Lâm Thanh Diện đi theo bước chân Tiểu Nguyệt một hồi.
“Nơi này cách cấm địa còn một đoạn đường rất dài, nếu không chúng ta đừng đi bộ nữa.” Tiểu Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện hứng thú nhìn Tiểu Nguyệt: “Sao vậy, chẳng lẽ nơi này của các cô cũng có xe taxi à?”
Tất cả hệ thống và phong tục ở Thương Nguyên Giới đều giống như nước C thời cổ đại, nơi này đừng nói là taxi mà ngay cả xe đạp cũng không có.
Mà tất cả những thứ này có thể giải thích rằng từ mấy trăm năm trước sau khi đám người Từ Bách Tranh tới đây, tư tưởng và kiến thức cũng dừng lại ở thời điểm kia, bởi vậy khi tạo ra Thương Nguyên Giới tất cả cũng đều xây dựng theo kiểu cũ.
“Chỗ này không có xe taxi, nhưng tôi có cách khác.”
Nói xong, Tiểu Nguyệt mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện, dáng vẻ kia có vẻ hơi hoạt bát đáng yêu, cô ta bỏ hai ngón tay vào trong miệng, huýt sáo một tiếng, cách đó không xa có một vật khổng lồ chạy tới bên này.
“Cái này. . . Đây là?”
Lâm Thanh Diện giật mình nhìn vật to lớn này, há to miệng nói: “Thật giống một con chó nhà nước C khổng lồ!”
“Cái gì mà con chó nhà nước C, nó tên là A Hoàng, là yêu thú tôi nuôi dưỡng từ nhỏ.” Tiểu Nguyệt nói.
“Yêu thú?” Lâm Thanh Diện cau lông mày lại.
“Cũng chính là linh thú mà các anh hay gọi đó.” Tiểu Nguyệt nói, vuốt ve lông trên người A Hoàng.
Sau khi con chó lớn này nhìn thấy Tiểu Nguyệt thì vô cùng thân mật, nó ngồi im không nhúc nhích rất là hưởng thụ để cho Tiểu Nguyệt chơi đùa mình.
Thương Nguyên Giới linh khí tràn đầy, có thể bồi dưỡng ra Linh thú khổng lồ như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Lâm Thanh Diện nói với Tiểu Nguyệt: “Chỉ có điều một con Linh thú lớn như vậy, không biết đã nuôi bao nhiêu năm rồi?”
Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ sau nói: “Bây giờ A Hoàng vẫn còn nhỏ, lúc yêu thú trưởng thành đến giai đoạn sau sẽ biết nói chuyện và suy nghĩ giống như chúng tôi, chỉ là bây giờ nó vẫn chưa đến giai đoạn đó, nhắc mới nhớ, chắc nó cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi.”
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe xong tỏ ra hiểu rõ, giống như Tê giác cổ ở rừng rậm Sương Mù, Linh thú đến cuối cùng cũng có thể nói chuyện với con người.
“Hơn sáu mươi tuổi, còn nhiều hơn tôi không ít tuổi đâu.” Lâm Thanh Diện nói.
“Đương nhiên, ở trong mắt A Hoàng anh vẫn còn là một đứa trẻ.” Tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói.
Lâm Thanh Diện nhìn Tiểu Nguyệt một chút, híp mắt nói: “Xem ra tôi không chỉ là đứa trẻ ở trong mắt A Hoàng mà ở trong mắt cô tôi cũng là một đứa trẻ đúng không, đây không phải Linh thú cô nuôi dưỡng từ nhỏ sao? Nói như vậy, chẳng phải tuổi của cô còn nhiều hơn cả nó à?”
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, bàn tay đang vuốt ve A Hoàng của Tiểu Nguyệt đột nhiên ngừng lại.
Được lắm, không cẩn thận một cái đã để lộ tuổi của mình rồi.
“Xem ra sau này tôi không thể gọi cô Tiểu Nguyệt được, phải gọi cô là Lão Nguyệt mới đúng, cô thấy thế nào?” Lâm Thanh Diện vừa cười vừa nói.
Tiểu Nguyệt tức giận quay đầu sang một bên, đối với người tu hành mà nói thì sáu bảy mươi tuổi hoàn toàn không tính là cái gì, vẻ ngoài vẫn giống y như là thiếu nữ, nhưng nghe Lâm Thanh Diện gọi mình như vậy, trong lòng Tiểu Nguyệt vẫn cảm thấy không vui.
“Được, anh gọi tôi là lão Nguyệt thì tôi sẽ gọi anh là Tiểu Lâm, bây giờ thì đi thôi.”
Nói xong, Tiểu Nguyệt vỗ vỗ A Hoàng, sau khi A Hoàng ngồi xuống, Tiểu Nguyệt nhảy lên người nó rồi cho nó chạy thẳng về phía trước.
“Chờ tôi một chút, sao thế, chẳng lẽ cô định để tôi chạy theo à?”
Lâm Thanh Diện vội vàng nói.
“Hừ, tự anh đi đi, tôi mặc kệ anh.”
Tiểu Nguyệt giận dữ nói, cô ta vẫn để bụng chuyện Lâm Thanh Diện ghét bỏ mình lần trước.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười một tiếng, thần hồn ngầm phát, bám vào trên người A Hoàng.
Lâm Thanh Diện đã tới Thần cảnh trung kỳ, khống chế một con Linh thú còn nhỏ quả thực là dễ như trở bàn tay.
“A Hoàng, mày sao vậy, sao không chạy nữa?”
Nơi xa, Tiểu Nguyệt đang ngồi ở trên lưng A Hoàng kinh ngạc nói, tiếp theo, cô ta cũng cảm nhận được sau lưng truyền đến một trận ấm áp.
Lâm Thanh Diện nhảy lên, ngồi ở sau lưng Tiểu Nguyệt.
“Sao vậy, định vứt bỏ tôi à?” Lâm Thanh Diện khẽ cười nói.
Tiểu Nguyệt quay người lại đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của Lâm Thanh Diện.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí Tiểu Nguyệt còn có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Thanh Diện phả tới.
Khuôn mặt cô ta đỏ lên, khó chịu trong lòng lúc trước cũng hoàn toàn biến mất.
“Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ vứt bỏ anh.”
Chính bản thân Tiểu Nguyệt cũng kinh ngạc tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy.
Một đường im lặng, Lâm Thanh Diện cố gắng tránh tiếp xúc cơ thể quá nhiều với Tiểu Nguyệt, bởi vậy anh ngồi hơi cách xa về phía sau, tư thế này nhìn hơi kỳ lạ, hơn nữa ngồi như vậy cũng không dễ chịu.
Dọc theo con đường đi tới cấm địa, không ít người Thương Nguyên Giới đều nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt ngồi trên lưng chó phóng như bay, khó tránh khỏi có người xì xào bàn tán ầm ĩ.
Trêu cho gương mặt Tiểu Nguyệt càng ngày càng đỏ.
Cuối cùng, hai người cũng tới bên ngoài cấm địa.
Từ trên người A Hoàng xuống, A Hoàng ngồi xổm ở bên cạnh nghỉ ngơi.
“Bên này là cấm địa của Thương Nguyên Giới chúng tôi.”
Tiểu Nguyệt chỉ vào phía trước nói.
Lâm Thanh Diện nhìn phía trước, linh khí nồng đậm, càng nhìn về phía trước linh khí lại càng tràn đầy.
“Nói là cấm địa thật ra đây chính là biên giới của Thương Nguyên Giới chúng tôi, đi thêm về phía trước, ngoại trừ vách núi cheo leo và biển mây mịt mù ra thì không còn đường khác.” Tiểu Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, nếu như Địa Cầu là hình tròn còn xem ra Thương Nguyên Giới lại có biên giới, điều này cũng nói rõ, toàn bộ Thương Nguyên Giới nằm trên một mặt phẳng.
Lâm Thanh Diện càng ngày càng cảm thấy, Thương Nguyên Giới và bí cảnh trước đó anh tiến vào rất giống nhau.
Đầu tiên, giống như long đàm trước đó, thông đạo ở Thương Nguyên Giới cũng là cách mỗi một khoảng thời gian đặc biệt lại mở ra một lần.
Tiếp theo, nơi này có quá nhiều đồ vật huyền diệu, những vật này ở trên Địa Cầu vậy cũng là bảo vật vô giá, hơn nữa, những bí thuật này bí ẩn huyền diệu giống như được trời ban vậy, như thể trời sinh chúng đã được cất giữ ở Thương Nguyên Giới chờ người ta phát hiện ra.
“Không biết rốt cuộc Dao Trì muốn tới nơi này là vì nguyên nhân gì?”
Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, có lẽ Dao Trì có liên quan gì đó tới Thương Nguyên Giới? “Chúng ta có thể vào xem không?” Lâm Thanh Diện nói.
Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu: “Nói thật, nơi này tôi chưa từng bước vào bao giờ, hôm nay cũng là lần đầu tiên đến đây, không biết ở trong đó có cạm bẫy cơ quan gì không.”
Lâm Thanh Diện cười lắc đầu: “Yên tâm đi, không có cơ quan.”
“Sao anh có thể chắc chắn như vậy? Hay là anh từng tới đây rồi?”
“Đương nhiên là chưa rồi.” Lâm Thanh Diện cười nói: “Chỉ là trước đó Từ Tuyết Nhi đã mở cấm địa ra, cho dù có cơ quan ám khí gì bên trong thì chắc chắn bọn họ cũng kích phát rồi, bây giờ nơi này chính là một con đường bằng phẳng, chúng ta cứ đi vào là được rồi.”
Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, chuyện Lâm Thanh Diện nói tới mấy người Từ Tuyết Nhi nhất định cũng biết, nhưng so với dược liệu thì bí thuật không chỉ khiến tu vi tăng nhanh mà còn vô cùng khủng bố, cũng chính bởi vì như vậy nên Từ Tuyết Nhi mới muốn đi đường tắt để nâng cao thực lực, cuối cùng đi lên một con đường không có lối về!
“Đi thôi, chúng ta đi thêm về phía trước xem một chút.” Tiểu Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, đi theo sau lưng Tiểu Nguyệt.
Lông mày Lông Thanh Diện cau lại, từ lúc bắt đầu tiến vào cấm địa anh đã cảm thấy lồng ngực có một cảm giác ấm áp.
Lấy Lạc hồng thạch ra xem một chút, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy trên viên Lạc hồng thạch này dường như phát ra một tầng sáng màu đỏ, cũng không còn lạnh buốt giống như trước đó nữa.
“Nơi này hẳn là chỗ cất giữ bí thuật.”
Tiểu Nguyệt chỉ vào một chỗ có kiến trúc giống như miếu thờ phía trước nói.
Cửa miếu thờ đã bị mở ra, có lẽ là do trước kia Từ Tuyết Nhi đã dẫn người đến đây tạo thành.
“Chúng ta vào xem thế nào.”
Lâm Thanh Diện cất Lạc hồng thạch đi, cất bước đi vào.
Vừa đi vào trong miếu thờ, Lâm Thanh Diện ngẩng đầu lên đã nhìn thấy được bức tượng phật cao mấy chục mét ở ngay phía trước.
Sau khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy tượng Phật, sắc mặt thay đổi, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
“Kỳ lạ quá, tượng Phật này, vì sao… Vì sao lại xuất hiện ở đây!”