Trong chớp mắt ngã về phía trước, Quý Noãn chỉ cảm thấy thôi rồi, vội vô thức giơ tay muốn níu lấy người đằng trước để mình đứng vững. Nhưng vừa nhớ tới người đằng trước là Mặc Cảnh Thâm thì tay cô liền khựng lại giữa không trung.
Nhưng cô không ngờ vào lúc mình chật vật sắp ngã xuống thì cánh tay bỗng nhiên được nắm chặt. Cô được ai đó đỡ lấy trước khi ngã sấp xuống.
Khoảng cách thích hợp luôn duy trì ban đầu lập tức rút ngắn lại, hơi thở mát lạnh đổ ập xuống, mãnh liệt, xa lạ, lại có chút quen thuộc đã lâu!
Vẻ mặt mà Quý Noãn luôn tự cho là bình tĩnh lập tức cứng đờ. Cô ngẩng lên nhìn vào đôi mắt như vực sâu của người đàn ông. Bàn tay giữ cô đứng vững khiến cô cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, nhưng cũng khiến lông tơ khắp người cô dựng đứng lên, cô vội vô thức lùi về sau.
“Không sao chứ?” Vị phu nhân đẩy Quý Noãn ban nãy không ngờ diễn biến lại trở nên thế này. Thấy hình như Tổng Giám đốc Mặc cũng bị va phải, bà ta bèn vội vàng bước nhanh tới vừa lo lắng vừa hối hận hỏi han.
Quý Noãn lắc đầu, giọng nói không nghe ra cảm xúc: “Không sao.”
Nói xong cô liền lặng lẽ rút cánh tay mình ra khỏi tay Mặc Cảnh Thâm, lại khách sáo và xa cách nói: “Cảm ơn Mặc tổng.”
Mặc Cảnh Thâm không nhận lời cảm ơn của cô, chỉ nhìn lướt qua trang phục khác thường trên người cô. Cách ăn mặc của những người khác rất hợp thời, chỉ có Quý Noãn là mặc áo phông trắng thùng thình và quần dài đi biển ống rộng. Lúc này dép lào được gấu quần che kín bị lộ ra, cô càng trông xuề xòa hơn trong đám đông và hoàn cảnh này, như thể cô thật sự chỉ đến đây nghỉ phép vậy.
Anh lại cúi xuống nhìn lướt qua chân cô: “Đứng được chứ?”
“Được.”
Anh nhìn vào đôi dép lào của cô, ngón chân trắng trẻo nhỏ nhắn của cô vẫn còn dính chút cát trắng mịn chưa rửa sạch. Vừa nhìn là anh biết, cô mới chơi ngoài bãi biển xong, rửa tạm rồi chạy ra.
Cô tới rất lấy lệ.
Mặc Cảnh Thâm nhìn sang mọi người, hờ hững nói: “Ở đây đông người quá, mọi người nên làm việc gì thì làm việc đó đi, kẻo lại xảy ra chuyện xô đẩy nhau, giải tán đi.”
Sau khi nói xong, Quý Noãn cảm nhận rõ ràng Mặc Cảnh Thâm đang nhìn cô, nhưng cô không nhìn lại anh, chỉ cúi xuống nhìn ngón chân lộ ra khỏi quần dài đi biển của mình, rồi hơi co ngón chân lại. Phút chốc sau, khóe mắt cô liền trông thấy Mặc Cảnh Thâm đã quay người đi.
“Quý tổng, vừa rồi không sao chứ?” Xung quanh có người khách sáo hỏi han.
“Không sao, chỉ trách tôi không đứng vững.” Quý Noãn cười.
Ban nãy tới quá vội, lúc này cô mới nhận ra mọi người đều ăn mặc lịch sự chỉnh tề. Mặc dù không trang trọng như ở trung tâm triển lãm tối qua, nhưng ít ra ai cũng mặc âu phục hoặc ra dáng như đi họp, chỉ có mình cô thật sự xem mình là khách du lịch, mặc đồ như ra biển nghịch cát.
Nhân lúc bây giờ mọi người không chú ý đến mình, cô nhếch môi với những người đi ngang qua, rồi lặng lẽ chuồn về phòng.
***
Vẫn còn phải ở đây một đêm, ŧıểυ Bát và Hạ Điềm dường như cho Quý Noãn nghỉ phép hai ngày nay, không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào. Điện thoại yên ắng đến nỗi khiến Quý Noãn nghi ngờ không biết có phải điện thoại mình hết pin hay không.
Buổi sáng, nhiều lãnh đa͙σ và những người đồng hành cùng làm quen và trò chuyện với nhau, bầu không khí rất rôm rả.
Sau buổi trưa, mọi người mới bắt đầu tham gia vào hoạt động giải sầu của kỳ nghỉ.
Một đối tác từng hợp tác hơn hai năm với Tập đoàn MN tìm thấy Quý Noãn ngoài bãi biển, cười nói: “Quý tổng nói nghỉ phép thì đúng là nghỉ phép. Nhiều người gần như đều đang tìm cơ hội làm quen với những người có địa vị cao hơn, các quý cô trẻ tuổi cũng đang tươi cười vờn quanh như bướm, chỉ có một mình cô là vô tâm ngồi đây ngắm biển nghịch cát như trẻ con. Có điều, hôm nay có lãnh đa͙σ thành phố nhắc đến cô đấy, nói rằng Tập đoàn MN các cô bây giờ là công ty bất động sản nổi danh khắp Hải Thành, còn chuyển trụ sở chính từ Luân Đôn về đây, khen ngợi hết lời. Khi ấy, bọn họ còn tìm cô ngay tại đó luôn đấy, kết quả, ai ngờ cô lại ngồi đây nghịch cát chứ.”
Quý Noãn đang vẽ bừa lên cát, trong chốc lát, nghe vậy liền ngoảnh lại cười với người đó: “Trường hợp nào tôi nên ra mặt thì tôi sẽ ra mặt. Trường hợp hôm nay khá tùy tiện, có thể cố gắng khiêm tốn thì nên khiêm tốn sẽ tốt hơn. Vốn dĩ giới kinh doanh thường không công bằng với phụ nữ, lại thêm có đủ kiểu tin đồn về phụ nữ thành công. Trong hoàn cảnh này, nếu trang điểm lộng lẫy như ở trung tâm triển lãm thì không biết sẽ truyền ra lời đồn gì. Tài năng gì gì đó không nên phô trương thì cứ khiêm tốn một chút.”
Thấy Quý Noãn hoàn toàn không muốn đi đến chỗ náo nhiệt với mọi người, vị đối tác hợp tác với Tập đoàn MN hai năm cũng coi như hiểu rõ tính tình Quý Noãn, cười nói: “Lát nữa cô có muốn cùng đi chơi bóng không? Đánh golf thì sao?”
“Bình thường, không am hiểu lắm.” Quý Noãn mỉm cười, trả lời lấy lệ.
“Bowling?”
“Cũng rất bình thường.”
Đối phương nhướng mày: “Vậy thì cùng đi xem nhé. Rất nhiều nhân vật có danh vọng ở Hải Thành đều ở đây. Tuy cô như vậy rất khiêm tốn, nhưng cũng có vẻ không hòa đồng nhỉ.”
“Bây giờ mới qua giữa trưa, đợi chập tối rồi nói. Tôi không đến chỗ náo nhiệt đó đâu.”
Đối phương nhíu mày, ngó nghiêng xung quanh rồi đi tới chỗ cô, ngồi sau lưng cô, xích lại gần nói nhỏ: “Lúc cô ở Luân Đôn đều chơi được mà, sao sau khi về nước đầu óc lại chậm như thế? Thật ra Hải Thành không tốt như Luân Đôn, nhưng hôm nay nhiều người ở đây như vậy, hai ngày nay cô đã để lại ấn tượng không tồi, cùng nhau gặp mặt ăn cơm, sau này làm bất cứ việc gì trong nước cũng thuận lợi hơn nhiều. Đâu phải cô không biết làm việc ở trong nước phải cần giao thiệp…”
Lời này quả thật là muốn tốt cho Quý Noãn, cô cũng nghe ra được. Cô lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng giao thiệp với giới kinh doanh trong nước lâu năm, đương nhiên cô biết nếu muốn tiếp tục làm ăn trong nước thì phải hiểu chuyện mới được.
Cô cười: “Lát nữa tôi sẽ qua, bây giờ đúng lúc đang nắng, tôi không bỏ đi được.”
“Cô không sợ rám đen à?”
“Tôi có bôi kem chống nắng, với lại từ nhỏ tôi đã thuộc dạng chọc tức mặt trời rồi.”
“Là sao?”
“Là phơi nắng không bị đen đấy.” Quý Noãn cười, khóe miệng hơi cong lên.
Vị đối tác lại trò chuyện với cô thêm chốc lát, sau đó giục cô qua sân vận động của khu nghỉ mát chơi đùa với mọi người sớm chút. Sau khi Quý Noãn gật đầu thì anh ta mới đứng dậy rời đi.
Mặt trời nóng bức chiếu ánh nắng chói chang xuống bãi biển, rất nhiều người dần dần không chịu nổi sức nóng này, vài người trước đó còn lưu luyến lúc này đều rời đi.
Trên bờ cát trắng trải dài chẳng còn một ai.
Quý Noãn ngồi thêm chốc nữa rồi phủi sạch cát mịn trong tay. Lúc đứng dậy, cô nhìn thoáng qua nhà thể ȶᏂασ. Tháo kính râm vẫn đeo nãy giờ xuống, cô thoáng thấy một bóng dáng đi vào cửa chính nhà thể ȶᏂασ. Cô nhìn qua hướng đó, im lặng một lát mới gập kính râm lại, cất bước đi tới.