Đối mặt với ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm, cánh tay đang cầm chiếc khăn khẽ siết chặt. Cô không né tránh mà đón nhận ánh mắt anh: “Anh mới tỉnh sao? Hay là…”
“Nếu tôi không tỉnh dậy, sau khi mang tôi về đây, cô định làm gì với tôi?” Ánh mắt anh sáng rực sâu thẳm tĩnh lặng: “Hay cô cho rằng mang tôi về nhà thế này thì có thể giải quyết được vấn đề gì?”
Tất nhiên Quý Noãn hiểu, không thể giải quyết được gì cả.
Cảm giác như mình mới vượt qua giới hạn khiến cô không dám ngẩng mặt lên đối mặt với anh, cả người lạnh toát.
Mặc Cảnh Thâm ngày hôm nay không chỉ là Tổng Giám đốc Mặc khiến người ta chỉ nghe danh đã sợ mất mật, mà trong xương cốt anh còn là Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine toàn cầu khiến giới tài chính phương Tây phải khiếp sợ, tất cả đều ẩn giấu dưới thái độ lãnh đạm bình tĩnh.
Quý Noãn nhìn gương mặt anh, vẫn anh tuấn, vẫn ẩn chứa nét lạnh lùng cao quý của riêng anh, là gương mặt khiến cô vừa vô cùng nhớ nhung, vừa cảm giác rụt rè rét lạnh.
Đối với người đàn ông này, nɠɵạı trừ nhớ thương tiếc nuối, nhiều hơn nữa chính là cảm giác xa lạ.
Rõ ràng anh vẫn say, nhưng ánh mắt lạnh lùng bén nhọn như mũi dao băng đang cứa vào máu thịt cô.
Quý Noãn suy nghĩ một chút mới hỏi: “Anh tỉnh từ lúc nào? Hay là anh không hề say?”
Anh dựa vào sofa, không có ý định đứng lên, hoặc có lẽ đúng là anh có chút men say, nhưng không định đứng dậy. Anh cứ ngồi như vậy nhìn cô, khẽ mỉm cười nhưng lại càng làm cho người ta lạnh giá hơn, giọng điệu ngạo mạn nói: “Không say thì sao có thể cho phép cô ngồi lên ghế lái được?”
“Chuyện em lái xe đưa anh về rất đơn giản. Thẩm Mục nói bạn gái bị đau bụng, bệnh đau bụng của phụ nữ thì nặng nhẹ khó lường, nên anh ấy mới đưa chìa khóa cho em rồi vội vã đi về.” Quý Noãn bình tĩnh nói: “Lúc ấy em cũng đang ở câu lạc bộ đó, lại không uống rượu, nên mới lái xe đưa anh về.”
Mặc Cảnh Thâm cười nhưng đôi mắt không chút vui vẻ, thậm chí còn có vẻ như nhìn thấu âm mưu của cô.
Ánh mắt anh quá lạnh lùng thờ ơ, quá sắc bén.
Đứng trước anh, dường như Quý Noãn không có chỗ nào để ẩn náu.
Cho dù gần đây anh cự tuyệt không gặp cô thì những gì anh làm vẫn dẫn đến tâm lý phản kháng trong cô. Với tính tình xưa hay, cô nhất định không chịu nổi kiểu đối xử như vậy, sẽ giậm chân bỏ đi từ lâu rồi.
Nhưng từ trước đến giờ Mặc Cảnh Thâm đối xử với cô quá tốt, tốt đến mức khiến cô không thể nào giận dỗi anh được. Hơn nữa, thật sự là cô quá nhớ anh.
Chỉ là, khi đối diện với ánh mắt này, Quý Noãn né tránh theo bản năng, không đối mặt với anh mà đi vào phòng bếp: “Nước sôi rồi, để em pha trà giải rượu cho anh.”
Cô nói rồi bước nhanh vào bếp, lập tức lấy ly thủy tinh đi rót nước rồi thả thuốc vào, khẽ lắc lắc. Dường như cô không cảm nhận được ly rất nóng, cứ bê ly thủy tinh đặt lên bàn trà.
Anh ngồi đó nhìn thấy ngón tay của cô đã bị nóng đỏ lên chỉ trong tích tắc, cũng nhìn thấy da trên mu bàn tay vẫn còn hồng hồng. Tuy vết bỏng ở Campuchia vẫn còn nhưng đã nhạt đi rất nhiều so với mấy tháng trước.
Anh yên lặng nhìn cô không lên tiếng, Quý Noãn cũng không nói chuyện. Hai người cứ im lặng như vậy một lúc lâu thì Quý Noãn mới chỉ cái ly trên bàn: “Đang còn nóng, anh uống đi, để thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn một chút. Thẩm Mục nói tối nay anh uống không ít rượu, nên có thể sẽ đau dạ dày hoặc nhức đầu, uống vào sẽ dễ chịu hơn.”
Mặc Cảnh Thâm không thể hiện cảm xúc, hình như chẳng có chút hứng thú gì với cô hay với ly trà.
Hoặc là, anh đang đề phòng cô…
Đề phòng cái gì? Sợ cô chuốc thuốc cho anh sao?
Quý Noãn đón ánh mắt của anh: “Bây giờ anh chán ghét em đến vậy sao?”
“Rõ rồi còn gì.”
Cô sững lại rồi hỏi bằng giọng đều đều: “Hôm trước em và Hạ Điềm ở trong cửa hàng nhìn thấy anh và An Thư Ngôn đi cùng nhau, anh đưa cô ta đi shopping sao? Hay vì nguyên nhân gì khác…”
Anh nghe cô hỏi thì lạnh lùng nheo mắt: “Cô hi vọng nghe được câu trả lời như thế nào?”
Cánh môi Quý Noãn run run, Mặc Cảnh Thâm đã từng là người rất ghét giữa bọn họ có chuyện hiểu lầm.
Nếu có một chuyện gì đó khiến cô hiểu lầm thì anh sẽ giải thích hợp lý để cô yên tâm, không để cô suy nghĩ lung tung.
Cô rất muốn hỏi Mặc Cảnh Thâm luôn đặt cô trong tim thật sự đã đi đâu rồi.
Nhưng câu hỏi lên đến khóe miệng thì không thể thoát ra ngoài.
Dưới ánh mắt lạnh của của anh, Quý Noãn đứng sau bàn trà đến nửa ngày mới nói: “Em không biết thái độ của anh bây giờ đối với em là chán ghét hay đề phòng, hay có thể là… Em không hiểu được ý tứ nào khác… Nhưng ngay từ đâu, em chỉ muốn sống tốt hơn, không muốn dựa dẫm vào bất kì ai. Nếu như anh đã nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, thì càng nên biết tất cả tình cảm em dành cho anh đều là thật lòng, cũng giống anh từng yêu em trước kia, rất trong sáng, em…”
Cô còn chưa nói hết thì đã nghe anh cười khẩy.
Là tiếng cười phát ra từ lồng ngực, lạnh lùng giễu cợt, rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy.
Anh đứng dậy vòng qua bàn trà bước đến trước mặt cô. Hương vị sạch sẽ trên người anh hòa vào mùi rượu. Lỗ chân lông của Quý Noãn dựng lên theo bản năng khi thấy anh chủ động rút gần khoảng cách với mình. Cô ngước mắt lên nhìn, cùng lúc anh cúi đầu ghé bên cạnh cô, hơi thở gần trong gang tấc phả vào làn da trên gò má cô: “Trong sáng? Cô nói hai tiếng này với tôi mà không thấy đỏ mặt sao?”
Quý Noãn ngửa đầu nhìn anh, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại bướng bỉnh không để khí thế của anh áp bức, nói: “Tất nhiên em không đỏ mặt! Em chỉ dựa vào bài học kinh nghiệm nên mới học được cách quý trọng như thế nào, cũng muốn tránh tất cả tổn thương mà sống cho thật tốt. Em gánh được hai chữ trong sáng này! Anh cũng vậy, Mặc Cảnh Thâm! Tình cảm của em dành cho anh hoàn toàn trong sáng! Anh có thể không tin, nhưng không thể cứ như vậy mà từ bỏ em hoàn toàn!”
Cô nhìn anh trân trối: “Người đàn ông em đã từng yêu, em sẽ không dễ dàng buông tay! Anh đã từng vì em mà đến cả mạng cũng không cần, bây giờ kể cả anh có cắm con dao lên người em thì em cũng sẽ không nói một chữ không. Dù sao khi ấy anh còn đau đớn hơn em gấp vạn lần. Cuộc hôn nhân này là của em, anh là của em, nhà cũng là của em! Anh không có quyền bắt em buông tay!”
Mặc Cảnh Thâm nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp ngạo mạn: “Cố chấp như vậy sao? Thâm tình như vậy sao?”
Quý Noãn nhìn thấy ánh mắt anh ngập ý giễu cợt.
Nhưng khi cô ngước mắt nhìn anh thì quả thật ngoài vẻ lạnh lùng, cô không thể dò được tâm trạng của anh.
Quý Noãn dời mắt, không muốn bị ánh mắt anh chiếu vào. Cô tránh anh, cúi người bê ly trà trên bàn lên: “Không còn nóng nữa, anh uống cái này trước đi.”