Trông thấy dáng vẻ lén lút như trẻ con của Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm cong môi cười nhẹ: “Hỏi gì?”
Quý Noãn lại lặng lẽ ngoảnh lại nhìn người giúp việc luôn đi theo mình. Vừa rồi lúc ra khỏi phòng ngủ, người giúp việc vẫn đi theo cô. Vì Mặc Cảnh Thâm đáp lại, sau khi nhận được ánh mắt cho phép của người giúp việc, Quý Noãn mới lách vào phòng qua khe cửa.
Bây giờ cô đã gầy đi rất nhiều, không cần mở cửa quá rộng cũng lách vào được.
“Cái này, chính là người này...” Quý Noãn đi qua, đưa iPad về phía anh, cố gắng giơ lên cho anh xem: “Cô gái này cũng tên là Quý Noãn, em thấy dáng dấp của cô ấy giống em như đúc, người này là em trước đây sao?”
Mặc Cảnh Thâm nhận lấy iPad, tiện tay lướt xem vài lân, thấy cô tìm được tất cả những video phỏng vấn mình trước đây, còn có một số hình ảnh bị giới truyền thông bao vây truy hỏi ở Hải Thành, kể cả video anh nói với truyền thông là hai người vẫn chưa hề ly hôn khi Quý Mộng Nhiên giở trò xẩu cũng bị tìm ra.
Thế mà cô vẫn biết tìm kiếm tên mình cơ đấy.
“Là em đẩy.” Anh nhìn Quý Noãn trong iPad một lát, đáy mắt chợt ánh lên ý cười ấm áp, sau đó nhìn về Quý Noãn đang mở to mắt tò mò nhìn mình: “Đây là em trước khi bị bệnh.”
Quý Noãn gật đâu lia lịa: “Trước đây em đẹp thật!”
Anh cười, giơ tay vuốt nhẹ tóc cô như đang dỗ dành trẻ con: “Bây giờ em cũng rất đẹp.”
“Làm gì có, em đâu thấy những bộ quân áo đẹp đẽ này. Mấy bộ quân áo chị Trân mua v"ê cho em không đẹp như vậy!” Quý Noãn chỉ vào đủ kiểu quần áo đẹp đẽ của mình trên màn hình.
Mặc Cảnh Thâm hơi khựng lại.
Những bộ quần áo kia của cô đều ở Nguyệt Hồ Loan. Mà ở Ngự Viên thì đa số đều là chị Trần mua về cho cô, rất nhiều kiểu đều là kiểu dáng Quý Noãn thích vào ba năm trước. Chị Trần không biết sở thích ăn mặc của cô đã thay đổi rất nhiều trong ba năm ở Luân Đôn. Với lại, những người ở độ tuổi như chị Trần hay nghĩ Quý Noãn ở nhà mặc đồ thoải mái tự do là được, thế nên đa số quần áo trong tủ đều là gu của chị ấy, còn có rất nhiều quần áo mặc nhà.
“Thích mấy bộ này thì ngày mai anh dẫn em đi mua.”
Vừa nghe thấy sắp được ra ngoài, mắt Quý Noãn vụt sáng, sau đó lại hỏi: “Chỗ mua quần áo có đông người không?”
“Đông lắm.” Mặc Cảnh Thâm kiên nhẫn lại dịu dàng nhìn cô: "Quả thật em nên tập làm quen với đám đông. Nếu cứ sợ người lạ thì trong lúc dưỡng bệnh e rằng chỉ có thể ở nhà, chuyện này tùy em chọn, hửm?”
Do dự hồi lâu, Quý Noãn mới sợ sệt nói: “Anh sẽ luôn đi theo em chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy chúng ta đi mua đi.” Quý Noãn mong đợi, nhưng trong sự mong đợi đó còn pha lẫn sự thấp thỏm nho nhỏ. Chẳng qua là khát khao đi ra ngoài, khát khao mua quần áo đẹp, cộng thêm lời hứa sẽ đi theo cô mãi của Mặc Cảnh Thâm khiến cô lấy hết can đảm. Cô tin anh.
Đêm đó, sau khi Quý Noãn trở về phòng ngủ, Mặc Cảnh Thâm dặn người giúp việc đến Nguyệt Hồ Loan lấy mấy bộ đồ cô thích về Ngự Viên.
Quý Noãn vẫn ôm iPad trong lúc ngủ mơ, như thể sau khi phát hiện người bên trong từng là mình, cô vẫn không nỡ bỏ iPad xuống. Ngay cả khi đi ngủ, dù màn hình đã tắt, cô cũng vẫn ôm chặt iPad không buông.
Hôm qua Mặc Cảnh Thâm không tiếp tục cuộc họp, nên sáng sớm hôm nay phải họp tiếp với bên Mỹ. Dù sao thì Mỹ và Trung Quốc cũng lệch múi giờ, sáu giờ sáng anh đã phải thức dậy để họp.
Lúc mở mắt ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt trắng trẻo hồn nhiên đang tựa vào ngực anh. Hàng mi dài dày như chiếc quạt, mái tóc đen dài xõa tung, lười biếng mà xinh đẹp.
Cô ngủ rất say trong vòng tay anh, không hề phòng bị chút nào.
Anh chống khuỷu tay lên nhìn cô trong chốc lát, đáy mắt bỗng lướt qua một cơn xúc động mãnh liệt. Anh đưa tay bóp mũi cô, sau đó cúi người hôn cô, chiếm lấy hơi thở của cô.
Vì không thở được mà Quý Noãn chợt tỉnh.
Tối qua cô dựa vào ngực anh ngủ đến sáng, nên lúc mở mắt vẫn còn mơ màng, không biết chuyện gì xảy ra.
Đợi cảm giác mơ màng trong mắt tan đi, khi chạm phải ánh mắt mang ý cười của anh, lúc này cô mới nhận ra anh đang hôn mình.
Khi cô thức dậy trong mấy ngày nay, hầu hết mỗi lần anh hôn cô đều mang vẻ thương xót ngập ngừng rồi dừng lại, nhưng lúc này nụ hôn lại rất sâu, khiến cô gần như không chịu nổi.
Dù sao thì suy nghĩ của cô cũng chỉ dừng lại ở một đứa bé.
Cố nén ham muốn, anh từ từ thả nhẹ nụ hôn sâu, cuối cùng hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Quý Noãn nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm mang theo ý cười sâu xa của anh, nghe thấy anh ung dung trầm giọng nói: “Anh qua phòng sách, hôm nay không cho phép ngủ nướng, nhiều nhất chỉ được ngủ thêm hai tiếng nữa là phải dậy sửa soạn. Anh với em đi mua quần áo sớm chút, buổi sáng ít người, tránh lúc đông người sẽ làm em sợ.”
Quý Noãn ngơ ngác gật đầu, mãi đến khi Mặc Cảnh Thâm ngồi dậy, cô bỗng vô thức giơ tay lên nắm lấy áo anh. Lúc Mặc Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cô, cô tròn mắt hỏi: “Thâm Thâm, lúc ngủ anh bỏ cái gì trong quần hả? Cứng quá, vừa rồi cấn ghê luôn!”
Mặc Cảnh Thâm đơ mặt trong giây lát, Quý Noãn lại tò mò đưa tay định kiểm tra: “Anh bỏ cái gì trong quần vậy?”
Mặc Cảnh Thâm hiếm khi luống cuống, anh tránh ra sau, lùi xuống giường. Thấy cô lại tỏ vẻ tò mò như trẻ con thì anh lập tức dở khóc dở cười đỡ trán.
“Không có gì, anh đi tắm, em ngủ tiếp đi.”
“Dạ.” Quý Noãn ôm chăn co người trên giường, tiếp tục nhìn đũng quần của anh, tỏ ra không vui, nhỏ giọng thì thầm: “Rõ ràng là bỏ cái gì trong quần mà không cho em nhìn…”