Mười lăm phút sau, Quý Noãn nhìn danh sách bạn bè WeChat của cô xuất hiện thêm một người nào đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bản thân bị Mặc Cảnh Thâm tính kế.
Giúp anh đăng ký tài khoản thì thôi đi, sao cuối cùng lại còn kết bạn?
Thậm chí vừa rồi cô bảo Mặc Cảnh Thâm chọn đại một ảnh đại diện, nhưng cô mở album ảnh trên điện thoại anh cả nửa ngày trời mà chỉ có vài bức ảnh chụp văn bản hội nghị trong công ty. Đừng nói là ảnh tự chụp, ngay cả ảnh phong cảnh cũng không có.
Chẳng lẽ lấy ảnh văn bản hội nghị làm ảnh đại diện?
Quý Noãn nói cảnh vật ngoài cửa sổ khá đẹp, bảo anh chụp một bức ảnh phong cảnh bên ngoài làm ảnh đại diện tạm, sau này sẽ đổi lại.
Mặc Cảnh Thâm đồng ý, lấy điện thoại lên chụp một bức ảnh phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng không phải là cửa sổ bên cạnh anh mà là cửa sổ ở phía bên cô.
Ngay sau khi anh đổi ảnh đại diện, cô mở danh sách bạn bè lên nhìn. Vừa nhìn, Quý Noãn lập tức câm nín.
Cái này mà là chụp phong cảnh gì chứ?
Phong cảnh ở đây là chụp cả cô và phong cảnh ngoài cửa xe!
Mặc Cảnh Thâm vừa đăng ký số WeChat nên tên vẫn còn để trống, anh cũng chẳng vội đổi tên. Sau khi đổi ảnh đại diện thì anh cất di động đi luôn.
Quý Noãn nhìn chằm chằm nick vừa kết bạn không có tên nhưng lại lấy hình cô làm ảnh đại diện, mặt đen như than.
“Mười một giờ rồi, xuống xe.” Mặc Cảnh Thâm tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì, đi thẳng xuống xe.
Quý Than Đen: “…”
***
Hôm nay địa điểm gặp các đối tác khá xa trung tâm Bắc Kinh. Bình thường Mặc Cảnh Thâm hiếm khi đích thân đến, cho nên những đối tác này cố ý chọn nơi đây để tiếp đón anh. Tất cả mọi người đều tập trung một chỗ chờ anh vào.
Ở đây cũng có vài người Quý Noãn quen, nhưng không có quan hệ hợp tác thân thiết như giữa họ và Mặc Cảnh Thâm. Vì vậy cô chỉ chào hỏi đơn giản, trao đổi danh thiếp, tán gẫu vài câu rồi tìm chỗ ngồi xuống.
ŧıểυ Hồ cũng không đi theo Mặc Cảnh Thâm đến bắt chuyện với các bên đối tác kia. Cậu ta được Mặc Cảnh Thâm dặn dò đi theo bên cạnh Quý Noãn, nếu như cô có gì cần thì giúp đỡ cô bất cứ lúc nào. ŧıểυ Hồ hiếm khi lãnh trách nhiệm làm một vệ sĩ, lúc này Quý Noãn ngồi ở đó, cậu ta lập tức bưng trà rót nước. Dù gì địa vị của vị tổ tông này ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm rất cao quý, cậu ta đương nhiên phải hầu hạ cô như hầu hạ lão phật gia.
Quý Noãn muốn bảo ŧıểυ Hồ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, không cần phải đi theo phía sau mình như vậy. Nhưng kết quả còn chưa kịp nói, khóe mắt cô đã bất chợt thoáng thấy một bóng người. Ngay lập tức động tác chạm vào ly nước của Quý Noãn khựng lại, cô đảo mắt nhìn về hướng kia.
Sau khi Mặc Cảnh Thâm đã lên kế hoạch lịch trình ở Bắc Kinh thì Dung Yên cũng dò la khắp nơi hành trình những ngày qua của anh, nên biết được anh sẽ đi đâu.
Tối hôm qua tại buổi tiệc và buổi đấu giá từ thiện, cô ta chẳng thể có cơ hội nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm. Cho dù cô ta nhìn ra được Mặc Cảnh Thâm không có bất kỳ hứng thú nào đối với mình, hơn nữa có vẻ anh cũng thật lòng với Quý Noãn, nhưng cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, cho nên đã lén trốn nhà đến đây. Dù sao cô ta cũng là cô Hai nhà họ Dung ở Bắc Kinh, muốn đến đây tham quan thì cũng chẳng ai dám cản.
Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm vừa nói chuyện với người khác xong, Dung Yên liền bước ra từ phòng nghỉ phía sau đến trước mặt anh: “Ông Mặc.”
Mặc Cảnh Thâm cũng chẳng cau mày kinh ngạc vì sự có mặt của cô ta. Ánh mắt lạnh nhạt của anh dừng trên người cô ta, dù nghe thấy tiếng chào nhưng lại không lên tiếng đáp lại.
“Hôm nay anh đến một mình sao?” Vừa rồi Dung Yên vẫn luôn đứng ở phía sau, ở góc độ đó, cô ta không thể nhìn thấy được tình hình trước cửa. Khó khăn lắm cô ta mới tìm được Mặc Cảnh Thâm trong đám người, lại thấy hôm nay bên cạnh anh không có bóng dáng người phụ nữ Quý Noãn kia.
Nhưng cô ta không nắm rõ suy nghĩ của anh, nên không dám trực tiếp hỏi sao hôm nay cô Quý Noãn đó không đi cùng.
Ánh mắt hờ hững của anh dừng trên người cô ta, đôi mắt đen kịt lãnh đạm, không chút gợn sóng: “Cô Hai nhà họ Dung ở Bắc Kinh đúng là có tư cách hoành hành. Nhưng địa điểm hôm nay không phải là phòng tiệc, nơi này đều là thương nhân chủ nghĩa tư bản bàn bạc kinh doanh hợp tác, e rằng cô đến nhầm chỗ rồi.”
Dung Yên cười khổ một tiếng: “Chắc chắn anh biết tại sao tôi đến đây. Từ nhỏ đến lớn tôi đều được gia đình quản lý nghiêm ngặt, khó lắm mới được tốt nghiệp trở về nước, lại hiếm khi mới có cơ hội phản nghịch một lần, kết qua không ngờ lại làm một trận vô ích. Ông Mặc, thật ra tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, tại sao ngay cả nhìn tôi một cái mà anh cũng lười?”
Mặc Cảnh Thâm không lên tiếng.
Người đàn ông này có sự lạnh lùng tận xương tủy khiến người khác sợ hãi run rẩy. Dù cô ta là cô Hai nhà họ Dung tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh, nhưng ở trước mặt anh cũng đành im lặng, không dám bày ra tính khí kiêu ngạo. Dường như sự lạnh lùng của anh có thể khuếch đại khắp nơi, khiến ngay cả sự kích động muốn ôm anh hoặc dũng khí để mặt dày mày dạn cô ta cũng không có.
Bởi vì cô ta biết, cô ta càng đeo bám, anh càng phản cảm.
Thế nhưng khi bị Mặc Cảnh Thâm nhìn một cách lãnh đạm như thế, cô ta lại không nhịn được mà muốn lùi bước về sau, nhưng rồi vẫn cố gắng kiềm lại.
“Là do tôi không đủ xinh đẹp? Gia thế không đủ tốt? Hay trình độ học vấn chưa đủ cao? Hay là anh ghét người phô trương ương ngạnh? Tôi tự thấy tính cách của mình rất mềm mỏng, chí ít cũng không bị người khác phái ghét bỏ. Thế nhưng từ trước đến giờ, anh chưa từng nán lại nhìn tôi một lần. Tôi biết anh đã gặp qua không ít cô gái tốt, nhưng dõi mắt nhìn khắp cả nước, tôi tin chỉ có nhà họ Dung là có bối cảnh gia thế môn đăng hộ đối với anh. Dù cho anh không xem trọng những thứ này, nhưng những năm trước đây, bên cạnh anh cũng chẳng hề có người phụ nữ, tại sao anh không thể nghĩ đến tôi…”
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm thờ ơ, giọng điệu hờ hững: “Cô Dung điều tra tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tôi đã từng kết hôn?”
Vẻ mặt Dung Yên cứng ngắc, quả thật cô ta không tra ra được quá khứ của anh.
Huống chi đâu phải ai cũng có thể dễ dàng điều tra được chuyện của Mặc Cảnh Thâm. Cô ta sai người điều tra lâu như vậy cũng chỉ biết được một ít chuyện bề nổi. Có rất nhiều chuyện quá khứ của anh và chuyện cô ta muốn biết đều không tra ra được.
“Anh… đã kết hôn?” Dung Yên có chút không thể tin nổi.
Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm lại nhếch lên thành vòng cung nhàn nhạt, khẽ cười, liếc mắt về phía chỗ Quý Noãn đang ngồi.
Dung Yên dời tầm mắt về hướng anh nhìn, khoảnh khắc trông thấy Quý Noãn lần nữa, cô ta lập tức hiểu ra tất cả.
Dù cho có rất nhiều chuyện chưa rõ, nhưng dường như cô ta cũng chẳng có tư cách đi hỏi rõ chuyện này. Cô ta nhếch môi, trong lòng khó chịu, vẻ mặt cũng khó coi, nhưng lời đến bờ môi lại hóa thành câu: “Thật xin lỗi… là tôi đường đột.”
Dứt lời, cô ta lập tức xoay người đi, không nán lại nữa, mà cũng chẳng còn mặt mũi nào để nán lại.
Cho đến khi Dung Yên rời đi, Mặc Cảnh Thâm mới trở về ngồi xuống bên cạnh Quý Noãn. Bỗng dưng anh nghe tiếng cô gái nhỏ vừa thưởng thức ly nước, vừa hỏi: “Sao không tiếp tục trò chuyện với Dung Yên của anh đi? Đến đây ngồi làm gì?”
Mặc Cảnh Thâm liếc cô một cái, thấy dáng vẻ tựa như thờ ơ của cô, anh như cười như không: “Không phải Dung Yên của anh, đó là cô Dung, là người chẳng liên quan gì đến anh, hửm?”