biệt nhau ở đây đi, chuyện lần này không có liên quan đến mọi người, mọi người không cần phải đi mạo hiểm cùng với chúng tôi đâu.”
Lâm Thanh Diện biết là vợ có thể hiểu ý mình, trong lòng của anh cũng vô cùng ấm áp, thế là anh nở nụ cười với vợ.
Mặc dù giữa hai vợ chồng không nói cái gì, nhưng mà cả hai vẫn luôn có sự thấu hiểu lẫn nhau.
Sau khi nói xong lời này thì anh định tạm biệt đám người, sau đó hai người bọn họ cùng nhau đi cứu con gái.
Bọn người Triệu Tuấn cũng không đồng ý chấp nhận sự sắp xếp như thế, dứt khoát đồng loạt nói.
“Chị dâu, anh Lâm, hai người nói như thế này là xem chúng tôi như người ngoài rồi đúng không?”
Nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó lại có chút kích động mà tiếp tục nói.
“Mặc dù là tình huống hiện tại có hơi nguy hiểm, nhưng mà chúng tôi tuyệt đối không phải là người tham sống sợ chết, trước đó anh với chị dâu cùng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”
Những người khác nghe thấy lời nói này, mặc dù là không nói thêm cái gì, nhưng mà ai nấy cũng đều gật đầu rất chắc chắn, sau đó Triệu Tuấn lại nói tiếp.
“Bây giờ các người xảy ra chuyện, sao chúng tôi có thể bởi vì lần này quá nguy hiểm mà trực tiếp khoanh tay đứng nhìn được chứ?”
Giọng nói của Triệu Tuấn cực kỳ kiên định, sau khi nói xong thì lại tiếp tục mở miệng.
“Cho nên mặc kệ hiện tại tình huống xảy ra thay đổi gì, chúng tôi đều phải đi cùng với mọi người để tìm kiếm Nặc Nặc, nhất định phải cứu con bé về mới được.”
Mấy người bọn họ nghe thấy lời nói này thì cũng đều nhẹ gật đầu, nhưng mà Lâm Thanh Diện lại kiên định lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, tôi hiểu ý tốt của mọi người, chỉ có điều là dù sao đây cũng là chuyện của gia đình tôi.”
Sau khi nói xong thì anh quay đầu lại, dịu dàng nhìn vợ mình rồi sau đó mới tiếp tục nói tiếp: “Các người vẫn còn có sứ mạng của mình, không chỉ là đối với bản thân các người, cũng là đối với gia tộc của các người.”
“Cho nên các người thật sự không cần thiết phải bởi vì chuyện của chúng tôi mà làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng, lần này các người đồng ý giúp tôi đến Thượng Quận Thiên Đô, trong lòng của tôi đã vô cùng vui mừng.”
Nói đến đây, giọng nói của Lâm Thanh Diện có hơi thay đổi, nhưng mà anh vẫn kiên định nói tiếp: “Nếu như lần này bọn người tà phái đã có âm mưu nhằm vào gia đình của chúng tôi, vậy thì cứ để chúng tôi tự mình xử lý đi.”
Sau khi bọn họ nghe thấy câu nói này thì toàn bộ đều rơi vào im lặng, nhưng mà rõ ràng không có ý muốn lùi bước, ai nấy vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, dường như là hi vọng có thể tiếp tục giúp đỡ hai vợ chồng tìm con gái.