Anh muốn cô nghỉ ngơi, vậy thì nghỉ ngơi thôi. Quý Noãn lập tức đến bệnh viện đón Hạ Điềm xuất viện.
Nhưng vì bây giờ tay cô không thể cầm xách đồ, Hạ Điềm lườm cô trắng mắt.
"Cậu thì được cái tích sự gì chứ!"
Quý Noãn đã sớm tìm chỗ ở gần phòng giao dịch cho Hạ Điềm. Dù sao Hạ Điềm cũng đến giúp không công, không nhận bất cứ đãi ngộ gì. Mặc dù cô ŧıểυ thư nhà họ Hạ này trốn nhà đi xa nhưng trong tay không hề thiếu tiền. Việc Quý Noãn có thể làm chỉ là chuẩn bị chu đáo giúp cô, tránh để chân cô bị hành hạ quá mức trong giai đoạn bình phục.
Trên xe đi về chỗ ở mới, Hạ Điềm không ngừng quở trách: "Cậu nói xem, cầm một món đồ mà còn có thể làm cho tay bị như thế này. Mặc Cảnh Thâm nhà cậu không xót à?"
"Xót thì làm được gì chứ, thật sự chỉ trách mình quá sơ suất." Quý Noãn nhớ ngày hôm qua Tần Tư Đình dặn chỉ cần quấn băng một ngày, sau đó đều đặn bôi thuốc hàng ngày là được. Vì vậy cô vừa từ từ cố hết sức cởi băng gạc ra vừa kể tóm tắt chuyện bưu phẩm chuyển phát nhanh ngày hôm qua cho Hạ Điềm nghe.
Hạ Điềm nghe một lúc, vì bây giờ ngồi trong xe taxi có người ngoài nên cô không lên tiếng. Đến khi xuống xe, Hạ Điềm gọi người mang hành lý lên trước rồi mới đứng ngoài nhìn Quý Noãn hỏi: "Chuyện bưu phẩm này cho thấy rõ ràng có tình địch đang cố tình đe dọa cậu đấy! Ai vậy, dám to gan gửi thứ này đến phòng giao dịch cậu? Đây chẳng phải là trắng trợn khiêu khích không kiêng dè gì sao?"
Hạ Điềm nói xong thì nghiêm nghị quay người lại nhìn Quý Noãn: "Tình địch của cậu, trừ An Thư Ngôn ra, cậu còn biết ai nữa?"
Chuyện to lên thành hai chữ tình địch này khiến Quý Noãn không thể không suy nghĩ sâu xa.
"Nếu là bưu phẩm chuyển từ Mỹ về thì không liên quan đến Quý Mộng Nhiên… Còn bên Mỹ…" Quý Noãn thoáng do dự: "nɠɵạı trừ An Thư Ngôn, mình thật sự cũng không biết còn có thể là ai…"
Hạ Điềm ra vẻ chỉ tiếc không rèn sắt thành thép: "Có người dòm ngó miếng mồi ngon là chồng cậu mà cậu không biết hả?"
"…"
"Rốt cuộc cậu có biết Mặc Cảnh Thâm có người phụ nữ khác ở trong nước và nước ngoài không vậy?"
"Mình không rõ lắm, chỉ nói bóng nói gió nên không thể xác định là thật hay giả."
Hạ Điềm đảo mắt lên trời: "Loại chuyện này mà cũng không biết?! Noãn Noãn, cậu thật sự tin tưởng anh ta đến mức nào hả? Đàn ông cực phẩm có thể nhìn chứ không được sờ như Mặc Cảnh Thâm thì có biết bao nhiêu phụ nữ muốn được ngủ cùng? Chuyện này cậu cũng không thèm để ý à?"
"Nhưng mình tin anh ấy mà."
"Tin tưởng thì được cái khỉ khô gì! Bây giờ tình địch đã mang dao quăng trước mặt cậu rồi. Con búp bê bị tách rời lại còn găm dao lần này chính là để đe dọa nguyền rủa cậu đấy! Lần sau còn không biết là cái gì nữa đây! Chuyện này cậu phải điều tra cho rõ. Mặc Cảnh Thâm ở Mỹ lâu như vậy, với anh ta mà nói, An Thư Ngôn cũng chỉ là người phụ nữ môn đăng hộ đối mà ba anh ta ngấm ngầm áp đặt mà thôi. Coi như anh ta không đồng ý nghiêm túc với An Thư Ngôn, nhưng chẳng lẽ anh ta chưa từng có người phụ nữ nào khác sao? Hoặc là những phụ nữ hau háu nhìn anh ta nữa thì sao! Gửi con búp bê mặc váy cưới đến chứng tỏ người đó đang ôm mối hận sâu sắc vì cuộc hôn nhân của hai người! Đây chẳng phải tình địch khiêu chiến thì còn có thể là cái gì chứ?"
"Được rồi được rồi, vào nhà đã, cậu nói làm mình nổi hết cả da gà lên rồi đây này…"
Hạ Điềm không chịu đi vào, tiếp tục đứng ngoài cửa nói: "Mặc Cảnh Thâm có đối xử tốt với cậu như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành. Trước khi hai người hết hôn, không thể nào có chuyện anh ấy không có đến cả một mối tình đầu chứ?"
"… Không biết."
Hạ Điềm cũng bị cô chọc giận: "Noãn Noãn, mình nói với cậu rồi. Nếu cậu còn cứ rộng lượng như thế thì sau này có phụ nữ sáp đến giường anh ta cậu cũng không biết đâu! Mặc Cảnh Thâm chính là nam thần của vô số thiếu nữ chưa chồng ở Hải Thành, thậm chí ở trong nước. Bây giờ anh ta là Tổng Giám đốc Mặc thị, là trưởng tôn nhà họ Mặc. Sau này nếu anh ta về Mỹ tiếp nhận Shine thì càng có nhiều phụ nữ lao vào anh ta như cá diếc thấy mồi. Đến lúc đó cậu có giơ vợt đánh ruồi ra thì cũng không ngăn được đám phụ nữ trước mặt anh ấy đâu!"
Quý Noãn: "…"
"Trước kia trong lòng cậu vẫn còn có khúc mắc với cuộc hôn nhân này, nhưng dù sao đó cũng là trước kia. Bây giờ cậu đã muốn vui vẻ ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm thì phải hiểu rõ toàn bộ quá khứ của anh ấy. Nếu không lại xảy ra chuyện như vừa rồi thì cậu phải làm gì? Tình địch cũng đã gửi đồ như vậy đến để đánh tiếng, mà cậu thậm chí còn không biết đối phương là ai. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, như vậy sẽ mất lợi thế rất nhiều!" Hạ Điềm lôi kéo cô khuyên bảo hết nước hết cái.
Quý Noãn vừa kéo Hạ Điềm vào nhà vừa nói: "Mình đã biết từ lâu rồi. Phụ nữ thích anh ấy không phải là ít. Đừng nói là ở Mỹ, kể cả ở Hải Thành thôi cũng đã có biết bao nhiêu thiên kim danh giá không ưa gì mình, không ít người chỉ ước mình mau chóng biến mất đi."
"Ôi trời. Xem ra tuy tay cậu bị thương nhưng mặt vẫn ửng hồng thế này, chắc chắn là kiểu được tưới đẫm nước. Mình thấy Mặc Cảnh Thâm vô cùng thật lòng với cậu. Đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào thèm muốn Mặc Cảnh Thâm cũng phải nổi máu ghen ngút trời, tức muốn điên. Đáng đời! Dám ôm mộng dòm ngó đến cả người đã có vợ thì có ngày tự ngược thôi!"
"Noãn Noãn, cậu nhất định phải nhớ cho kỹ. Bây giờ Mặc Cảnh Thâm vẫn là của cậu. Nhưng có quá nhiều người muốn tha miếng mồi béo bở này, cậu nhất định phải nắm anh ta thật chặt, đừng để mất anh ta."
Quý Noãn liếc cô một cái: "Mình tốt đẹp hoàn hảo thế này, sao cậu phải lo chứ?"
"Đấy là mình cảnh báo cậu! Không cẩn thận thì mồi của mình bị sói tha đi đâu mất cũng không biết!"
"…"
***
Ba ngày sau, vết thương trên tay Quý Noãn đã khép lại. Chỉ trừ hai vết thương sâu trong lòng bàn tay không thể dính nước ra thì bây giờ tay cô đã có thể cử động bình thường. Chỉ có lớp da trong lòng bàn tay vẫn cần thời gian để hồi phục.
Tuần sau giáo sư ở Đại học T sẽ khai giảng khóa học. Trước tiên Quý Noãn về nhà giải quyết chuyện của Thẩm Hách Như trước.
Kiếp trước cô không thể ngăn cản chuyện ba vì sức khỏe suy kiệt mà qua đời, kiếp này cô nhất định không để cho âm mưu của Thẩm Hách Như được như ý.
Quý Noãn gọi điện thoại cho Quý Hoằng Văn báo mình sẽ về nhà trước. Thế nhưng buổi tối cô mới về đến nhà họ Quý thì đã nhìn thấy Quý Mộng Nhiên đang sửng cồ đứng ở phòng khách.
Hai chị em đối mặt với nhau, Quý Noãn rất bình tĩnh, chỉ có Quý Mộng Nhiên tức giận, thậm chí còn kích động bất chợt bước ra cản đường Quý Noãn: "Quý Noãn! Chị còn có gan quay về nhà họ Quý à! Chị có ý gì, lần trước chị quẳng tôi lại ở cái nơi quỷ quái kia, hại tôi suýt nữa mất nửa cái mạng! Chị nham hiểm ác độc như vậy, bây giờ muốn chạy đến trước mặt ba giả vờ làm người tốt sao? Loại người hai mặt như chị sao lại ác độc như vậy?"
"Hai mặt à?" Quý Noãn nhìn thẳng ánh mắt tràn ngập oán hận và chỉ trích của Quý Mộng Nhiên mà bật cười: "Cô chắc là không phải đang tự nói mình đấy chứ?"