- Không bằng, tạm xin nghỉ một thời gian, coi như là để thư giãn, đi theo cùng ta thì thế nào?
Nhạc Đông Vân dùng giọng thương lượng hỏi. Câu hỏi này hắn đã lặp lại, không phải chỉ một lần.
- Cái này…được rồi!
Cơ hồ là y như đúc, khi mà hai nữ nhân nghe hỏi vậy, thoạt tiên là ngập ngừng như đang cân nhắc điều gì đó, sau bèn lập tức sảng khoái đáp ứng.
Là...tại sao chứ?
Nhạc Đông Vân không nghĩ ra nổi, vốn tưởng còn phải phí một phen miệng lưỡi thuyết phục Hàn Tuyết, Nhạc Băng hai người bọn họ, vậy mà cái gì cũng còn chưa kịp nói ra, mọi chuyện đã dễ dàng giải quyết.
Giống như lực lượng đã tích súc sẵn, nhưng không phát ra được.
- A, ta ổn mà!
Nhạc Đông Vân lắc đầu. Có lẽ, đôi khi hắn nghĩ nhiều.
Kì thực thì, lý do hai người nữ nhân kia sẵn sàng dành thời gian bất cứ lúc nào cho Nhạc Đông Vân, còn không phải bởi vì…
- Bao giờ thì đi?
Lại một câu hỏi giống y như đúc đến từ hai nữ nhân.
- Hẳn là...sáng...sáng mai.
Nhạc Đông Vân hơi ngượng ngùng đáp. Dù sao hắn dự định sáng mai đi Long Hoa hội cùng Trương Minh, tối nay mới lại thông báo cho các nàng chuẩn bị, ngẫm sao cũng thấy đuối lý. Chỉ là, điều khiến Nhạc Đông Vân thực sự bất ngờ là, đầu dây bên kia giọng nữ ngay lập tức đáp lại:
- Vậy được, ta đi chuẩn bị hành trang.
Không phải chứ? Nhạc Đông Vân thực sự cảm thấy kì quặc, so với gặp quỷ còn kì quặc hơn.
Giống như bấy lâu nay ta nghĩ nhiều. Nữ nhân kì thực giống như...giống như rất dễ nói chuyện đây này?
Vội bàn bạc thương lượng thêm về thời gian hôm sau đưa đón hai nàng, cuối cùng Nhạc Đông Vân cúp máy.
Về phần tại sao phải dùng điện thoại, mà không phải trực tiếp nói chuyện?
Đây là lòng hiếu khách của chủ nhà nha! Trương Minh tha thiết mời hắn nghỉ lại mấy hôm để tận tình gia chủ, bản thân nào có thể thất lễ đâu?
Lý do như vậy đủ hợp lý chưa?
Nếu vẫn chưa thì...được rồi, Nhạc Đông Vân thừa nhận, hắn có chút không dám về nhà hai nàng.
…
Trừ bỏ một chút suy nghĩ vẩn vơ thì, Nhạc Đông Vân ngả lưng xuống, hắn quả thực ngủ rất ngon. Mà cho đến hôm sau tỉnh giấc, lại làm một số công tác chuẩn bị, không tốn bao lâu thời gian, nhị nữ, Nhạc Đông Vân, lại thêm cả Trương Minh dẫn đường, mấy người bọn họ đã sẵn sàng để khởi hành.
- Nghĩ không ra Nhạc huynh thâm bất khả lộ!
Trương Minh vừa nhìn Nhạc Đông Vân mang Hàn Tuyết, Nhạc Băng đi cùng, vừa hâm mộ nói. Hắn không phải không có nữ bằng hữu, lại nói Long Hoa hội quy củ cũng không cứng ngắc, người tham gian bên trong đưa thêm người quen đi cũng mở mang kiến thức cũng được. Chỉ là như Tứ Đại phái nơi diễn ra Long Hoa hội, vị trí đều cheo leo hiểm trở, phàm nhân thì gần như không cách nào đến được. Bởi vậy, trừ phi là tu vi thâm hậu, hoặc là mang pháp bảo có thể đem theo người khác phi hành ra thì, cũng gần như không có cách nào mang thêm người.
Nói gần như, dĩ nhiên là trừ loại nào đó phàm nhân siêu cấp phú nhị đại cưỡi trực thăng khoa trương bay lên. Trương Minh gia cảnh khá giả, không có nghĩa là sở hữu phi cơ riêng. Mà Nhạc Đông Vân nghe Trương Minh hâm mộ thì ngạc nhiên hỏi lại:
- Thì có gì thâm bất khả lộ đâu? Trương huynh không phải cùng ta đồng dạng sao?
Nhạc Đông Vân nói, rồi nhìn Trương Minh. Tên này không phải cũng cùng hắn bay nãy giờ à? Khác biệt duy nhất có lẽ là dưới chân Trương Minh nhưng lại dẫm lên một đầu Bạch ưng.
- Nhạc huynh chê cười rồi, dưới chân ta Bạch ưng là dùng lượng lớn đan dược cùng linh thảo đổi lấy, đâu như Nhạc huynh có được sư môn pháp bảo đâu!
Nhạc Đông Vân nghe vậy, thì giật mình hiểu rõ. Hóa ra Trương Minh hâm mộ, là của hắn Khuyết Nguyệt kiếm. Tên này lại tưởng của Nhạc Đông Vân kiếm là sư môn truyền thừa.
Trương Minh lúc này lại nói tiếp:
- Ta đoán Nhạc huynh trước kia thường tại sư môn, cũng không hiểu rõ pháp bảo bao nhiêu quý giá sao? Từ vô tri đồ vật, luyện hóa ra “linh” bên trong há là chuyện dễ dàng đâu này? Lại nói, mỗi một món đồ vật, độ khó luyện “linh” há lại giống nhau! Như kiếm loại này, bởi vì vật mang tính “sát”, như người luyện ra “linh” tính cho vật không cao thâm mà nói, dễ dàng phản phệ chủ nhân. Lúc đó không phải trộm gà không được còn mất nắm thóc rồi sao?
- Như vậy đồ vật luyện ra linh tính rất quý hiếm rồi?
Nhạc Đông Vân nghe vậy dường như hiểu rõ, thì ra người Địa Cầu bọn họ đến luyện ra bản thân pháp bảo cũng khó làm được.
- Ha ha, dĩ nhiên rồi. Cho nên Long Hoa hội quán quân phần thưởng mới lộ ra đáng quý. Nếu như lần tổ chức Long Hoa hội nào đó, quán quân phần thưởng là một món pháp bảo công kích tính như kiếm của Nhạc huynh mà nói, lần đó hội tranh nhau vỡ đầu nha!
Đối với Nhạc Đông Vân, Trương Minh cũng có thể nói là rất thoải mái, trừ phi là bí mật của sư môn, còn lại hắn đều thoải mái tiết lộ. Dù sao trong mắt hắn, Nhạc Đông Vân loại này chính là mười tám năm luyện võ trên núi, thế đa͙σ cái gì cũng chưa thông.
Tất nhiên, thế đa͙σ ở đây là ám chỉ Tu chân giới.
Thành thực mà nói, giống như Tứ Đại phái loại này thiên nɠɵạı sơn môn, dĩ nhiên rời xa chốn thế tục, bởi vậy nếu chỉ dựa theo quan lộ để đi, thì có đến hơn vạn dặm mới đến nơi. Nhưng là bởi lý do đều là người tu đa͙σ, đường đi cũng không theo lẽ thường để tính. Bọn họ phía trên phi hành thẳng một mạch, quãng đường liền cũng rút ngắn đi nhiều. Khởi hành từ sáng sớm, buổi chiều thì đến nơi.
- Đây là?
Nhạc Đông Vân đáp xuống, quay qua hỏi Trương Minh.
- Ha ha, đây là chúng ta Thanh Vân kiếm phái địa bàn, trên đỉnh là sơn môn. Lần này Long Hoa hội đến, thì do chúng ta chủ nhà.
Trương Minh gãi đầu có chút ngượng ngùng:
- Nhạc huynh thông cảm. Quy của môn phái, còn là đi bộ lên trên thông cảm thủ sơn đệ tự mới được, không thể trực tiếp đáp lên.
Nhạc Đông Vân gật đầu:
- Ta hiểu.
Sau đó nhìn quanh, hỏi:
- Vậy quanh đây các ngươi hẳn bố trí chỗ nghỉ chân tạm chứ?
- Mời, lối này!
Trương Minh vội đưa tay.
…
- Nhạc tỷ tỷ, ngươi...ngươi thì nghe qua hắn nói chưa?
Trong gian mộc trúc đơn sơ, Hàn Tuyết nhìn Nhạc Băng còn đang sắp xếp hành lí, ngập ngừng hỏi.
- Ngươi nói là chuyện gì nha?
Nhạc Băng đang dở tay, cũng không nhìn Hàn Tuyết, hỏi lại.
- Cái kia...hắn…
Hàn Tuyết muốn nói, lại khó nói hoàn chỉnh. Mà Nhạc Băng lúc này bèn hiểu ra, khẽ thở dài:
- Vậy ngươi theo hắn sao?
Đáp lại là một cái lắc đầu. Lúc này Nhạc Băng không nữa nhìn nàng, tiếp tục công việc, vừa làm vừa nói:
- Ta cũng giống ngươi thôi. Thì ra, chân thực yêu, cũng không phải có thể ở bên nhau trọn đời. Giống như hiện tại, có lẽ là quãng thời gian cuối cùng, hảo hảo sống chung sao?
- Là.
Hàn Tuyết không chút nào phản đối. Ghen, khi yêu đều có, dù cho Nhạc Đông Vân ưu tú, Hàn Tuyết biết có thể hắn sẽ không thuộc về mỗi mình nàng. Quả thực, khi biết Nhạc Đông Vân có nàng còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữ cảnh sát, nàng bên ngoài không thể hiện, nội tâm thì sinh khí. Trước đó, Hàn Tuyết không đi gặp Nhạc Băng, cô ta không muốn đối mặt. Chỉ là, tại một ngày Nhạc Đông Vân nói hắn phải đi, đó là lúc Hàn Tuyết nào còn quản được gì nữa đâu?
Giống như Nhạc Băng nói vậy, quãng thời gian này, nàng muốn lưu lại một kỉ niệm sau cùng tốt đẹp với hắn.
- Nhạc tỷ tỷ, để ta giúp ngươi!
Đều nói nam nhân thời cổ đại tam thê tứ thiếp, không phải nữ nhân thời đó không ghen, mà hoàn cảnh thời đó cho phép như vậy. Thì nay, tại hoàn cảnh này, Hàn Tuyết Nhạc Băng hai người bọn họ lẫn nhau trong lúc đó, bỗng dưng không chút nào khúc mắc Ừ, có chút ngắn.
Thế thôi, mỗi một đoạn, đều hàm chứa nội dung nhất định.
Đôi khi kéo quá dài không được.
Trọng tâm, vẫn là tết này nhiều like, ta nhiều thoải mái, nhiều ý tưởng, thì dĩ nhiên nhiều chương thôi!!!(Cười)