Cảm giác được nam nhân mà mình thương thầm trộm nhớ ôm vào lòng, cùng nhau tựa như thần tiên quyến lữ đồng dạng, song túc song phi trên bầu trời cao là cỡ nào mê hoặc lòng người! Hàn Tuyết tâm đều trở nên lạc lối, hai má ửng hồng. Thoạt đầu coi như là e lệ giãy giụa, rồi sau đó đã nằm yên trong l-ng ngực Nhạc Đông Vân tự lúc nào không hay. Nàng thậm chí nghĩ đến mọi thứ cứ như vậy thật là tốt biết bao, quên đi tất cả. Mối tình đầu của thiếu nữ, luôn luôn là ngọt ngào như vậy. Nàng muốn có bao nhiêu lãng mạn cùng thơ mộng, Nhạc Đông Vân nam nhân này, dù là bất tri bất giác, dù vô tình hay hữu ý, cũng đều đã đáp ứng. Tất cả giống như một câu chuyện cổ tích mà ở trong đó, bạch mã hoàng tử sẽ vì công chúa làm hết tất cả.
Đáng tiếc! Bao nhiêu lãng mạn, mộng tưởng càng đẹp đẽ với Hàn Tuyết bao nhiêu, lại càng kết thúc sớm bấy nhiêu. Khi mà Nhạc Đông Vân buông tay hắn ra, Hàn Tuyết mới chợt nhận ra hai người đã về nhà từ lúc nào không hay. Hồi tưởng lại hồi ức kinh khủng ban nãy ở trường học, nét mặt nàng lại trở nên lo lắng gấp rút.
-Thoải mái hơn chưa?
Nhạc Đông Vân hỏi. Hắn còn tưởng nàng vẫn lưu lại ám ảnh khi thấy hắn sát nhân. Bổn ý là đưa nàng hóng gió để khuây khỏa phần nào. Có điều xem ra là không hiệu quả lắm.
-Không phải cái này.
Hàn Tuyết lo lắng sắp khóc. Xin nhờ, nàng là lo lắng hắn sẽ phải vào tù có được không? Người này hiện tại vẫn còn như chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra vậy.
- n? Vậy sao nét mặt cô vẫn khó coi vậy? Cảm lạnh lúc sáng vẫn chưa hoàn toàn khỏi sao? Hẳn không phải chứ? Chân linh của Nhạc mỗ đừng nói là mao bệnh bình thường, coi như chữa trị đan điền trọng thương cũng còn được nữa là.
-Huynh sẽ bị bắt đấy. Sao huynh vẫn có thể bình thản như vậy cơ chứ?
Hàn Tuyết có chút hết lời để nói với Nhạc Đông Vân, quyết định bỏ mặc hắn chạy đến máy điện thoại bấm số. Hiện tại sớm chút gọi cho phụ thân, để người có thể tìm luật sư tốt nhất bào chữa. Nàng thậm chí hy vọng hắn sẽ chỉ bị quản thúc tại gia mà thôi. Tội nghiệp ŧıểυ cô nương bình thường ngoan ngoãn đáng yêu, hiện tại trót yêu nam nhân không tim không phổi, liền phải lo lắng cho cả phần hắn nữa.
Chỉ là mọi chuyện cũng không như Hàn Tuyết dự liệu. Điện thoại còn chưa kịp thông, đã thấy Vương mụ hớt hải chạy lên.
-Không tốt, ŧıểυ thư. Dưới cổng có rất nhiều cảnh sát đứng chờ.
-Trời ạ.
Hàn Tuyết cuống cuồng. Bình thường tai nạn xe cộ, trộm cắp gì đó thì gọi mãi không thấy đâu. Hiện tại mấy người này, nàng đang gấp gáp lại như Trình Giảo Kim xuất hiện. Nàng thậm chí loáng thoáng nghe được tiếng phụ thân dưới nhà, lòng thầm than:”Không xong”
-Hàn tiên sinh, có phải có một nam nhân tên Nhạc Đông Vân hiện cư trú tại đây không?
Nhạc Băng đối mặt với Hàn Huy, đưa ra câu hỏi. Bình thường nàng thân là tổ trưởng tổ điều tra chuyên án, đối với các vụ án dân sự cũng không cần đích thân đi đến. Chỉ là hiện tại nhưng là đại án. Hung thủ cư nhiên càn rỡ cầm kiếm chém người. Nếu chém vào người năm, sáu nhát thì cũng không phải chưa thấy qua, nhưng dứt khoát cầm kiếm chém đầu nạn nhân thì quả thực… Nàng nhìn thi thể tên nam sinh kia đều cảm thấy ác tâm.
-A, đúng vậy. Hắn là bà con xa, hiện tại ở tạm lại đây.
Hàn Huy có chút ngạc nhiên, dù vậy vẫn theo nghĩa vụ một công dân trả lời. Về phần xuất thân của Nhạc Đông Vân, tùy tiện bịa ra vậy.
-Nhạc Đông Vân người này hiện tại liên quan đến một vụ án mạng hình sự, mang tính chất đặc biệt nghiêm trọng. Hi vọng Hàn tiên sinh hợp tác giao ra nghi phạm phối hợp điều tra.
-Không nhầm lẫn chứ?
Hàn Huy vốn còn đang hơi tò mò vì sao cảnh sát đến tìm Nhạc Đông Vân, nghe vậy chợt trừng mắt. Phải biết người này là sáng nay hắn mới đem về a, không nghĩ chiều tối lại vác theo cái tội trạng to đùng về nhà hắn. Phiền toái lớn rồi. Hàn Huy lòng thầm than.
-Qua điều tra hiện trường cùng nhân chứng, mười phần đã xác định hung thủ. Kính mong Hàn tiên sinh phối hợp.
Nhạc Băng có chút mất kiên nhẫn, tuy vậy giọng nói vẫn khách khí.
-Được...được rồi.
Hàn Huy vừa mở cổng, còn chưa kịp quay người, một âm thanh bình tĩnh đã cất lên sau lưng:
-Mấy người này là đến tìm Nhạc mỗ sao?
Nhạc Đông Vân đã bước xuống lầu, theo sau một chút là Hàn Tuyết với nét mặt lo lắng, bàn tay vẫn còn nắm lấy gấu áo hắn. Hàn Huy dường như cũng biết tình thế khó xoay chuyển, khẽ thở dài quay qua:
-Tuyết nhi, để Nhạc thiếu đi cùng bọn họ. Ta sẽ tận lực làm mọi thứ có thể.
Nhạc Đông Vân có chút tò mò nhìn mấy người trước mặt, hình như cô bé Hàn Tuyết kia gọi là cảnh sát. Hắn cũng không tin mấy người này đến đây để bắt hắn. Bất quá là sinh mạng một tên phàm nhân rác rưởi mà thôi, cũng không có gì to tát để làm bộ dáng hưng sư vấn tội như vậy chứ? Coi như là hắn giết người vô tội, thế gian vẫn còn những kẻ “lòng đầy chính nghĩa” thích xen vào chuyện kẻ khác như vậy sao? Ít nhất thì ở Tiên Vân đại lục, mấy tên như vậy sớm đã chết rồi.
-Nhạc Đông Vân, ngươi là nghi phạm hàng đầu của một vụ sát nhân mang tính chất đặc biệt nghiêm trọng. Hiện tại hi vọng theo chúng ta về đồn phối hợp điều tra.
-Các ngươi dường như đang bức bách Nhạc mỗ?
-Nói nhảm.
Một viên cảnh sát phía sau sớm đã không còn kiên nhẫn, cất lời.
-Không phải bức bách, mà là hiện tại mau theo chúng ta về đồn nhận tội. Sớm một chút ít ra còn nhận được khoan hồng, bằng không đừng trách chúng ta dùng biện pháp cưỡng chế.
-Chỉ bằng các ngươi cũng đòi mang Nhạc mỗ đi?
Đông thiên đệ nhất thành Bạch Đế thành, hai nhà Tôn, Nhạc đứng đầu vốn không phân cao thấp. Mà hắn này? Nhạc gia thiếu gia chủ, vốn từ khi sinh ra đã được vạn nhân chú mục. Lớn lên được toàn gia tiền hô hậu ủng, giống như là chúng tinh củng nguyệt. Dù không giống mấy tên Nhị thế tổ Tôn gia kia, bất quá nội tâm cũng là có bao nhiêu kiêu ngạo. Hiện tại nghe mấy người này nói, phảng phất như lần đầu nghe chuyện gì đó kì lạ vậy, hỏi lại.
-Mang đi được hay không, hiện tại sẽ biết. ŧıểυ Cao, còng tay áp giải về đồn.
Nhạc Băng cũng hết kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh. Phía sau một viên cảnh sát đã cầm lấy còng số tám đi đến trước người Nhạc Đông Vân.
-Cạch!
Âm thanh giòn tan vang lên. Viên cảnh sát gọi ŧıểυ Cao quay mặt qua:
-Báo cáo. Đối tượng đã bị bắt, xin được áp giải về đồn.
Có điều, đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh quỷ dị. Một viên cảnh sát tốt bụng ngập ngừng:
-Cái kia...ngươi còng lộn tay mình vào rồi. Hiện tại áp giải ai đây?
-Hơ!
ŧıểυ Cao cũng coi như là phản ứng nhanh nhạy, nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh, lại nghe viên đồng nghiệp kia nhắc nhở, vội cúi đầu xuống, sau đó liền triệt để choáng váng.
Cái này...con bà nó tà môn mà!
Hắn nhớ rõ ràng bản thân đã bấm còng vào tay tên kia a, hiện tại sao lại thế này?
-Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau giúp ta mở khóa a.
-Được rồi, chìa khóa đâu?
-Nằm tại trong túi phải ta đấy.
Viên cảnh sát đến giúp lục lọi một hồi vẫn không thấy đâu, bất đắc dĩ hỏi lại:
-Ngươi chắc là mình có cầm theo chìa khóa chứ?
-Ngươi nói nhảm cái gì đó?
ŧıểυ Cao bực mình hỏi lại, rồi sau đó bằng một động tác khó tưởng hai tay móc vào túi tìm tòi một hồi, quả thực vẫn không thấy chìa khóa đâu. Vẻ mặt đều sắp khóc.
-Được rồi, chuyện của ngươi về đồn rồi sẽ giải quyết. Mấy người mau lấy còng tay áp giải nghi phạm đã.
Nhạc Băng gặp tình huống kì dị của viên cảnh sát ŧıểυ Cao dù hơi bất ngờ, bất quá vẫn bình tĩnh phân phó mấy người còn lại.
-Cạch!
-Cạch!
-Cạch!
…
Trừ Nhạc Băng ra, lúc này vẻ mặt của tất cả mấy người cảnh sát ở đây đều phá lệ khó coi. Một người còn nói là ngẫu nhiên, nhưng tất cả đều tự còng tay mình lại thì quả là có vấn đề. Mà Nhạc Băng lúc này, dù ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra sự tình, hướng Nhạc Đông Vân trừng mắt:
-Ngươi đang giở trò quỷ phải không?
Nhạc Đông Vân nghe vậy, nét mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Bàn tay nắm lấy một đám chìa khóa quơ quơ trước mắt Nhạc Băng, kiêu ngạo:
-Nhạc mỗ làm người quang minh chính đại, đối với các ngươi càng hà tất làm ra sự tình giấu giếm gì? Chẳng qua là dạy dỗ mấy kẻ không biết tự lượng sức mình một bài học mà thôi. Nhược bằng ta thực sự tức giận,hậu quả các ngươi không gánh nổi.
-Ngươi!
Nhạc Băng tức giận. Nàng là lần đầu tiên thấy được một tên sát nhân kiêu ngạo như thế. Đã phạm tội còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt cảnh sát, sau đó liền một bộ ta đây đại nhân đại lượng không chấp nhặt với các ngươi vậy, không kiềm chế nổi rút súng ra:
-Hiện tại mau theo chúng ta về đồn, bằng không đừng trách.
-À!
Nhạc Đông Vân tò mò nhìn khẩu súng trước mắt, đối với Nhạc Băng có chút bực mình:
-Cô đưa thứ này quay về phía ta để làm gì vậy? Dù không biết có tác dụng gì, bất quá Nhạc mỗ không thích. Bây giờ cất đi được rồi.
-Đoàng!
Nhạc Băng có thể nói là sức chịu đựng đã đến cực hạn, đối với Nhạc Đông Vân khiêu khích không chịu nổi, nòng súng hướng về bắp đùi hắn nổi một phát đạn.
-Á!
Theo sau tiếng súng chính là tiếng kêu đầy khả ái. Nhạc Đông Vân ngạc nhiên quay qua nhìn Hàn Tuyết xong, lại nhìn xuống phía dưới cau mày. Y phục hắn thoáng cái cư nhiên thủng một lỗ nhỏ. Đây cũng không phải là y phục hắn mang theo từ Tiên Vân đại lục, là bộ đồ nam sinh lúc chiều đi học vẫn còn chưa có thay, hơi lắc đầu:
-Xem ra mấy thứ đồ ở Địa Cầu này vẫn không đáng tin. Ta quyết định từ nay không đổi y phục nữa.
-Ngươi...ngươi!
Nhạc Băng nét mặt đầy khủng hoảng. Kẻ này rốt cuộc còn là người không? Đạn bắn ở cự li gần như vậy, ngoài một lỗ nhỏ trên ống quần ra, hắn cư nhiên còn chưa có một cái nhăn mày.
-Ngươi ngươi cái gì?
Nhạc Đông Vân lúc này cùng là hơi mất hứng, không nói thêm lời. Nhạc Băng chỉ thấy trước mặt mình lóe lên, sau đó cả thân hình đã nằm trong lòng tên nam nhân đáng ghét kia.
-Đét!
Âm thanh này, so với tiếng súng càng thập phần vang dội. Mà mấy viên cảnh sát đang bị còng tay cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cố nén cười. Này! Tên này dù là tội phạm, có điều…sắc đảm bao thiên a. Nhạc Băng khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, vừa giận dữ vừa xấu hổ. Đối với cấp dưới luôn nghiêm mặt, hiện tại cư nhiên trước mặt nhiều người thế này bị đánh...cái kia. Ánh mắt phun lửa: