Truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Hoàn Thành

Chương 394: Hoặc là anh ăn, hoặc là tự đổ đi

Trước Sau

break
Thư ký Kha nghiêm túc đẩy gọng kính trên sống mũi: “Hiện nay chức vị thư ký của công ty đa quốc gia thật không dễ làm. Với lượng công việc lớn như vậy, thư ký nam càng ngày càng nhiều. Huống chi trong phòng thư ký đều có cả nam lẫn nữ, chuyện tỉ mỉ thì phân công cho thư ký nữ, còn những chuyện phức tạp và thường xuyên đi cùng Tổng Giám đốc Mặc xã giao thì do thư ký nam như tôi phụ trách, phân công hết sức rõ ràng.”

Quý Noãn bật cười vì lời nói của anh ta.

Thật ra điều khiến cô ngạc nhiên không phải là thư ký nam. Dĩ nhiên cô biết hiện giờ có rất nhiều thư ký nam, hơn nữa vốn dĩ cả nam lẫn nữ đều có thể làm chức vị này. Có lúc đàn ông còn làm việc nhiều hơn phụ nữ, dĩ nhiên lượng công việc cũng nhiều hơn. 

Quý Noãn kinh ngạc là vì chức vị thư ký giám đốc bên cạnh Mặc Cảnh Thâm bỏ trống lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn một thư ký nam. 

Nhớ lại trước đây cô còn ghen tuông suy nghĩ xem có phải lại đổi một nữ thư ký xinh đẹp nào khác đến bên cạnh anh hay không, rốt cuộc bây giờ lại là…

“Bà Mặc đến tìm Tổng Giám đốc Mặc sao? Ông ấy ở trong văn phòng, cô có thể vào trong.” Thư ký Kha vừa nói vừa rót nước ở trong phòng trà nước.

“Tôi không gấp, anh đang làm gì vậy?”

“Tối hôm qua Tổng Giám đốc Mặc thảo luận vài dự án với Shine USA. Trung Quốc và Mỹ lệch múi giờ, ông ấy đã bận rộn suốt cả đêm, vậy mà sáng hôm nay lại không nghỉ ngơi, bây giờ còn phải tiếp tục họp trực tuyến với phía bên Mỹ. Tôi sợ ông ấy không chịu nổi, cho nên muốn pha một ly cà phê cho ông ấy.” Thư ký Kha vừa nói vừa nhìn xung quanh: “Nhưng hình như ở đây không có cà phê nào ngon.”

Quý Noãn nhìn chiếc ly trong tay anh ta, cười khẽ: “Anh không biết Tổng Giám đốc Mặc rất ít khi uống cà phê sao?”

“Không thể nào, gần đây Tổng Giám đốc Mặc thường xuyên uống cà phê. Những đêm bận rộn không ngủ, ông ấy toàn dựa vào cà phê để sống qua ngày, có lúc tôi còn sợ cơ thể ông ấy không chịu nổi, nhưng đúng là gần đây Tổng Giám đốc Mặc đã uống không ít cà phê. Tôi đoán chừng gói cà phê Trợ lý Thẩm mua lúc trước đã hết rồi, hiện giờ cà phê trong phòng trà nước đều là của những thư ký khác đặt ở đây, không phải của Tổng Giám đốc Mặc, không biết ông ấy uống có quen không.” 

Ý cười trong mắt Quý Noãn nhạt dần: “Gần đây anh ấy thường uống cà phê lắm à?”

Thư ký Kha gật đầu, cuối cùng anh ta cũng tìm được gói cà phê nhập khẩu, cầm lên nhìn: “Quả nhiên hết rồi.”

Vừa nói, anh ta vừa đưa gói đó cho Quý Noãn: “Một gói này đủ dùng trong hai tháng. Vậy mà chưa tới một tháng, Tổng Giám đốc Mặc đã uống hết sạch.”

Quý Noãn nhìn gói cà phê, im lặng không lên tiếng, sau đó cầm lên, nói: “Nếu như anh không có việc gì thì tan làm trước đi, chuyện cà phê để tôi giải quyết.”

Thư ký Kha biết cô là bà Mặc cho nên cũng không hỏi nhiều: “Nếu vậy thì làm phiền bà Mặc, tôi về văn phòng thu xếp một lát. Gần đây lượng công việc của Tổng Giám đốc Mặc rất lớn, nếu có thể, cô hãy khuyên ông ấy một chút, đừng bỏ bê sức khỏe làm việc cả ngày lẫn đêm. Dù ông ấy trẻ tuổi khỏe mạnh cỡ nào cũng không thể chịu đựng nổi.

“Tôi biết rồi.”

Cho đến khi Thư ký Kha rời đi, Quý Noãn mới đứng yên trước cửa phòng trà nước một lát, sau đó ném gói cà phê trong tay đi, xoay người rời khỏi thang máy lần nữa.

Cô xuống quán cháo dưới lầu mua một phần cháo gạo nếp táo đỏ, rồi lại mang lên lần nữa. Khi đến tầng cao nhất, thấy Thư ký Kha vẫn chưa đi, Quý Noãn đưa cháo cho anh ta: “Anh mang cái này vào cho Tổng Giám đốc Mặc đi.”

Thư ký Kha lập tức ngửi thấy mùi cháo tỏa ra, ánh mắt nhìn Quý Noãn sáng lên: “Cháo gạo nếp táo đỏ là món thích hợp tốt cho dạ dày, nhưng sao bà Mặc không mang vào? Không phải cô đến tìm Tổng Giám đốc Mặc à?”

“Tôi không muốn quấy rầy công việc của anh ấy, anh không cần bảo cháo này do tôi mua.” Quý Noãn nói xong liền cười với anh, thái độ rất bình tĩnh thản nhiên.

Tuy rằng Thư ký Kha làm rất tốt công việc, nhưng lại không hiểu chuyện giữa Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm như Thẩm Mục. Anh thấy Quý Noãn nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái rồi mới xoay người đi về phía văn phòng Tổng Giám đốc.

Năm phút sau, Thư ký Kha đi ra, bát cháo vẫn còn nguyên.

Vốn dĩ Quý Noãn đã chuẩn bị đi, nhưng cô vẫn vô thức chần chừ nán lại ở hành lang hồi lâu. Vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy Thư ký Kha đi ra.

“Bà Mặc, hay là cô vào trong đưa đi.” Một người đàn ông thân cao lưng dài như Thư ký Kha, vậy mà một tay cầm bát cháo, một tay đẩy gọng kính trên sống mũi, thất bại nói: “Tôi nói Tổng Giám đốc Mặc ăn cháo rồi lại làm việc tiếp, nhưng ông ấy không để ý đến tôi, lại còn bảo tôi đổ cháo đi…”

Quý Noãn nheo mắt: “Chẳng lẽ anh nói cho anh ấy biết là tôi mua cháo này?”

“… Sao cô biết?” Thư ký Kha ho khan một tiếng, vẻ mặt lúng túng.

Quý Noãn kích động trừng mắt: “Anh nói cho anh ấy biết làm gì?”

“Tôi sợ Tổng Giám đốc Mặc không chịu ăn, cho nên mới bảo là bà Mặc mua. Ông ấy biết cô có lòng thì ít nhiều gì cũng sẽ ăn một ít. Nhưng ai ngờ ông ấy lại bảo tôi đổ đi.” Mặt Thư ký Kha ấm ức.

Thấy Quý Noãn không nói lời nào, anh lại đẩy bát cháo đến trước mặt cô: “Cô vào trong thử xem?”

Cô thử cái gì? Cô mà đi vào thì không chỉ đơn giản là đổ sạch cháo đâu.

Thư ký Kha không chú ý tới sắc mặt của Quý Noãn, nhất quyết nhét cháo vào trong tay cô, chỉ về hướng văn phòng Thư ký: “Vừa rồi tôi còn đang chỉnh lý hợp đồng, còn một phần chưa xong. Chuyện cháo này giao lại cho bà Mặc vậy, tôi về làm việc trước.”

Dứt lời, Thư ký Kha giống như chân được bôi mỡ, vọt thẳng về phía văn phòng Thư ký.

Quý Noãn đứng bên ngoài cửa phòng Tổng giám đốc, nhìn bát cháo với số phận có thể bị vứt bất cứ lúc nào, lâm vào khốn cảnh, lưỡng lự không thôi: “…” 

Nếu bây giờ không mang vào, bát cháo sẽ nguội mất, thế cũng uổng công cô mua. 

Quý Noãn chần chừ một lát, sau đó giơ tay lên gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời.

Cô dứt khoát đẩy cửa bước vào, vừa vào đã rùng mình. Tuy rằng ban đêm nhiệt độ ngoài phòng trên ba mươi độ, nhưng không khí máy điều hòa trong phòng làm việc lại rất lạnh.

Sau khi bước vào, liếc thấy máy điều hòa hiện lên con số mười tám, Quý Noãn chỉ nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc một cái, rồi lập tức xoay người tìm điều khiển máy điều hòa không khí.

Máy điều hòa trong phòng làm việc của anh không phải loại dùng chung cho các phòng, mà là loại dùng riêng. Sau khi tìm được điều khiển, Quý Noãn chỉnh con số cao lên, rồi lại nhìn chăm chú người đàn ông nhìn cô bước vào mà không nói một lời. 

Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, độ lạnh vừa phải. 

Quý Noãn vẫn mặc áo phông trắng quần jeans mà cô thường mặc hàng ngày, tóc cột lỏng lẻo sau gáy, mặt để mộc. Khuôn mặt cô vẫn duy trì vẻ bình tĩnh trước sau như một, đôi mắt đen láy trong suốt, làn da trắng nõn.

Trước giờ cô đều không thích trang điểm. Bây giờ ở trước mặt anh, đường nét gương mặt xinh đẹp đã không còn dáng vẻ cẩn thận dò xét như mấy ngày trước. Cô không cười, hai tay cầm bát cháo mang vào, đi thẳng đến, đặt bát cháo lên bàn làm việc của anh.

“Hoặc là anh ăn, hoặc là tự đổ.” Cô liếc anh một cái, giọng điệu điềm tĩnh lạnh nhạt, nhưng lại kiên định không như ngày thường.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc