Một tiếng kêu khẽ, lại tựa như ngân nga...Mà theo đó, khi Nhạc Đông Vân rốt cuộc tại nàng chỗ sâu nhất chuyển động lấy, Nhạc Băng hai tay thật chặt ôm lấy cổ hắn, kiều đồn mềm mại cũng theo đó chuyển động, nghênh hợp cùng với nam nhân từng động tác.
Hắn phân thân sít sao nằm tại nàng âm bích, càng là đi theo ma sát lấy hoa vách tường, để cho nàng ngọc dịch từng cỗ, từng cỡ trơn tuột rỉ ra.
Nhạc Băng lúc này, một mặt nghênh hợp lấy, mặt kia giọng lại không tự chủ được thốt lên thật ngọt tiếng rên: “Ừ….thoải mái…A...đừng…”
Nhạc Đông Vân hai tay luồn qua bả vai nàng giữ lấy, lại dần dần tăng nhanh chuyển động, ŧıểυ huynh đệ tại nàng huyệt nội va chạm lấy không chút thương tiếc, phát ra từng đợt dâm mỹ thanh âm.
Có lẽ là một hồi, có lẽ là lâu lắm...Khi mà Nhạc Băng cô ta tại cảm giác bản thân dường như mất hết nhận thức xung quanh, luân hãm tại trong cao trào vô tận cũng là lúc, Nhạc Đông Vân khẽ rùng mình chiếm đoạt lấy nàng đôi môi ngọt ngào, cùng lưỡi nàng cuốn lấy nhau dây dưa không dứt...mà phía dưới thì là tinh quan mở rộng, nóng bỏng nham tương tại nàng thật sâu, thật sâu, tại tận cùng nơi âm u nhất tưới lên, ngấm vào thánh địa ưu mỹ.
Hai người bọn họ lẫn nhau trong lúc đó, cơ hồ quấn lấy nhau ôm chặt, phảng phất như muốn đem đối phương cùng một chỗ hòa làm một vậy.
…
-Thế nhưng...ta còn
Nhạc Đông Vân nuốt nước miếng, còn muốn nói gì đó, chính là Nhạc Băng một ngón tay đã đặt vào miệng hắn mặc cho hắn mυ"ŧ lấy, kiều thở hổn hển:
-Chú ý...thời gian. Ta...nhưng là còn đang trong giờ làm việc này!
-Đây...được rồi!
Nhạc Đông Vân trong lòng vạn phần không muốn, có điều cũng không miễn cưỡng. Hắn lúc này ngồi dậy, nhìn nàng một đôi trần trụi đùi đẹp. Cho dù hiện tại không tiếp tục chiếm lấy, cũng vẫn vuốt ve hưởng thụ một phen.
Mà Nhạc Băng, tại sau khi mặc lại cảnh phục, hơi rụt lại chân, chợt cảm thấy có chút tê tê, đối với hắn thấp giọng u oán:
-Đều sắp bị ngươi làm gãy.
Bởi vì không gian trong Long Linh giới không phân rõ ngày đêm, thành thử hai người bọn họ cũng không rõ lắm thời gian. Mà khi trở ra bên ngoài, tại gian phòng làm việc của Nhạc Băng lúc này đã xuất hiện thêm mấy người.
Một nữ, hai nam...nhìn bộ dạng, hẳn cũng là người trong ngành.
Dù sao thì, đối với Nhạc Đông Vân mà nói, hắn cũng cảm thấy chẳng liên quan.
-Đội trưởng, chị đây rồi!
Rốt cuộc vẫn là tâm tư nữ nhân tinh tế hơn một chút, bằng chứng là nữ cảnh sát kia nhanh chóng phát hiện ra Nhạc-Nhạc hai người, đối với bọn họ reo lên. Sau đó, hai nam cảnh sát kia cũng quay lại.
-Có chuyện gì?
Nhạc Băng vẻ mặt phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh, hỏi lại. Nhạc Đông Vân thậm chí có xung động tại trước mặt nhiều người trêu chọc nàng ta một chút, để xem vẻ mặt nữ nhân này lúc ấy sẽ như thế nào!
Tất nhiên hắn không làm vậy!
-Chính là về vụ án mạng tại núi Thanh Sơn. Bởi vì trong số các nạn nhân có một người là con của một vị lãnh đa͙σ bên phía trung ương, thành thử quá trình điều tra bị đốc thúc rất gấp rút…
Nữ cảnh sát kia còn muốn nói thêm, chính là Nhạc Băng có chút không kiên nhẫn cắt lời:
-Tôi cũng không phải ngồi không. Được rồi, hai vị này là?
Nhạc Băng nhìn hai nam cảnh sát kia, giọng điệu có vẻ ngờ vực. Hiển nhiên đối với hai người này, cô ta cũng không hề biết.
-Nga!
Nữ cảnh sát kia giật mình, cười xòa:
-Quên giới thiệu với chị, đây là hai chuyên gia do bên trên phái đến, hiệp trợ cảnh sát thành phố chúng ta phá vụ án lần này.
Lúc này, một trong hai tên nam cảnh sát bước lên, đối với Nhạc Băng vươn một tay ra, nở nụ cười thân thiện:
-Hợp tác vui vẻ.
Nhạc Băng trong khoảnh khắc lông mày khẽ nhíu. Bắt tay trong công việc theo lý thuyết kì thực cũng không có gì đáng băn khoăn đấy, chính là cô ta cảm thấy có chút bài xích. Không có lý do cụ thể, chỉ là đơn thuần có chút bài xích mà thôi! Nếu là bình thường, có thể nàng sẽ miễn cưỡng bắt tay lại theo phép lịch sự chăng? Chính là hiện tại, khi ánh mắt cô ta vô tình liếc qua vẻ mặt Nhạc Đông Vân, Nhạc Băng vẫn cảm thấy tốt nhất không nên.
Có trời mới biết Nhạc Đông Vân lúc này tâm trạng như thế nào! Ngay mặt dám có ý định chiếm tiện nghi của thê tử hắn, Nhạc Đông Vân không biết nên chê cười thằng này vô tri hay là to gan đây?
Chính là ngay khi hắn định cho gã cảnh sát đang mang cái bộ mặt tươi cười kia một bài học thì, không biết vô tình hay hữu ý, Nhạc Băng chỉ khẽ lắc đầu:
-Xin lỗi, tôi cũng không có thói quen chạm tay người khác. Hợp tác vui vẻ!
-À….
Tên nam nhân vốn chìa tay ra nghe vậy, có chút cứng ngắc nở nụ cười, khó khăn rụt tay lại:
-Không...không có gì!
Nhạc Băng mới lười quản hắn nói gì đấy! Nàng chính vừa lúc nói xong thì, vội quay mặt lại trừng Nhạc Đông Vân một cái. Phải, cô ta chính là sợ tên này gây loạn.
Hành động này của Nhạc Băng có thể nói là kín đáo, bất quá ngay trước mặt người với người thế này, nào có giấu được ai? Trừ tên nam nhân muốn bắt tay nàng nhưng không được còn đang ngượng ngùng kia ra, hai người còn lại đều thấy hết. Tên nam nhân còn lại nãy giờ vẫn đang im lặng kia, nhanh chóng mở miệng giải vây cho đồng bạn:
-Không biết vị tiên sinh này là ai?
-Hắn là…
Nhạc Băng định mở miệng, đã bị Nhạc Đông Vân cắt ngang:
-Là phu quân nàng ấy!
Vừa nói, vừa lấy tay vòng qua eo Nhạc Băng, kéo cô ta ôm vào lòng.
-Ôi thật sao?
Nữ cảnh sát kia há to miệng, hiển nhiên đối với tin này vô cùng ngạc nhiên:
-Em không ngờ chị đã có chồng đấy. Hai người kết hôn bao giờ vậy?
-Chúng ta…
Nhạc Băng định lên tiếng giải thích, mà Nhạc Đông Vân như cũ cắt ngang:
-Vừa mới!
-A, vậy sao?
Nữ cảnh sát đối với lời Nhạc Đông Vân nói không chút nghi ngờ, thành tâm chúc phúc:
-Vậy chúc mừng hai người!
Lúc này, tên nam cảnh sát vốn đang ngượng ngùng kia, nghe đoạn đối thoại trên càng cảm thấy không có ý tứ, rốt cuộc đành lôi theo đồng nghiệp hắn cùng lên tiếng cáo từ.
Tất nhiên hắn nói là nói thế thôi, chứ Nhạc- Nhạc hai người bọn họ, có ai để ý đến hắn đâu!
Được một lúc, khi mà nữ cảnh sát kia đóng cửa đi ra ngoài, trong gian phòng làm việc của Nhạc Băng rốt cuộc như cũ còn lại hai người.
-Ngươi...buông ra!
Giãy thoát khỏi cái ôm từ nãy giờ, Nhạc Băng cô ta thở phì phì đi đến ghế làm việc ngồi xuống, đối với Nhạc Đông Vân chỉ tay:
-Ngươi..sao ngươi nãy giờ có thể ăn nói lung tung như vậy chứ? Người ngoài nghe hiểu nhầm thì sao?
Nhạc Đông Vân vô tội dang tay ra:
-Ta rốt cuộc chỗ nào gọi là nói linh tinh rồi?
-Còn không phải?
Nhạc Băng căm tức:
-Ta là vợ ngươi khi nào? Người còn bảo chúng ta vừa kết hôn nữa chứ!
-Không phải à?
Nhạc Đông Vân khó hiểu.
-Phải cái đầu ngươi!
Nàng bực bội làu bàu, ánh mắt lại vô tình lướt qua chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, giọng bất chợt nhẹ lại mà chính cô ta cũng không biết:
-Nếu mà quả thực...ngươi muốn lấy ta làm vợ, đến lúc đó đàng hoàng cầu hôn, may...may ra…
Nhạc Đông Vân chẳng biết từ lúc nào đã ở sau lưng Nhạc Băng, hắn hai tay vòng lấy ôm cổ nàng, lại tựa đầu bên tai nàng thì thầm:
-Không tin tưởng ta sao?
-Tin...tin tưởng cái gì mới được cơ chứ?
Nhạc Băng nuốt nước bọt, cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Mà Nhạc Đông Vân khẽ liếʍ lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng:
-Tin tưởng ta sẽ lấy nàng làm thê tử, đối tốt với nàng, yêu thương nàng đời đời kiếp kiếp.
Nữ nhân tâm, bởi vì mềm mại, mới có thể là nữ nhân. Một người nữ, dù cho cô ta bề ngoài có tỏ ra cứng rắn cỡ nào đi chăng nữa, thì nội tâm cô ta, chỗ nào đó như cũ mỏng manh mà thôi. Nhạc Băng cũng không nɠɵạı lệ, khi nghe đến Nhạc Đông Vân nói sẽ “đối tốt với nàng, yêu thương nàng đời đời kiếp kiếp”, tâm cô ta đều như nhũn ra vậy. Bản thân đối với hắn muốn nói không tin, lòng lại khiến cho không thể không gật đầu.
-Vậy nàng là thê tử ta chứ?
-Ừ…
Một tiếng “Ừ!” đầy nhẹ nhõm, như chính cõi lòng cô ta vậy. Không hiểu sao hai mươi lăm năm với đủ mọi cảm xúc trên đời, thời khắc này đây Nhạc Băng chợt thấy vui vẻ lạ thường.
Nhạc Đông Vân khi đó, chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng, tận hưởng lấy khoảng khắc im lặng mà thật đẹp đẽ của hai người.