Truyện Rể Quý Trời Cho - Full

Chương 1672

Trước Sau

break

Lâm Thanh Diện phát hiện là mình không biết một chút gì về tình huống căn bản ở Thượng Quận Thiên Đô, mặc dù nói ở đây đã một khoảng thời gian lâu rồi, nhưng mà cũng không có thời gian rảnh rỗi để làm rõ ràng chuyện gì.

Nếu như không phải bây giờ nhà họ Đổng muốn cưới Lục Hân, chắc là anh cũng sẽ không nhìn thấy được một mặt xa hoa như thế.

Tất cả mọi người đều đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, ba của Lục Hân vui mừng nhìn Lục Hân, nói: “Con nhóc này mà mở miệng một cái sẽ làm cho người ta kinh ngạc, lần này chuyện dưỡng lão của ba đã đảm bảo rồi, con người của cậu nhóc đó như thế nào, không tệ chứ?”

Lục Hân bất đắc dĩ nhìn ba của cô ta, nói: “Con không ngờ tới là lúc kết hôn ba lại thúc giục con, bây giờ đã hài lòng rồi chứ gì, có điều ba cũng đừng có nói lung tung nha, coi chừng con không gả được, để ba đến đây phí công một chuyến đó.”

Nghe thấy Lục Hân nói như vậy, ba của cô ta liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Còn không phải là lo lắng cho con hả, nếu như con không tìm được một người chồng tốt, vậy thì sau này con phải sống làm sao.”

Đây là sự lo lắng đến từ người làm ba, đương nhiên Lục Hân biết ba của cô ta lo lắng cái gì, ngoài miệng thì nói chuyện rất hung dữ, nhưng mà thật ra nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, là con gái, Lục Hân cũng hi vọng ba của mình không cần phải lo lắng nhiều.

Ba của Lục Hân nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: “Thằng nhóc này, phòng khám mà tôi nói ấy, cậu coi coi như thế nào?”

“Những thứ ông nói tôi đều nhớ kỹ, có điều bây giờ không phải là thời cơ để hành động.” Lâm Thanh Diện cười một cái, ở Thượng Quận Thiên Đô có không ít phòng khám, nhưng mà có bản lĩnh thật sự thì cũng không có nhiều như vậy.

Trước đó đã nghĩ tới chuyện này, nhưng mà bây giờ muốn hiểu rõ hết mọi thứ ở Thượng Quận Thiên Đô, vậy thì phải bắt đầu hiểu rõ từ người ở nơi đây.

Từ chỗ Dao Trì không có quá nhiều tin tức, nhưng mà cũng không thể coi thường những người đã sống lâu dài ở Thượng Quận Thiên Đô, có thể lấy được tin tức không nhỏ ở trên người của bọn họ.

Tà phái là người nắm quyền ở tiên giới, những người bình thường này cũng là một phần tử của Thiên Giới, đương nhiên không thể rời khỏi được.

Ba của Lục Hân cảm thấy rất tiếc, Lâm Thanh Diện có y thuật rất tốt, nên được bộc lộ hoàn toàn để tạo phúc cho nhân dân, có thể kiếm tiền, tại sao lại không chịu làm chứ.

Ông Đổng ở một bên cũng hỗ trợ vô cùng bận rộn, người giúp việc trang điểm cho Lục Hân, Hứa Bích Hoài thì đứng ở một bên nhìn xem, hồi tưởng lại lúc mình kết hôn. Hôn lễ đó chính là hôn lễ trang trọng nhất ở Trái Đất, cô là đối tượng mà tất cả những người phụ nữ đều ghen tị.

Nghĩ đến đây, quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện ở bên ngoài, đi ra ngoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang ngồi ở một bên không biết là đang suy nghĩ gì đó trong lòng, trực tiếp đi lên hỏi: “Sao vậy, sao lại không vui, trông anh có vẻ như tâm sự nặng nề.”

“Không có chuyện gì đâu, anh đang suy nghĩ đến người Thượng Quận Thiên Đô mà thôi, cũng không biết Đổng gia ở Thượng Quận Thiên Đô có địa vị gì, làm rõ ràng những vấn đề này anh mới có thể dễ dàng hiểu những tình huống ở bên ngoài.”

Lâm Thanh Diện hiểu một vấn đề rất lớn, anh chưa quen cuộc sống ở nơi này, làm cái gì cũng không có chủ ý.

Hứa Bích Hoài ngồi xuống bên cạnh lắng nghe Lâm Thanh Diện nói chuyện, Lâm Thanh Diện nói cái gì Hứa Bích Hoài cũng không biết rõ cho lắm, nhưng mà chỉ cần Lâm Thanh Diện nói là việc cần làm vậy thì nhất định có đạo lý của anh.

Hứa Bích Hoài ủng hộ Lâm Thanh Diện vô điều kiện, Lâm Thanh Diện kéo tay của Hứa Bích Hoài, anh hỏi cô: “Em có muốn trở về Trái Đất không?”

“Em không muốn.” Hứa Bích Hoài căn bản cũng không suy nghĩ cái gì, cô trực tiếp trả lời ngay.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, theo lý mà nói sống lâu ở một nơi như Trái Đất không có lý do gì không muốn trở về, hôn lễ của bọn họ cũng được tổ chức ở Trái Đất, tất cả những hồi ức tốt đẹp đều ở Trái Đất.

Hứa Bích Hoài dựa vào bả vai của Lâm Thanh Diện, cô nói: “Ở đâu cũng được hết, ở thế giới nào cũng được, anh ở đâu thì ở đó mới tốt đẹp. Nếu như em trở về, anh lại không trở về, em sẽ sợ hãi rời khỏi anh, huống hồ gì con gái của chúng ta vẫn còn đang ở đây, em nhất định phải cứu được con gái của chúng ta.”

Âm thanh của Hứa Bích Hoài rất thấp, cô đang nhắc nhở Lâm Thanh Diện không chỉ là cô không muốn rời khỏi Lâm Thanh Diện, mà là đúng là Lâm Thanh Diện cũng đồng ý với Hứa Bích Hoài sau này hai vợ chồng bọn họ mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì cũng phải ở cùng một chỗ, không thể tách ra.

Lâm Thanh Diện gật đầu đồng ý với Hứa Bích Hoài.

Lúc này, dưới tình huống bọn người Lâm Thanh Diện không chú ý lại nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng, Lâm Thanh Diện vội vàng nhìn lại, Câu Lân phát ra âm thanh ở sau lưng: “Chủ nhân, cuối cùng ta đã tìm được ngài rồi.”

Lâm Thanh Diện nhăn mày, sau đó lại cảm thấy có lỗi mà nhìn dáng vẻ chật vật của Câu Lân: “Là do ta không tốt, đi chỗ khác ta nói chuyện với ngươi.”

Nhưng mà Câu Lân lại không để ý tới, Lâm Thanh Diện muốn nói chuyện với Câu Lân nhưng cũng không biết Câu Lân đang ở đâu, vẫn may là khứu giác của Câu Lân rất nhanh nhạy, có thể tìm được đến chỗ bọn người Lâm Thanh Diện.

Câu Lân nói: “Đây là chuyện vui của Lục Hân cô nương, đương nhiên tôi phải đến đây tham gia rồi, nơi nào có chủ nhân, tôi cũng đều có thể tìm tới.”

Câu Lân cũng biểu thị mặc kệ Lâm Thanh Diện ở đâu, chỉ cần không đi ra khỏi Thượng Quận Thiên Đô thì nó đều có thể thuận lợi tìm được anh, thời gian chung đụng với Lâm Thanh Diện càng lâu thì nó lại càng quen thuộc với mùi hương trên người của Lâm Thanh Diện.

Hôn lễ của Lục Hân được diễn ra vào buổi tối, có hơi khác với Trái Đất.

Đến buổi tối, Đổng Hoa cưỡi con ngựa lớn màu đỏ thẫm, trên người mặc hỉ phục, kiệu màu đỏ chót đi nhấp nhô, có tám người đang khiêng kiệu.

Hứa Bích Hoài ở bên cạnh Lục Hân, trùm cái khăn cô dâu lên cho Lục Hân, Lục Hân nói: “Cái này có phải là sau khi gả đi rồi thì tôi chính là người của gia đình khác, không thể chăm sóc cho ba tôi được nữa có đúng không?”

Ba của Lục Hân đứng ở bên cạnh nhìn con gái với tâm trạng phức tạp, khinh thường nói: “Con đừng có nói như vậy, cho dù con có không kết hôn thì con cũng đâu có ở bên cạnh người ba này đâu, gả cho người ta phải sống cho thật tốt, vậy thì ba cũng coi như đã rút được bầu tâm sự, mẹ con dưới suối vàng cũng đã yên tâm hơn.”

Lục Hân đi đến bên cạnh ba của cô ta, trực tiếp cúi đầu một cái, nói: “Ba ơi, ba cũng chỉ có một đứa con gái là con, mặc kệ con ở đâu ba cũng đều phải ở đó, con không thể để một mình ba sống khổ cực không nơi nương tựa được. Ba yên tâm đi, căn nhà này là của anh Đổng tặng cho con, cũng chính là nhà của ba, bất cứ lúc nào con cũng có thể về thăm ba.”

Ba của Lục Hân khổ sở trong lòng, đến đây mấy tiếng đồng hồ vẫn còn chưa nhìn thấy Đổng Hoa ở đâu.

Nhưng mà hỏi mấy người bọn họ đều nói là công tử Đổng gia, con gái của ông ta vẫn luôn chọn ba lấy bốn, lần này chọn người chắc chắn là sẽ không sai được đâu.

Nghe thấy âm thanh khua chiêng gõ trống vang lên ở bên ngoài, có một người giúp việc nữ mười lăm mười sáu tuổi bước lên phía trước: “Cô nương, kiệu đón dâu đã tới rồi, chúng ta đi ra ngoài trước đi, đừng làm trễ giờ lành.”

Ba của Lục Hân dìu Lục Hân ra: “Con cũng không cần phải quan tâm người làm ba này đâu, con chỉ cần quan tâm cuộc sống của con cho thật tốt là được rồi, đây là một gia đình lớn, đến nhà người ta thì con nhất định phải hiền lương thục đức, làm việc có đạo, không được để người ta nói ba không dạy dỗ con con có biết chưa?”

Lục Hân gật đầu, không biết tại sao nước mắt lại chảy ra, ba cô ta nắm tay cô ta đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lục Hân đi ra, Đổng Hoa bước xuống ngựa, nhìn thấy ông cũng ở bên cạnh Lục Hân, anh ta lại cúi chào, nói: “Con chào ba vợ.”

Nhìn thấy Đổng Hoa, ba Lục Hân vẫn rất hài lòng, lấy bộ dáng của một ông già mà nói: “Tôi giao con gái của tôi cho cậu, cậu không thể cô phụ nó, có biết chưa?”

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc