Sau vài giây im lặng, anh chợt dừng xe ở ven đường. Ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh đột nhiên nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, khiến cô phải đối diện với anh. Ánh mắt anh sâu thẳm lạnh lùng, gằn giọng lặp lại: “Tôi lặp lại một lần nữa, đừng cáu kỉnh với tôi ở đây!”
Quý Noãn hất mạnh tay anh ra, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng: “Anh thấy tôi phiền phức lắm sao? Mặc Cảnh Thâm, tôi đã nhổ sạch lông nhím trên người mình để không còn chút gai góc nào, cứ trần trụi thế này đối mặt anh mỗi ngày, tôi từng cáu kỉnh lần nào?”
Anh cũng nhìn vào mắt cô, thản nhiên nói: “Không cần phải tạo áp lực lên bản tính của mình đến mức này! Cô vốn là loại người gì, hãy cứ là loại người đó! Có thể làm gì, ầm ĩ ra sao, cũng đều là bản lĩnh của cô. Cô đeo mặt nạ lâu đến nỗi không gỡ ra được, lẽ nào lại muốn đổ lỗi cho tôi?”
Quý Noãn nhìn thẳng vào mắt anh, từ từ nheo mắt lại: “Anh muốn tôi trở về Quý Noãn của trước kia?”
Mặc Cảnh Thâm nhếch miệng, bật cười giễu cợt: “Cô đã từng là loại người như thế nào, trong lòng mình không rõ à?”
Quý Noãn mấp máy môi, sau đó dừng một chút, rồi đột nhiên buông ra một tiếng: “Được!”
Cô chợt gạt tay đang giữ cằm mình ra, nhưng lại không đẩy nổi.
Anh ngấm ngầm siết thêm lực trên đầu ngón tay: “Không thể xuống xe chỗ này! Tôi không nói đùa đâu, đừng ở đây tìm đường chết, hiểu chưa?”
“Việc sống chết của tôi vẫn còn liên quan tới anh sao?”
“Không còn, nhưng… ít ra, đa͙σ đức không cho phép tôi nhìn thấy cô xuống xe chịu chết như vậy.”
“Câu trả lời của anh quả thật rất lạnh lùng và dứt khoát.”
Anh rút tay lại, không giữ chặt cằm cô nữa, mà xoay người lại lái xe, giọng nói trầm thấp không để lộ cảm xúc thật: “Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô nên sớm nhận ra sự thật, lừa mình dối người thì có ý nghĩa gì!”
“Mặc Cảnh Thâm, anh còn nhớ rõ tôi vốn là người như thế nào sao?” Đột nhiên Quý Noãn hỏi một câu. Chỉ là trong lúc hỏi, vẻ mặt của cô quá mức bình tĩnh.
Anh không trả lời.
Mà cô dường như cũng hoàn toàn không có ý định nghe câu trả lời của anh.
***
Khi hai người về tới Ngự Viên, trời đã khuya.
Quý Noãn đi ra từ phòng tắm, khoác chiếc áo choàng lên váy ngủ bên trong, mái tóc vừa gội quấn trong khăn lông. Cô cắm máy sấy, tháo khăn ra, bắt đầu sấy mái tóc ẩm ướt.
Khi Mặc Cảnh Thâm đưa cô trở lại Ngự Viên đã là 9 giờ tối. Vì đã quá muộn, nên anh không lái xe rời đi.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người quay về và ở lại Ngự Viên kể từ khi về nước.
Tuy nhiên anh vẫn không về phòng ngủ, mà vào phòng sách.
Không bao lâu sau, Quý Noãn sờ tóc thấy đã khô mới dừng tay, đặt máy sấy xuống, vừa chải tóc vừa soi gương.
Mấy ngày vừa rồi thật sự Quý Noãn như bị cưỡng ép đi nghỉ dưỡng ở biệt thự nơi lưng chừng núi. Cô phải gác lại toàn bộ công việc bận rộn và các mối quan hệ thường ngày. Ngày nào người giúp việc cũng chuẩn bị ba bữa cơm theo khẩu vị của cô, thỉnh thoảng lại đổi món mới. Thấy cô không ăn, người giúp việc câm cũng không ép, nhưng sau đó lại dựa theo khẩu vị của cô mà tiếp tục nấu cơm cho cô ăn.
Không ngờ sau một tuần nghỉ dưỡng, thoạt nhìn dường như cô có sức sống hơn rõ rệt, người cũng tăng ít nhất một cân rưỡi, gương mặt hồng hào hơn trước rất nhiều.
Nếu lúc đó không phải vì Thời Niệm Ca bị ép bức đến bất lực thì có lẽ Quý Noãn đã sớm nghi ngờ mục đích thật sự của Tiêu Lộ Dã rồi.
Nhưng đến bây giờ cô vẫn hoài nghi mục đích của anh ta.
Người họ Tiêu kia thường xuyên quan sát cô, như trên mặt cô có gì đó đáng giá để anh ta quan sát vậy.
Nhưng bây giờ đã rời khỏi biệt thự nơi lưng chừng núi, cô cũng không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ xem anh ta tốt hay xấu, tóm lại, dù sao cũng không liên quan tới cô.
Tiếng gõ cửa phòng chợt vang lên, Quý Noãn đứng dậy đi ra mở cửa, thấy chị Trần bưng bát canh táo đỏ ngân nhĩ đứng bên ngoài.
Thấy Quý Noãn chưa đi ngủ, chị Trần khẽ nói: “Đã lâu rồi ông Mặc không về nhà. Gần đây tôi nghe người nhà họ Mặc nói, mấy tháng nay ông Mặc rất bận, làm thêm giờ ở công ty hàng ngày, hẳn là thường xuyên thức đêm. Hiếm khi thấy ông Mặc về đây, nên tôi làm chút đồ bồi dưỡng cho ông Mặc ăn khuya. Nhưng tôi thấy cửa phòng sách đóng chặt nên không dám gõ cửa.”
“Đổ đi, anh ấy không ăn đâu!”
Chị Trần ngẩn người: “Nhưng ông Mặc…”
“Tôi mệt quá, đang định đi nghỉ, nếu chị không còn chuyện gì khác thì tôi đóng cửa đây.”
Thấy Quý Noãn thật sự không muốn nói nhiều, chị Trần giúi bát canh vào tay cô: “Bà Mặc, cô muốn làm thế nào cũng được…”
Cuối cùng Quý Noãn cũng gõ cửa phòng sách, nhưng bên trong không có tiếng đáp lại.
Quý Noãn vẫn kiên trì gõ tiếp theo tiết tấu không nhanh không chậm trong vài phút, cho đến khi rốt cuộc cửa phòng sách cũng mở ra.
Mặc Cảnh Thâm đứng sau cửa, ánh mắt lãnh đạm trong vắt rơi xuống chiếc váy ngủ trên người cô: “Có việc gì?”
Quý Noãn đưa bát canh trong tay cho anh, thờ ơ nói: “Chị Trần chưng ít táo đỏ ngân nhĩ, bảo tôi mang đến cho anh.”
Cô không những nói thờ ơ, mà còn qua loa với cả món ăn trong bát, bởi vì cái bát đã bị cô ăn hết phân nửa rồi.
Nhìn bát canh đã vơi một nửa, anh thản nhiên nói: “Thích thì cứ ăn, cần gì ăn một nửa rồi đưa tới đây?”
“Anh nói cứ như thể tôi bưng bát nguyên tới thì anh sẽ ăn vậy.”
Mặc Cảnh Thâm không trả lời cô, cũng không đứng chắn trước cửa. Đây là Ngự Viên, chị Trần và hầu hết người giúp việc trong nhà là tai mắt của ông nội, anh không thể tỏ thái độ quá lạnh lùng dứt khoát với Quý Noãn được. Cửa phòng vẫn mở rộng, cô không vào thì tùy, mà vào thì anh cũng không ngăn cản.
Vì anh xoay người đi vào mà vẫn để cửa mở nên Quý Noãn nhìn thấy anh không phải đang làm việc mà đang xem tài liệu dịch. Máy vi tính trên bàn đang mở nhưng chỉ hiển thị màn hình nền, chứng tỏ anh mới mở máy ra chứ chưa dùng. Vài tài liệu của công ty được in từ máy in tự động trong phòng sách, đặt cạnh máy vi tính, chưa được ký tên, chứng tỏ đó không phải là những tài liệu cần ký duyệt gấp, cũng có nghĩa là đêm nay anh không quá bận.
Quý Noãn đi tới trước mặt anh khi anh đang tiện tay thu dọn tài liệu dịch, nhìn anh cất tài liệu lên giá sách.
Mặc Cảnh Thâm không nói thêm câu nào trong lúc dọn dẹp. Chỉ là dưới ánh mắt “nóng bỏng” của Quý Noãn nhìn anh một hồi lâu, anh cầm tài liệu công ty bên máy vi tính lên. Trước khi mở ra, anh liếc nhìn cô: “Cô định ở đây ngắm tôi làm việc sao?”
“Không được sao?” Quý Noãn nghiêng đầu như đang cười, nhưng trong đáy mắt trong trẻo có tia sắc bén lạnh thấu xương.
Mặc Cảnh Thâm không để ý đến cô nữa, cầm lấy tài liệu bắt đầu xem, coi cô như người vô hình.