Trong một gian phòng, nam nhân trung niên đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần. Mà khi một bóng đen vừa mới đáp vào, hắn đã không dằn nổi hỏi ngay:
-Rốt cuộc đã điều tra ra tung tích nhi tử ta chưa?
Bóng đen vừa nãy nửa quỳ trên mật đất, nét mặt cung kính:
-Bẩm báo gia chủ, thuộc hạ đã thám thính tin tức của Tôn gia, thậm chí không tiếc dùng Nguyên thần làm đại giới, sử dụng dẫn hồn đối với gia chủ bọn hắn, nhưng như cũ vẫn không thể biết được tung tích thiếu gia.
-Được rồi, ngươi lui ra đi.
Nhạc Vân Lan lòng có chút ê ẩm. Hắn đối với thê tử chung tình, cùng với nàng cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai này. Hiện tại nghe tin Nhạc Đông Vân mất tích, Nhược Vân liền khóc lóc um sùm một hồi đòi hắn tìm tung tích nhi tử. Nhạc Vân Lan hắn lẽ nào không lo lắng sao? Có điều sống thấy người, chết phải thấy xác. Hắn cũng không tin đứa con trai mà bản thân đặt nhiều kỳ vọng lại không làm nên chuyện.
Nhi tử hắn, còn chưa có chết!
-Nhạc gia ta xưa nay vốn không gây thù chuốc oán với ai, mà các ngươi Tôn gia, chỉ vì chút lợi ích gia tộc cũng dám đối nhi tử ta động tay chân, thật đáng chết vạn lần. Lại nói, bằng chút nội tình cỏn con kia cũng dám đánh đồng với chúng ta? Nhạc mỗ cũng không cần vận dụng lực lượng gia tộc, hiện tại liền đi diệt các ngươi. Để cho những kẻ đui mù kia biết được ánh sáng đom đóm há đòi sánh cùng nhật nguyệt quang huy!
Nhạc Vân Lan nói xong, không hề che dấu khí tức. Một cỗ áp bách ngập trời tỏa ra khắp Tiên Vân thế giới, những lão quái lánh đời thi nhau giật mình kinh hãi. Mà nếu như Nhạc Đông Vân ở đây, hắn sẽ nhận ra khí tức của phụ thân hắn...vậy mà so hắn còn mạnh hơn.
Đêm nay, tất cả võ giả đều biết có một tồn tại để cho bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu kính ngưỡng tại Tiên Vân này. Mà Bạch Đế thành, từ nay đã không còn có Tôn gia.
…
Đáng tiếc, mấy chuyện kia Nhạc Đông Vân cũng không có biết. Mà nếu biết chỉ e hắn càng cảm thấy bị đả kích hơn thôi. Vốn nghĩ là người đầu tiên của Nhạc gia đạt đến tu vi chân tiên, là cỡ nào vinh quang a! Không nghĩ đến phụ thân so hắn càng mạnh hơn.
Được rồi, gác lại chuyện tu vi của phụ thân hắn sang một bên được không? Xin nhờ, Nhạc Đông Vân hiện tại còn đang ngây ngốc ở Địa Cầu, về được Tiên Vân được nữa không cũng còn chưa biết nữa là. Huống hồ, hắn hiện tại còn đang đau đầu về bữa ăn đây. Có một đa͙σ lý như thế này, đó là những tên nhà giàu mới nổi sẽ luôn dùng những bữa ăn thịnh soạn nhất, luôn tỏ ra quý phái nhất có thể, dường như sợ kẻ khác không biết bản thân là kẻ lắm tiền vậy. Mà những người giàu sang chân chính, kì thực bữa ăn của họ so với người thường không khác biệt bao nhiêu, có chăng sự sang trọng chỉ là khi dịp lễ lạt hoặc tiếp khách mà thôi.
Mà Hàn Huy gia, hôm nay bởi vì là đêm đầu tiên Nhạc Đông Vân ở đây, bởi vậy bữa tối phá lệ sang trọng. Đĩa sứ trắng tinh, dao nĩa sáng loáng. Trên bàn chính là một thực đơn đầy đủ gồm món khai vị, món chính, món tráng miệng cùng các loại đồ uống.
-Thịt bò này cũng không phải nhai cả tảng như thế, cắt ra miếng nhỏ mới được.
-Dao nĩa cầm tư thế ngược lại như vậy mới đúng
-Anh đừng dùng lực quá mạnh, hãy tận dụng sự mềm mại và linh hoạt của bản tay.
Hàn Tuyết giống như cô phục vụ viên nhỏ không ngừng hướng dẫn.
-Cạch!
Nhạc Đông Vân bỏ lại dụng cụ ăn trên mặt bàn, động tác có vẻ không được nhẹ nhàng lắm, vẻ mặt đồng cảm quay qua Hàn Huy:
-Ở Địa Cầu các người khi ăn đều phải lao lực như thế này sao?
Hắn vừa nói vừa như ảo thuật từ trong hư không lấy ra một đôi đũa ngọc, một cái bát sứ tráng men ngọc bích cùng một vò rượu nhỏ, miệng lẩm bẩm:
“Cũng may trong Long linh giới luôn mang theo mấy thứ này, bằng không hiện tại phiền phức.”
Hàn Tuyết ở bên cạnh hai mắt lộ ra ánh sáng kì dị. Nữ nhân, luôn đối với những đồ vật xinh đẹp không có chút kháng cự nào. Ngặt một nỗi nàng ta bản tính vốn rụt rè, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương đối với Nhạc Đông Vân. Không thể không nói, lực sát thương loại vũ khí này của nữ nhân vẫn là rất hữu hiệu. Nhạc Đông Vân không thể không lại từ Long linh giới lấy ra một cặp bát đũa nữa, nội tâm cũng kì quái sao bản thân có thể mang theo nhiều đồ linh tinh như vậy.
Một bữa ăn này, hắn ăn khá nhiều, chủ yếu là cảm thấy thức ăn Địa Cầu hương vị khá tốt.
-Được rồi, mọi chuyện cứ để Nhạc mỗ lo. Ta đi ngủ trước, có gì sáng mai trước khi đi nói sau.
Nhạc Đông Vân ngáp một cái, đối với Hàn Huy nói ra. Ngày mai Hàn Huy có việc phải đi công tác dài ngày, mà Vương mụ nhân dịp này cũng đã xin về quê một thời gian, thành thử bên cạnh Hàn Tuyết cũng chỉ còn Nhạc Đông Vân. Hàn Huy còn định nói thêm gì đó, chỉ là nhìn bộ dạng Nhạc Đông Vân có vẻ không kiên nhẫn, lại nghĩ bằng thủ đoạn quỷ thần kinh hãi của vị đại nhân trước mắt này, làm sao có thể xảy ra chuyện bất trắc với nữ nhi được, liền thôi.
Nhạc Đông Vân đã là tu vi chân tiên, đối với ăn ngủ mấy thứ này kì thực cũng không cần thiết. Nhưng mà thói quen mười tám năm, đâu phải nói bỏ là bỏ được. Lại nói, ăn ngủ vốn chính là khoái lạc thường nhân, cũng là một loại hưởng thụ, trừ khi đầu hắn nhúng nước mới không làm. Hơn nữa, phụ thân đã từng nói làm gia chủ Nhạc gia phải dậy sớm, vừa tốt cho tinh thần lại vừa làm gương cho gia tộc. Mà muốn dậy sớm này? Dĩ nhiên là phải ngủ sớm. Hôm nay có nhiều chuyện thành thử ngủ hơi muộn, Nhạc Đông Vân đều lo mình không biết có phải là một gia chủ Nhạc gia tương lai hợp cách không.
Hàn Huy ở dưới nhà cùng Vương mụ sửa soạn đồ đạc, mà tầng trên Hàn Tuyết nằm trằn trọc mãi. Nghĩ đến nam nhân mình thích hiện tại cùng với bản thân sống chung một mái nhà, nàng tim nhỏ đập loạn xạ. Lăn đi lăn lại một hồi trên giường, cuối cùng bật dậy. Nàng nhìn vào phòng ngủ của Nhạc Đông Vân bây giờ cửa không khóa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào.
Nhạc Đông Vân đang nằm trên giường, cũng không nhúc nhích, quá trình hít thở rất khẽ, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ. Hàn Tuyết đứng bên mép giường, nàng nhìn gương mặt tuấn mỹ kia đến ngơ ngẩn xuất thần.
-Nhất kiến chung tình tôi trước giờ vốn không tin, chỉ là từ khi gặp anh rốt cuộc minh bạch. Nhạc Đông Vân, anh sẽ là bạch mã hoàng tử của đời tôi sao?
Trong lòng Hàn Tuyết chợt nổi lên ý nghĩ này, nàng ngồi xuống ở mép giường, sau đó lại nhịn không được mà duỗi bàn tay ngọc phủ lên gò má hắn.
Đột nhiên Hàn Tuyết cảm thấy eo thon bị xiết chặt, nàng lập tức ngã xuống giường.
- Á.......
Hàn Tuyết duyên dáng kêu lên một câu, nàng khẽ vùng vẫy:
-Nhạc Đông Vân anh còn chưa ngủ à? Buông tôi ra.
Nhưng Nhạc Đông Vân không có phản ứng, Hàn Tuyết nhìn kỹ lại, cuối cùng xác nhận đối phương vẫn còn đang ngủ, động tác vừa rồi chỉ là vô thức.
- May quá!
Hàn Tuyết khẽ thở ra một hơi, nàng lặng lẽ cầm tay hắn, cố gắng thoát khỏi l-ng ngực đối phương. Nhưng sau nhiều lần cố gắng thì đành phải bỏ cuộc, vì nàng phát hiện ra mình khó thể thoát khỏi.
Từng luồng khí tức mát lạnh từ trên người Nhạc Đông Vân tỏa ra, điều này làm cho Hàn Tuyết cảm thấy rất thoải mái. Cũng đã quá nửa đêm, nàng chợt cảm thấy buồn ngủ, mí mắt như đổ sụp xuống che hết cả trời đất, trong lúc vô tình Hàn Tuyết cứ nằm ngủ trong ngực Nhạc Đông Vân.
Từ khi Nhạc Đông Vân đạt chu vi chân tiên đến nay, hắn luôn mơ cùng một giấc mơ kì lạ. Nữ nhân kia, bóng hình yểu điệu mà mờ ảo, mỗi lần nhìn thấy hắn chỉ cảm thấy đau lòng. Nàng vẫn thường ở khoảnh khắc hắn đưa tay ra chợt biến mất, lúc đó Nhạc Đông Vân sẽ choàng tỉnh dậy sau đó nội tâm có biết bao nhiêu là thất lạc. Mà hiện tại, hắn rốt cuộc bắt lấy được nàng, cõi lòng chợt an nhiên chìm sâu vào giấc mộng.
Một giấc ngủ đến chín giờ sáng, lúc này Nhạc Đông Vân mới tỉnh lại.
- Ủa, cái gì đây? Mềm quá.......
Trong lúc mơ màng hắn cảm thấy trong tay đang nắm lấy một vật khá mềm mại, vì vậy mà hắn vô thức xoa nắn, độ co dãn rất tốt, vì vậy tiếp tục bóp nhẹ nhàng thêm hai lượt.......
- Á.......
Một tiếng kêu duyên dáng vang lên bên tai.
Âm thanh rất quen thuộc, hình như là của Hàn Tuyết, nhưng sao cô bé kia lại nằm bên cạnh hắn được?
-Nhạc Đông Vân, anh mau thả tôi ra.
Một âm thanh thẹn thùng truyền vào tai Nhạc Đông Vân, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo trở lại.
Hàn Tuyết quả thật ở ngay bên cạnh Nhạc Đông Vân, nói một cách chính xác thì nằm nghiêng trong lòng hắn. Mà lúc này hai tay của hắn đang giữ lấy hai vị trí cao ngất của Hàn Tuyết. Lúc này, vẻ mặt nàng đỏ bừng như sắp nhỏ máu. Hàn Tuyết từ nhỏ tới lớn đi ngủ vốn là muốn thoải mái nhất có thể. Đêm qua cũng chỉ mặc một váy liền thân mỏng tang, nội y dĩ nhiên không đeo. Vừa rồi hắn xoa bóp nàng, hai hạt đậu nhỏ sớm đã trở nên cứng ngắc tê rần. Mà phía dưới, một bộ vị khác cũng đã ướt át, khi mà thứ gì đó cứng ngắc không ngừng tỏa ra nhiệt khí ở khe mông nàng.
Điều này làm cho Nhạc Đông Vân cảm thấy có chút choáng váng, hắn vốn giữ lấy nữ nhân mờ ảo kia, sao bây giờ lại chuyển thành Hàn Tuyết?
Hàn Tuyết lúc này cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cảm giác vừa ngứa vừa dễ chịu, nhưng nàng không dám cử động, vì chỉ cần nhúc nhích sẽ có thêm những tiếp xúc thân mật với đối phương. Bởi vậy nàng chỉ biết nằm ngoan ngoãn chờ, chờ Nhạc Đông Vân sẽ buông ra.
-Cô đang bối rối à? Tim cô đập rất mạnh.
Hắn đột nhiên nói ra một câu.
Hàn Tuyết rất muốn quay mặt lại trừng mắt nhìn Nhạc Đông Vân, hai tay đối phương vẫn còn để trên ngực mình, ngón trỏ cùng ngón cái thậm chí còn kẹp lấy núm nhỏ ở giữa vân vê, chốc chốc xoa xoa lấy. Quá quắt hơn là, khe mông nàng còn đang liên tục bị cọ xát bởi một vật nóng hừng hực. Như vậy tim không đập nhanh được mới là lạ.
-Anh...anh, hơn chín giờ trễ giờ học mất rồi.
Nàng khó khăn lắm mới nói ra một câu không đầu không đuôi.
Nhạc Đông Vân sinh ra và lớn lên tại Tiên Vân, quan hệ giữa nam nữ ở đây vốn rất nghiêm khắc. Từ một khắc ôm Hàn Tuyết thân mật ngủ một đêm như vậy, lòng hắn đã sớm nhận định nàng ta là dâu của Nhạc gia. Đều nói buổi sáng hỏa khí nam nhân là vượng nhất, mà Nhạc Đông Vân thiếu niên khí huyết phương cương, bởi gia giáo nề nếp Nhạc gia từ nhỏ, đến nay mười tám tuổi đầu chưa hề biết đến nữ sắc là gì, nay nhất thời gặp tình cảnh kiều diễm như vậy sao có thể chịu nổi. Càng nguy hiểm hơn là, Hàn Tuyết nằm trong lòng Nhạc Đông Vân một lúc, cuối cùng không an phận giãy giụa. Phen này đích thị là Hỏa tinh đ-ng Địa Cầu, củi khô gặp liệt hỏa.