Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Vạn Châu hơi trầm xuống. Không đợi Quý Noãn lên tiếng, bà liền đảo mắt nhìn Tô Tri Lam nói: “Lúc Quý Noãn mới kết hôn cũng rất ngại ngùng. Con bé là đứa có tính tình cẩn trọng, khó lắm tôi mới được gặp nó. Cô đừng hù dọa con dâu tôi, lỡ nó không dám nói chuyện với tôi nữa thì biết làm sao bây giờ?”
Mặt Tô Tri Lam thoáng biến sắc sững lại, cô ta áy náy cười cười: “Dì Châu, cháu cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi.”
Mặc Cảnh Thâm ngồi cùng Quý Noãn và mẹ trên sofa, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng, chỉ cười không nói.
Quý Noãn cũng đã nhận ra, rõ ràng mẹ Mặc Cảnh Thâm và ông nội Mặc cùng một phe, tuyệt đối bảo vệ người vợ thật sự của con cháu mình.
Nếu như vậy thì… đúng là Mặc Thiệu Tắc lạc lõng trong cái nhà này rồi…
Chẳng trách Mặc Thiệu Tắc là người quyền thế lại có tính khí sắt đá như vậy mà đến bây giờ vẫn không thể hất Quý Noãn ra khỏi nhà họ Mặc. Dù sao người đầu gối tay ấp với mình và cả cha ruột mình cũng đều đứng về phía Quý Noãn. Bà vợ ngày nào cũng thẽ thọt dịu dàng bên tai như vậy, ông ta cũng đành dằn lại ý đồ của mình.
Còn Tô Tri Lam hôm nay cũng quá tự tin rồi.
Không kể mẹ Mặc Cảnh Thâm rất thiên vị Quý Noãn, mà đến bản thân Mặc Thiệu Tắc cũng thật sự ưng ý nhà họ An. Chỉ vì mấy năm trước phải tính toán đến lợi ích nên ông ta mới kết thân với nhà họ Tô.
Nhưng hôn ước của nhà họ Tô và nhà họ Mặc cũng không duy trì được lâu. Quý Noãn không biết giữa hai gia tộc đã từng có quan hệ kiểu nào, nhưng nhìn từ cách bọn họ ngồi nhìn nhau và ngữ điệu nói chuyện thì hiển nhiên khách sáo xã giao là chính.
Lúc này ông cụ Tô bèn lên tiếng: “Cảnh Thâm, cậu cũng không thể trách Tri Lam quá để ý chuyện trong nhà cậu như vậy. Dù sao chuyện kết hôn lớn như vậy, những người khác trong giới không để ý thì cũng không sao, nhưng sao Tri Lam lại có thể không để tâm chứ? Trong kế hoạch cuộc đời của cậu đã từng có nó, bây giờ cậu lại gạt phắt nó ra. Hiện giờ vợ của cậu là cô Quý, nhà họ Mặc có nhiệt tình với cô ấy thế nào đi nữa cũng là không đủ. Tri Lam cũng chỉ quan tâm nhiều hơn một chút, cậu không cần thiết phải lạnh lùng với con bé như vậy.”
Ông cụ Tô ngừng trong thoáng chốc rồi lại tiếp tục, ý tứ sâu xa ẩn dưới câu chữ: “Tôi cũng đã lớn tuổi, không hiểu rõ chuyện tình cảm của lớp trẻ, không thể nào tham gia vào. Tôi chỉ có một đứa cháu gái là Tri Lam, năm xưa loạn lạc ở thủ đô, ba mẹ nó lái xe đi làm thì trúng phải bom mìn trên đường, đến cả thân thể nguyên vẹn cũng không còn. Đứa cháu gái này là tự tay tôi nuôi từ bé đến lớn, nói tôi thiên vị cũng được, nói tôi nuông chiều nó cũng được, nhưng cậu hủy hôn ước rồi quay về Hải Thành cưới một cô gái khác như vậy, chẳng phải là nên cho nhà họ Tô chúng tôi một lời giải thích hay sao?”
Tấm màng giấy mỏng manh bị ông cụ Tô xé toạc chỉ trong nháy mắt. Đôi mắt Mặc Thiệu Tắc sa sầm, Vạn Châu ngồi bên cạnh Quý Noãn cũng vì ông cụ Tô nhắc đến cha mẹ Tô Tri Lam mà không tránh khỏi trầm mặc.
Khóe miệng Mặc Cảnh Thâm khẽ cong lên, cười như không cười nhìn sang Tô Tri Lam: “Cô Tô, có cần tôi lặp lại một lần nữa nguyên nhân hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta trước mặt mọi người ở đây không?”
Tô Tri Lam tự biết chuyện cô ta phối hợp với Mặc Thiệu Tắc mạo danh người cứu anh chính là chuyện cô ta đuối lý nhất. Lúc này Mặc Cảnh Thâm lại lôi chuyện đó công khai ra đây, nếu cô ta không ngăn cản thì e rằng thể diện của cô ta và ông nội cũng không khá hơn, mà cũng chẳng có lợi thế lập luận thương lượng để ép buộc họ đuổi Quý Noãn đi được.
“Cháu đã biết lí do rồi.” Tô Tri Lam bày ra vẻ mặt hiểu chuyện biết điều nói: “Cháu hiểu được nguyên nhân vì sao năm đó Mặc Cảnh Thâm rời Mĩ. Cháu cũng không muốn ép anh ấy phải chịu trách nhiệm quá nhiều với cháu. Nếu hôm nay anh ấy đã yêu người khác, thậm chí không nhắc đến chuyện hôn ước trước đây với cháu, thì cháu cũng chỉ có thể chúc phúc cho cô Quý và Cảnh Thâm trăm năm hạnh phúc.”
Mặc Cảnh Thâm không chút do dự, ngay lập tức điềm đạm lạnh lùng đáp lại: “Giữa tôi và cô Tô thật sự đã từng có hôn ước. Về phần chuyện tình cảm và trách nhiệm mà cô Tô nói, đó chẳng qua chỉ là cách hiểu khác nhau giữa tôi và cô Tô mà thôi. Quý Noãn là vợ của tôi, cô ấy không xen vào bất cứ chuyện tình cảm nào của tôi cả. Về điểm này, đừng có bất kỳ ai ám chỉ nói xấu bình luận về hôn nhân của tôi. đa͙σ lý thời gian trôi qua, tình huống phát sinh biến hóa thế nào không cần tôi phải nói cụ thể. Cô Tô và ông cụ Tô cũng nên tự hiểu.”
“Cho dù là vấn đề tình cảm trước đây thì cậu cũng không nên quá tuyệt tình với Tri Lam như vậy.” Nếu là mấy năm trước thì ông cụ Tô còn có thể lấy tư cách trưởng bối đứng lên chỉ mặt Mặc Cảnh Thâm mà mắng chửi, nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể cau có oán trách vài câu.
“Vậy ý của ông cụ Tô là, sau khi tôi kết hôn thì vẫn phải thương nhớ người cũ, bất kỳ lúc nào cũng phải thực hiện tiếp nhiệm vụ trước kia của mình sao?” Giọng nói Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt như nước, nụ cười lạnh hiển hiện trong đôi mắt.
“Cảnh Thâm, hôm nay chúng ta đến thăm nhà họ Mặc, nói đến chuyện này cũng chỉ là nhắc lại chuyện cũ một chút. Dù sao Tri Lam cũng đã chờ đợi cậu nhiều năm như vậy, dành hết cả những năm tháng tươi đẹp nhất cho cậu. Tôi là ông nội của nó, tôi thay nó đòi một câu giải thích cũng không phải chuyện gì quá đáng.” Ông cụ Tô thấy thái độ Mặc Cảnh Thâm từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm, nhưng vẫn cố tình thể hiện thái độ bất mãn của mình.
Nghe đến đây Quý Noãn chợt lên tiếng: “Cô Tô năm nay bao nhiêu tuổi ạ? Hai mươi bốn tuổi à?”
Mọi người trong phòng khách lúc này bất chợt yên lặng, dường như tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô.
Quý Noãn không hề có ý định tránh né, thậm chí cô còn đối mặt với từng người trong phòng, ánh mắt trong veo của cô nhìn Tô Tri Lam: “Mới hai mươi bốn tuổi mà đã trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất sao? Hiện nay thời kỳ hoàng kim của phụ nữ chẳng phải là từ tuổi hai mươi cho đến ba mươi lăm à? Khi mới mười mấy tuổi, ai cũng trải qua chuyện tình cảm dang dở nuối tiếc. Nếu như ai cũng theo đuổi trách móc một người mình yêu từ lúc mười mấy tuổi thì chẳng phải người mắc nợ trên thế gian này có quá nhiều sao?”
Ánh mắt ông cụ Tô sa sầm, nói: “Cô Quý hiểu tường tận chuyện tình cảm của Cảnh Thâm và Tri Lam sao? Thật ra năm đó Tri Lam suýt chút nữa thì kết hôn với cậu ta rồi.”
Quý Noãn vui vẻ điềm đạm, giọng nói chậm rãi: “Với sự từng trải của ông cụ Tô, hẳn cũng không cần cháu phải giải thích cái gọi là suýt chút nữa thật sự là xa với thực tế bao nhiêu. Tóm lại, cuộc sống chắc chắn sẽ không đi lùi. Ngài lớn tuổi muốn nhớ lại chuyện cũ thì cũng hợp lý. Nhưng cô Tô còn trẻ mà vẫn cứ cố chấp với quá khứ không vượt qua được thì còn có ý nghĩa gì nữa? Chẳng lẽ vì cô ấy không cam lòng vượt qua một chuyện buồn như vậy mà bây giờ muốn người vợ hợp pháp như cháu phải rút lui, để cho cô ấy bổ sung vào chỗ trống mà vượt qua sao?”
Không khí tràn ngập sự tĩnh lặng khó xử.
Người khó xử đương nhiên không phải là Quý Noãn.
Cô nói rõ Tô Tri Lam ỷ có ông cụ Tô làm chỗ dựa, đến cả chuyện xen vào gia đình của người khác mà cũng nói như là chuyện đương nhiên.
Ông cụ Tô ngồi đây như thể muốn lấy tư thế thái độ đa͙σ mạo của người lớn tuổi mà chất vấn Mặc Cảnh Thâm, ông ta nghĩ mình là ai chứ?
Trên đời này không có người nào mà Quý Noãn không dám đối đầu. Người ta khách sáo với cô, đương nhiên cô sẽ khách sáo lại. Nhưng trong lễ mừng năm mới mà ông cụ Tô lại dẫn Tô Tri Lam đến tận nhà tìm.
Mà bạn gái cũ là cái loại gì chứ?
Sao lại bắt Mặc Cảnh Thâm phải chịu trách nhiệm cho cái mà cô ta tự gọi là mấy năm thanh xuân bị dang dở?