Nhạc Đông Vân vốn tưởng nữ cảnh quan đối với võ học rất có thiên phú, hoặc chí ít thì cũng không tệ.
Có điều, chẳng qua là hắn nghĩ nhiều.
Cô nàng này nhiều mặt khá tốt, nhưng về võ học mặt này...cũng đến thế thì thôi.
Hoặc là nói, nàng sinh ra vốn đã như thế, an an ổn ổn là người bình phàm, chậm rãi đi đến cuối đời, ấy là kết thúc một nhân sinh.
Chỉ là, nếu như nhân sinh của nàng, lại có hình bóng hắn thường trực trong đó thì sao này?
Thiên phú, loại từ ngữ này, có một chữ “thiên” trong đó, để cho hắn trước mắt có thể vô pháp thay đổi. Nhưng Nhạc Đông Vân dám chắc, dù để cho nàng làm một bình hoa, hắn cũng mang bình hoa đấy bảo vệ lấy, trân trọng, yêu thương suốt đời.
- Không phải, nên thế này mới đúng!
Nhạc Đông Vân rất kiên nhẫn sửa chữa. Một động tác này, đã hơn hai canh giờ, Nhạc Băng cô ta luyện sai vẫn hoàn sai.
- Bỏ đi, ta không luyện nữa. Chả có việc gì phải luyện lại một động tác ta đã làm đúng cả.
Nhạc Băng bực mình nói. Đã được một lúc, cô ta không thể hiểu nổi vì sao hắn cứ bảo nàng làm lại mãi một động tác. Hơn nữa, nàng thấy mình không hề làm sai điều gì.
- Thân phải nghiêng đúng lúc cùng với bộ pháp cơ! Như thế, mới có thể tránh né công kích của đối phương được.
Nhạc Đông Vân giải thích, sau đó lại bổ sung thêm:
- Kì thực, ta chỉ muốn nói loại kĩ thuật cấp thấp này, cũng cần tu sĩ phải tu luyện một thời gian mới thành, đâu thể một sớm một chiều luyện thành đâu, càng đừng nói đến hai canh giờ.
Nhạc Băng nghe vậy mất hứng:
- Kĩ thuật cấp thấp? Ý ngươi là ta không có thiên phú?
Hắn hơi nghĩ, gật đầu đồng ý, rồi lại lắc đầu:
- Có lẽ đúng, có lẽ ta không biết. Nhiều sự việc, nếu như đã nhận định, kiên trì thực hiện tới cùng thì sẽ thành. Thiên phú, chỉ là một loại cách nói mà thôi! Tặng nàng một câu.
- Câu gì?
Nàng tò mò.
- Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai!
- Câu này của ai?
- Trước là của Đặng Trần Thường, sau thì của ta rồi.
Nhạc Băng lườm hắn:
- Thật không biết xấu hổ! Ngươi thì dùng câu nói của người khác, còn nhận vơ về phía mình.
Nhạc Đông Vân nghiêm mặt:
- Sau này ta không còn ở tại Địa Cầu, nơi nào lại có một Đặng Trần Thường rồi? Hơn nữa tên kia theo lịch sử mà nói, cũng có chút xứng danh nhân vật phản diện, lại đoản mệnh. Lời hắn này do hắn nói ra thì trở thành lẽ của kẻ ŧıểυ nhân đắc chí. Cho nên sau này, vẫn do ta nói ra thì tốt hơn!
- Không nói với ngươi nữa. Đi ra, để ta tự mình luyện tiếp!
Khả năng là bởi Nhạc Đông Vân khích lệ, cũng có thể bởi vì cùng hắn nói chuyện phiếm một lúc liền quên đi mệt mỏi. Nhạc Băng nàng ta lại kiên trì luyện tập. Mà lần này, thì không cần Nhạc Đông Vân ở bên.
Hoặc là nói, hắn bị đuổi.
“Này cũng không quan trọng lắm!”
Nhạc Đông Vân hơi lắc đầu, khi mà Hàn Tuyết tự khi nào đã ở bên cạnh, nắm tay hắn nhẹ nhàng dắt ra bên ngoài.
- Nàng kia thích ở một mình, vậy tùy tiện đi!
Hắn thầm nói.
Mà lúc này, tại bọn họ đi đến ngã rẽ một hoa viên, Nhạc Đông Vân cảm giác xung quanh không có ai, bèn bất chợt vòng tay phủ lấy thân ảnh nhỏ bé của Hàn Tuyết, ôm nàng vào lòng.
- Ưm!
Hàn Tuyết bị bất ngờ, hơi kêu lên. Nàng trước là có chút kháng cự, sau lại nhu thuận để mặc, hưởng thụ lấy hắn ấm áp.
- Ta...giống như mấy ngày nay, lạnh nhạt nàng phải không?
Hắn thương tiếc vuốt ve nhè nhẹ tại nàng gò má phấn hồng, ân cần hỏi.
- Vân...không...không...có!
Hàn Tuyết phảng phất bị ánh mắt hắn thiêu đốt, lòng nhảy loạn. Dưới ân cần của Nhạc Đông Vân, cô ta lắp bắp trả lời.
- Xin lỗi.
Hắn nhỏ giọng nói, đủ để Hàn Tuyết nghe:
- Ta là cố tình lại nhạt nàng đấy! Cho nên xin lỗi.
Nhạc Đông Vân thành thực. Hắn không phủ nhận việc nàng ta mấy ngày trước có chút không hiểu chuyện làm bản thân mất hứng. Chỉ là, đó cùng yêu thích Hàn Tuyết vốn là hai chuyện khác nhau. Nàng chỉ cần thành tâm yêu thích hắn thì, hắn nếu như làm nàng đau lòng, vậy sẽ là luôn luôn có lỗi.
- Ta…
Hàn Tuyết ngân nga. Trước thành thực của Nhạc Đông Vân, cô ta lúc này không biết nên nói gì tốt. Bị hắn lạnh nhạt, bảo nàng không đau lòng, không ấm ức, tất cả chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng là, tại một khắc hắn chủ động nói ra “xin lỗi” câu kia, bao nhiêu phiền muộn của cô ta mấy ngày nay, hết thảy đều tan biến hết
- Đừng nghĩ nữa! Chúng ta sống là cho hiện tại, phải không?
Nhạc Đông Vân hiển nhiên nhìn ra nữ nhân khó nói nên lời, bèn chủ động. Hắn cũng không cần nàng nói ra thêm câu gì, hai người bọn họ, ở giữa lẫn nhau hiểu rõ là được.
…
Không có ai bên cạnh, Nhạc Băng vốn tưởng sẽ tập trung hơn. Chẳng qua một lúc cô ta liền chán. Lúc này cũng đã xế chiều, nàng bèn ngừng tập, tắm rửa một phen, lại đi tìm Nhạc Đông Vân.
Hàn Tuyết cùng Nhạc Đông Vân cũng không dạo chơi quá xa, bởi vậy nhanh chóng Nhạc Băng bèn bắt gặp. Nàng tự nhiên ôm lấy một bên tay hắn, thoải mái nói:
- Sắp tối rồi!
Đây là ám chỉ hai người này đi về chuẩn bị, sau đó còn cùng nàng dùng bữa tối. Mà Hàn Tuyết cũng nhìn sắc trời rồi nói:
- Mình về thôi.
Và thế là, Nhạc Đông Vân tại hai nàng trái ôm phải ấp, đi về hướng ŧıểυ viện. Hắn trong đầu thầm nghĩ tắm một hồi uyên ương…aa...không nghĩ...chỉ tắm…
Đáng tiếc, có đôi khi con người ta dự định làm một việc, sắp sửa ngay trước mắt đây thôi, thì lại có những việc bất ngờ xảy ra, chen ngang. Mà nếu sự chen ngang kia, nguyên nhân là bởi một người nào đó, chúng ta gọi hắn là Trình Giảo Kim.
Ừ, là vậy đấy!
Ngay khi bọn họ vừa quay mặt đi, bên tai đã vang lên âm thanh mềm mại, có chút nghi hoặc:
- Nhạc Đông Vân?
- Là nàng ta sao?
Nhạc Đông Vân thầm nghĩ. Hắn thần thức vốn luôn trải rộng, sớm từ lâu phát hiện Lý Thanh Thanh cũng xuất hiện gần chỗ này, chỉ là chưa chạm mặt mà thôi. Không nghĩ hiện tại vừa quay lưng chuẩn bị về, thì cô ta lại cất tiếng.
Bị gọi tên mà không ứng lời đáp trả, thì là thất lễ. Dù cho Nhạc Đông Vân cảm thấy bản thân thực sự không cần thiết phải trả lời, cũng như hắn cùng nàng ta không hề có lời gì đáng nói mới đúng, nhưng vẫn theo lễ quay mặt lại:
- Cô gọi ta có chuyện gì?
- Thật là ngươi?
Lý Thanh Thanh hô lên. Cô ta nhìn bóng lưng đặc biệt kia, vô thức hô lên một câu, không nghĩ quay lại quả thực là kẻ mà mình đang tìm.
- À, vậy chắc nhầm người!
Nhạc Đông Vân nghe Lý Thanh Thanh nói vậy, thì cũng hơi kinh ngạc, lại thuận tiện trả lời, sau đó lại quay mặt định rời đi.
- Đứng lại.
Đằng sau có tiếng nữ nhân gấp gáp. Không đợi Nhạc Đông Vân lần thứ hai quay đầu, trước mặt hắn thì Lý Thanh Thanh cô ta đã vội chạy đến, trừng mắt:
- Tìm chính là ngươi!
- Cô thật là chủ ý tìm ta?
Nhạc Đông Vân hỏi lại.
“Gật!”
- À, vậy có chuyện gì?
Hắn bâng quơ hỏi thêm một câu.
- Ngươi làm gì tu vi của ta?
Lý Thanh Thanh nói ra vấn đề. Ban đầu cô ta nghĩ tu vi bản thân bị tạm thời phong ấn vào thể nội, vài canh giờ sẽ giải. Chỉ là chờ mãi, chờ mãi...mọi chuyện vẫn không hề như Lý Thanh Thanh nghĩ. Mà nàng tìm đến sư thừa, bọn họ cũng đều lắc đầu chép miệng than quái lạ. Nào là thủ pháp kì dị, nào là nhìn không ra dấu vết bất thường,... Cuối cùng tổng kết lại bằng một câu nói: “Cởi chuông cần người buộc chuông”, mời bèn khuyên Lý Thanh Thanh đi tìm Nhạc Đông Vân.
- Tu vi của cô ấy à?
Nhạc Đông Vân nghe vậy, ánh mắt hơi tập trung trên người nàng ta một chút, đoạn ngạc nhiên nói ra:
- Không phải vận khí một lúc thì sẽ giải khai sao? Chuyện này đi hỏi ta làm gì? Lại nói nếu cô không tự mình làm được, còn không biết tìm người trong sư môn?
- Ngươi làm gì tự mình biết. Nếu có thể dễ dàng giải quyết như vậy, ta còn cần đích thân tìm gặp lại ngươi?
Lý Thanh Thanh nghe hắn giọng như vậy, cứ ngỡ hắn giả ngây, mặt cũng lạnh thêm vài phần:
- Muốn ta chú ý, lại dùng trò ŧıểυ xảo như thế, thật không đáng mặt nam nhi.
- Hả?
Nhạc Đông Vân nghe vậy, thoạt tiên là hơi ngẩn ra. Sau đó hiểu chuyện, thì suýt chút nữa phì cười, hỏi:
- Các người không giải được? Ta thủ pháp phong ấn, đối với các ngươi thì rất khó giải? Thậm chí để cô nghĩ ta cố ý làm khó dễ?
- Cái gì mà đối với chúng ta thì rất khó giải? Nhạc Đông Vân, ta nói ngươi biết. Trên sàn đấu tận lực, thì có thể nói quyền cước vô tình. Mà bên dưới, nếu ngươi còn tiếp tục gây khó dễ, ta Thiên Huyễn tông, còn cả Tứ Đại phái sẽ không để yên.
- Ừ?
Đối với mấy lời đe dọa của Lý Thanh Thanh, Nhạc Đông Vân không để vào lòng, chỉ hỏi:
- Bây không tự giải được nên tìm ta chứ gì?
Hắn hỏi xong, cũng không chờ đợi gì thêm, tay trái phất lên. Linh lực theo đó tiến vào thể nội Lý Thanh Thanh, giải khai phong ấn.
- Ta…
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Lý Thanh Thanh còn định nói tiếp, lại thành không biết nói gì. Lại nhìn bộ dạng hắn hời hợt như vốn cũng không cố tình, chẳng để tâm đến việc này, lời độc ác đe dọa gì đó cũng không nói ra được, bèn hậm hực nói một câu: “Đa tạ”, sau đó nhanh chóng rời đi.
- Chà, không nghĩ thực lực tu chân giới nơi này kém vậy. Ta giống như có chút bắt nạt người?
Hắn lẩm bẩm, tay lại vòng lấy eo mềm mại của Hàn Tuyết và Nhạc Băng, cùng hai nàng đi về. Một số trang web đăng truyện của ta...có mấy đoạn chỗ giới thiệu lại tự ý chỉnh sửa... Cảm giác chả vui gì cả...hmmm.
Còn có web, lại cắt phần edit cuối chương mà ta hay viết nữa chứ. Cái trên thì vui buồn lẫn lộn, mà cái dưới thì có chút bực, hừm!
Coi chừng đấy!
Ta mà tập trung viết trăm chương tạo hố sau rồi thình lình đặt vip thì đến lúc đó vui lắm!
Nói là nói thế thôi, đời mà, ai dám nói trước, phải không?
Cầu ủng hộ a. Đề cử này, comment này, thậm chí 1 nút like cũng là nguồn động lực to lớn a!