Thi hào Nguyễn Du từng có câu thơ: “Trời cao, gió mát, trăng thanh”, âu cũng là chỉ buổi tối vậy.
Không phải là một thời điểm ngẫu nhiên nào đó trong ngày,thực sự có thể vào buổi tối mà thôi!
Sở dĩ nói chỉ có buổi tối, bởi đó là lúc, tầm hoan tác nhạc việc kia, dưới màn đêm mở ảo bao bọc lấy, càng lộ vẻ kiềm diễm.
Nhạc Đông Vân hắn là cố ý lấy, tại khi tối trời, định ngựa quen đường cũ lẻn vào bên trong Thanh Vân kiếm phái, mà đích đến, dĩ nhiên là chỗ kia….đình viện.
Chỉ là, không biết vô tình hay hữu ý, tên này vừa ra khỏi cửa, đã gặp một mỹ nhân vận thanh y đứng chờ sẵn. Chờ cho Nhạc Đông Vân đến gần, cô ta nhẹ nhàng cười khẽ:
- Vân a, tối trời như vậy ngươi vì sao còn ra ngoài nha? Cũng nỡ bỏ rơi hai nữ nhân như hoa như ngọc kia, không sợ bọn họ đau lòng sao?
- Ách!
Nhạc Đông Vân có chút bối rối. Vì sao lại là nàng đây này?
- Nguyên Dao tỷ tỷ, trùng hợp nha! Ta cũng định ra ngoài đi dạo mà thôi.
- Vậy ngươi định để hai nữ nhân như hoa như ngọc kia đêm dài tịch mịch sao? Cũng không đau lòng à?
Giọng Lạc Nguyên Dao đặc biệt mềm mại, mà nghe vào tai Nhạc Đông Vân sao có vẻ có chút chì chiết đây này?
- Nữ nhân? Nữ nhân nào cơ? Cái gì mà đêm dài tịch mịch? Nguyên Dao tỷ tỷ là đang nói gì vậy a?
Hắn quyết định giả ngu, cái gì cũng không biết.
- Ngươi còn chối?
Lạc Nguyên Dao bực mình dậm chân:
- Đừng tưởng tỷ tỷ không biết. Đừng quên ngươi nhưng là đối với tỷ tỷ… cái kia...bây giờ còn có nữ nhân khác sao?
- Ứ hử?
Hắn hơi lơ đễnh:
- Tỷ là đang ghen sao?
- Ngươi!
Nàng tức dận tiến tới một bước, tay ngọc vươn ra nhéo má hắn:
- Ta chính là ghen thì sao? Ngươi có biện pháp gì?
- Ta..
Nhạc Đông Vân có chút câm lặng. Để cho Lạc Nguyên Dao thừa nhận bản thân nàng ghen tuông, ngoài việc hắn thực sự bất ngờ, tâm có bất giác cảm thấy thật vui vẻ. Chỉ là, này để cho hắn nhất thời cũng không biết nói sao.
- Tính toán...quên đi.
Lạc Nguyên Dao nhìn Nhạc Đông Vân vô ngữ, cô ta im lặng một lúc, rồi có chút vô lực mà thở dài. Dù sao, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là thường tình đấy, càng huống gì Vân, hắn vốn sau này sẽ đi lên làm gia chủ đây này? Coi như nàng tận lực giữ gìn, mà lại hắn thực sự ý đã quyết mà nói, cô ta cũng vô pháp ngăn cản.
- Nguyên Dao, ủy khuất nàng.
Nhạc Đông Vân vuốt nhẹ gò má Lạc Nguyên Dao, áy náy nói. Hắn bây giờ xưng hô, cũng không gọi “tỷ tỷ” một từ kia, mà đổi thành “nàng” gọi lấy. Đây coi như thừa nhận địa vị của Lạc Nguyên Dao sau này đi.
- Ngươi tối nay đã thảnh thơi đi ra ngoài như vậy, không bằng ra ngoài đi dạo bồi tỷ tỷ một lúc?
- Không được!”
Nhạc Đông Vân vội vàng nói.
- Tỷ tỷ xinh đẹp, tối nay đệ cần làm một chuyện rất trọng yếu.”
Quả thực là có chuyện trọng yếu, hắn còn phải đi tìm Vương Ngọc Tình cơ mà!
- Chuyện trọng yếu gì?”
Lạc Nguyên Dao hơi nhíu mày một chút.
- Cái này…, tỷ tỷ, đệ…, đệ phải đi gặp một người
Nhạc Đông Vân lắp bắp nói. Hắn cuối cùng không thể cho Lạc Nguyên Dao biết, tối nay hắn muốn đi thâu hương.
- Vậy...được rồi. Ngươi đi vậy!
Lạc Nguyên Dao hơi chút thất vọng, bất quá nghĩ là hắn thực có việc, cũng buông tha ý tưởng đi dạo.
- Tỷ tỷ, ta đi trước.
Nhạc Đông Vân nói xong, thì thân hình lóe lên rồi tiêu thất.Vương Ngọc Tình lúc này đang ngồi trên giường trúc, tâm thần không ổn định, cả người nhìn rất khẩn trương. Hôm qua, cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà kể chuyện này với ca ca nàng, tức lão chưởng môn của Thanh Vân kiếm phái. Tất nhiên, cô ta cũng không có thành thực kể lại đúng sự việc, chỉ bảo là có kẻ đột nhập bị nàng ta phát hiện, sau đó bị dọa bỏ chạy mà thôi. Có điều như vậy, cũng để lão chưởng môn tức giận quở trách mấy tên đệ tử một hồi, sau đó phái thêm người trông coi.
Vì muốn không ảnh hưởng đến muội muội, mấy tên đệ tử của Thanh Vân kiếm phái được lão chưởng môn dặn dò, bọn họ canh phòng nghiêm ngặt cũng là ở vòng ngoài, mà xung quanh đình viện chỗ ở của Vương Ngọc Tình, vẫn là yên ắng như vậy.
“ŧıểυ dâm tặc này tối nay thật sự không có trở lại à?”
Nghĩ đến lời nói của Nhạc Đông Vân tối qua khi đi khỏi, trong lòng Vương Ngọc Tình lo lắng không ngừng.
Nghĩ đến chuyện phát sinh tối qua, mặt cô ta không giữ được liền nóng lên, có một loại cảm giác chưa bao giờ có tựa hồ đang chầm chậm trào ra từ trong tim làm nảy sinh trong lòng nàng một loại cảm giác xấu hổ.
- Ngọc Tình ơi là Ngọc Tình! Ngươi không được hồ tư loạn tưởng, chuyện này rất xấu hổ, ngươi còn nghĩ tới làm gì?”
Vương Ngọc Tình trong lòng thầm nói với mình, cũng như tự an ủi mình.
- Thoải mái đi, ŧıểυ dâm tặc đó chỉ nói vậy thôi, tối nay chắc không tới.”
- Ngọc Tình tỷ tỷ, nàng đang tưởng nhớ ta à?”
Ngay lúc đó, một thanh âm từ một bên truyền đến.
Vương Ngọc Tình giật mình, thình lình xoay người qua, liền phát hiện Nhạc Đông Vân chính cũng đang ngồi trên giường trúc nhìn nàng với bộ mặt cười hi hi.
- ŧıểυ…, ŧıểυ dâm tặc, ngươi…, ngươi thế nào lại đến đây?”
Vương Ngọc Tình lắp bắp hỏi.
- Tình tỷ tỷ, sao nàng mau quên vậy? Ta đã nói ta sẽ tiếp tục tìm đến nàng mà!
Nhạc Đông Vân nhẹ nhàng nhảy qua, ngồi bên người Vương Ngọc Tình, đưa tay ôm lấy eo của nàng.
- Tình tỷ tỷ, một ngày không thấy, nàng tựa hồ hấp dẫn thêm!”
- ŧıểυ dâm tặc, ngươi mau đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Vương Ngọc Tình vùng vẫy vài cái, thật sự không chút tác dụng nào, liền có chút xấu hổ nói.
- Ngọc Tình tỷ tỷ, ta đến là để giải quyết ưu phiền của nàng a!
Nhạc Đông Vân mặt mang ý cười nói:
- Thế nào, chẳng lẽ nàng thật sự muốn gả cho người mà bản thân không mong muốn sao?
- Dĩ nhiên!
Vương Ngọc Tình yêu kiều “hừ” một tiếng:
- Nhưng ta không muốn ngươi ŧıểυ vô lại này đến giúp ta, ngươi căn bản không có một chút hảo tâm nào!”
- Tỷ tỷ xinh đẹp, nàng nói như thế thật làm ta thương tâm này! Ta vì nàng nhưng là làm cho ba người khác ủy khuất nha.
Nhạc Đông Vân lẩm bẩm.
- A?
Có thể là, tuy là nói nhỏ, bất quá Vương Ngọc Tình nàng bị hắn ôm lấy, ở bên tai vẫn là nghe được nhất thanh nhị sở.
- À không có gì.
Nhạc Đông Vân đổi trọng tâm câu chuyện:
- Cái kia, ta thương lượng với lão chưởng môn xong, hắn đồng ý, tỷ tỷ làm vợ ta nhé?
Bởi vì Nhạc Đông Vân dùng lối nói lấp lửng, thành thử nữ nhân có chút hiểu nhầm:
- Ca ca ta vậy mà sẽ đồng ý sao?
- Dĩ nhiên rồi, với lại ta cũng đã cùng nàng chung một chỗ, quanh đi quẩn lại, lại có thể thế nào đâu?
- Không, không đúng đâu?
Vương Ngọc Tình suýt chút nữa là tin lời hắn, rồi vội lắc đầu, có chút không tin tưởng.
- Nếu thật sự có loại chuyện này, không thể không có người nói cho ta biết!
- Nha, bọn họ còn đang bận cái kia Long Hoa hội chín năm một lần. Hiện tại cũng chỉ có ta nhớ đến nàng!
- ŧıểυ dâm tặc, ta không thể nào tin lời của ngươi!
Vương Ngọc Tình suy nghĩ, yêu kiều tức giận:
- Tóm lại, ŧıểυ dâm tặc ngươi khẩn cấp thả ta ra, không được phá hủy danh dự của ta.
- Tỷ tỷ xinh đẹp, nàng thế nào cứ không chịu tin. Mà lại, ta cũng không thể không quản tới nàng. Nếu ta bỏ đi, nàng sẽ bị gả đi, một khi gả đi rồi thì không trở lại được nữa.
Nhạc Đông Vân biết nữ nhân xinh đẹp trước mắt này không muốn bị gả đi, mà nàng đối với hắn tuy là ngoài miệng chửi mắng, cơ thể lại vẫn không có bài xích mãnh liệt, bèn nhân cơ hội dọa nàng một tí, lại chừa một kẽ hở gợi ý.
- Ta không tin, gả hay không gả, một thời gian nữa mới tính.
Tuy đối với những chuyện bên ngoài, Vương Ngọc Tình không biết rõ nhưng nàng cũng không dễ dàng bị lừa.
- Không tin thì đi hỏi ca ca của nàng. Nàng hỏi bọn họ có gả nàng ra ngoài không?
Nghĩ một chút, Nhạc Đông Vân lại chậm rãi nói:
- Chưa kể, nàng nghĩ thử mà xem, giả sử chuyện chúng ta hôm nay vỡ lở ra, thì sẽ thế nào chứ?
- Tử dâm tặc, ngươi lại uy hiếp ta à?”
Vương Ngọc Tình phẫn nộ nói.
- Tình tỷ tỷ, ta thế nào mà uy hiếp nàng? Tốt lắm, ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng không muốn bị gả đi đúng phải không?
Nhạc Đông Vân nhãn châu xoay chuyển, có ý đồ hỏi lấy.
Vương Ngọc Tình ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Ta đương nhiên không muốn hôn sự của mình bị sắp đặt, gả cho kẻ mà ta không ưa. Chỉ là mọi chuyện đã như thế, âu cũng đành do huynh trưởng sắp đặt. Lại nói, ta ở Thanh Vân kiếm phái lâu như thế, vì bọn họ, còn có cả đứa chất nhi kia, hi sinh một ít thì có làm sao.
- Tình tỷ tỷ này, nếu ta có biện pháp để nàng không gả đi, hơn nữa đối với Thanh Vân kiếm phái cũng không có ảnh hưởng vậy nàng nguyện hay không nguyện ý?
Nhạc Đông Vân liền hỏi.
- Ngươi, ngươi có biệp pháp gì?
Vương Ngọc Tình quả thật động tâm.
- Biện pháp này, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần tỷ tỷ nguyện ý nghe ta thì có thể!
Nhạc Đông Vân nói xong ôm Vương Ngọc Tình trở lại giường, đồng thời kéo tấm chăn đắp cả hai người.
- ŧıểυ dâm tặc, ngươi muốn làm gì?” Ngữ khí Vương Ngọc Tình mang một chút kinh hãi.
- Không có gì, tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta nằm từ từ nói!
Nhạc Đông Vân hờ hững nói, một bàn tay không biết vô tình hay hữu ý, tại nàng kiều đồn mềm mại nhẹ đặt lên ma sát.
- Ngươi, ngươi nói nhanh lên, cuối cùng có biện pháp gì?
- Tỷ tỷ, ta hỏi nàng, nhiều người đệ tử canh gác bên ngoài như vậy, có phải chuyện đêm qua ta ở đây ca ca nàng đã biết?
- Không phải đâu, ta chỉ nói là có kẻ đột nhập, nhưng bị ta phát hiện nên đã chạy đi.
Vương Ngọc Tình phủ nhận.
- Lời là như vậy, nhưng nếu là nàng, chẳng lẽ nàng không thể suy đoán thêm ư? Mà lại, tỷ dám chắc hôm qua không ai nhìn thấy ta ở lại đây sao?
Nhạc Đông Vân vừa hỏi, vừa đưa một bàn tay lần mò trên người Vương Ngọc Tình, một bàn tay khác đang trên kiều đồn của nàng cũng không quên nhiệm vụ, tiếp tục xoa nắn, bóp,...
Thân thể xinh đẹp của Vương Ngọc Tình run rẫy nhè nhẹ, như muốn tránh khỏi sự vuốt ve của Nhạc Đông Vân, nhưng trong lòng cô ta lại tự hỏi thật sự liệu có thể thoát khỏi không? Chẳng phải tối qua đã bị ŧıểυ dâm tặc này chiếm hết tiện nghi, giờ để hắn chiếm một chút tiện nghi cũng không là gì. Nghĩ đến đây, Vương Ngọc Tình liền cảm giác nhận mệnh, cũng bất kể song thủ không thành thật của Nhạc Đông Vân m do thám những nơi thần bí âm u của nàng.
- Cũng...cũng có thể chuyện tối qua bọn họ đã biết.
- Nàng hãy nghĩ xem, nếu chuyện này để bên kia biết được, bọn họ sẽ thế nào?
Nhạc Đông Vân tiếp tục hỏi, một bàn tay đồng thời thâm nhập vào nội y của nàng, trèo lên song phong kiêu ngạo của nàng.
“Ta…, ta nghĩ đối với hai bên quan hệ đều sẽ trở nên không tốt.
Vương Ngọc Tình rên rĩ nho nhỏ:
- Hơn nữa ta có thể cũng sẽ bị ca ca phạt nặng.
- Nếu hậu quả như nàng nói, mà lại bọn họ có thể cũng đã biết chuyện, nàng tính sao?
Nhạc Đông Vân nhẹ nhàng xoa bóp ngọc phong của Vương Ngọc Tình, đồng thời thở một hơi bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi.
- Ta…
ŧıểυ thủ mềm mại của nàng đột nhiên giữ tay hắn lại, nhẹ giọng van xin:
- ŧıểυ dâm tặc, ngươi đừng loạn động có được không?”
- Biện pháp duy nhất chỉ có một.
Nhạc Đông Vân không vì lời van xin của Vương Ngọc Tình mà dừng lại. Ngược lại, các động tác càng mau hơn, xoa bóp trên ngọc nhũ phong mãn của nàng một hồi.
Một loạt cảm giác khó chịu liền truyền đi khắp toàn thân Vương Ngọc Tình, khiến cô ta không nhịn nổi, chầm chậm yêu kiều rêи ɾỉ.
Vương Ngọc Tình cố gắng phòng ngự sự tập kích của Nhạc Đông Vân, nhưng đáng tiếc không có chút hiệu quả nào.
- Nàng chỉ có thể danh chính ngôn thuận gả cho ta, sau đó để cho ca ca nàng đối với mấy người kia từ hôn. Lý do cũng rất đơn giản, dù sao khi ấy nàng cũng đã thành của ta, bọn họ liền không nói điợc gì.
Nhạc Đông Vân nắm tới dây lưng của Vương Ngọc Tình, tháo ra nhè nhẹ.
- A, ŧıểυ dâm tặc, ngươi muốn làm gì?
Vương Ngọc Tình cảm giác hạ thân lành lạnh, đột nhiên ý thức trở về, trên toàn thân thượng hạ của mình đã bị che khuất