Nam Cung Trụy Nguyệt cũng nói không được một quan hệ hiện giờ của nàng cùng Nam Cung Quân có tính là tốt hay không, từ sau khi Nam Cung Quân bị bệnh, bọn họ dường như trở nên thân thiết hơn nhiều, lại giống như chẳng có gì thay đổi.
Mỗi ngày Nam Cung Quân vẫn lười nhác dựa vào thân câu, tùy tiện chỉ dạy cho nàng hai câu. Thật sự hai người không nói chuyện với nhau nhiều lắm, cũng không thường xuyên xuất hiện cùng nhau. Bọn họ bình thản đến mức, làm cho Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy ngày đó ở trên giường bệnh, Nam Cung Quân dịu dàng khác thường hình như chỉ là một giấc mộng.
Nhưng chuyện này thật sự không phải là một giấc mộng. Tròn 3 tháng kể từ khi ăn quả hồng đó, Nam Cung Quân cũng không có rời đi sau khi chỉ dạy nàng vài câu, mà vẫn tựa vào thân cây chợt mắt.
Tuy Nam Cung Trụy Nguyệt không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là, nhìn Nam Cung Quân 1 thân áo trắng, hai tay khoanh trước ngực tựa vào thân cây, như ngủ như không. Con ngươi đen bóng nhẹ nhàng khép lại, vài sợi tóc đen bay bay theo gió, bộ dáng bồng bềnh như tiên, thật là một bộ dáng đẹp không sao tả nổi.
Cây lê hắn dựa vào, vừa mới nở ra vài nụ hoa, tuy nở không tính là tươi tốt. Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài cánh hoa yếu ớt, theo gió nhẹ nhàng rơi xuống, có vài cánh thậm chí còn nương theo mái tóc đen của hắn trượt xuống vai.
Nam Cung Trụy Nguyệt nhìn mà ngẩn người, hình như cảm nhận được ánh mắt nàng, hoặc là nhận ra nàng ngừng lại.
Nam Cung Quân hé con ngươi một chút, hơi khó hiểu nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Nam Cung Trụy Nguyệt dời ánh mắt đầu tiên, rồi mới giả bộ bình tĩnh.
“Luyện xong rồi?” Ngược lại Nam Cung Quân mở miệng trước.
Nam Cung Trụy Nguyệt không có lên tiếng, chỉ là gật gật đầu.
Sau đó Nam Cung Quân lười nhác đứng thẳng dậy, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Nhìn trong mắt Nam Cung Trụy Nguyệt, lại hết sức lười biếng quyến rũ.
“Đi với ta.” Nam Cung Quân nói xong, liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Nam Cung Trụy Nguyệt lẳng lặng đi theo sau hắn, không nói một lời.
Nhìn nơi Nam Cung Quân dẫn nàng đến, Nam Cung Trụy Nguyệt thật sự rất kinh ngạc, chỉ là trên mặt vẫn giả bộ bình tĩnh.
Nơi này là cấm địa thứ hai của Tiêu Hồn Điên, ngoại trừ hậu điên của Nam Cung Quân ra, chính là tiểu lâu này.
Đây là lần đầu tiên nàng vào đây, trong phòng toàn bộ đều là giá sách, xếp đầy các loại sách vở.
" Ngồi xuống."
Nam Cung Trụy Nguyệt nghe thanh âm Nam Cung Quân gọi mới hoàn hồn, sau đó liền thấy Nam Cung Quân đã ngồi trên bàn trong phòng.
Nàng đi qua, sau đó có một tia kinh ngạc.
Ở giữa cái bàn nhỏ, lại là một hình vẽ bát quái, Nam Cung Quân ngồi trên mặt dương.
Thế là, nàng cũng học hắn, ngồi xếp bằng ở trên mặt âm.
" Vận công."
Nam Cung Trụy Nguyệt theo phân phó của Nam Cung Quân, vân động nội công trong cơ thể, bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
Nam Cung Quân ngồi đối diện nàng, cũng nhắm mắt lại, sau đó, duỗi hai cánh tay ra, đặt ở trên hai vai nàng.
Mặc dù Nam Cung Trụy Nguyệt không biết hắn muốn làm gì, nhưng lại chưa bao giờ lo lắng Nam Cung Quân sẽ tổn thương nàng. Chỉ là, lúc này tâm trí nàng bắt đầu trở nên không yên.
Khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Nam Cung Quân, gần ngay trước mắt. Nam Cung Trụy Nguyệt ngây ngẩn cả người, nhìn đôi môi mỏng gần trông gang tấc, hình dáng hồng nhạt đã đẹp lại còn mê người.
Nang lại vô ý thức muốn hôn lên, cho dù bây giờ đang vận công, cho dù sẽ mất hết công lực, cho dù tẩu hỏa nhập ma.
Chỉ sợ nàng đã sớm tẩu hỏa nhập ma rồi.
Hai tay đặt trên trên vai nàng, cách quần áo truyền đến nhiết độ cơ thể hắn, càng khiến cho suy nghĩ của nàng không tự chủ bắt đầu trở nên mơ hồ.
Hình như nhận ra nội lực của nàng hỗn loạn, hàng lông mày đẹp mắt của Nam Cung Quân, nhẹ nhàng nhíu lại.
" Nhắm mắt, tĩnh tâm, điều hòa nhịp thở."
Thanh âm của hắn nghe sao lạnh lùng hơn so với bình thường, nhưng thoáng chốc đã kéo thần trí Nam Cung Trụy Nguyệt trở về.
Đột nhiên Nam Cung Trụy Nguyệt rất khinh bỉ mình, sau đo lập tức nghe lời nhắm mắt, sau đó chuyên tâm điều hòa nhịp thở.
Bên tai hình như nghe thấy, một tiếng ngâm nga rất nhỏ, gần như không thể nghe được.
Không đợi Nam Cung Trụy Nguyệt hiểu, vừa rồi rốt cuộc là thật hay ảo, thanh âm lạnh lùng của Nam Cung Quân lại vang lên.
Mở bát mạch*, tụ tinh thần*, dùng suy nghĩ đưa khí tỏa khắp toàn thân.
Một: theo mạch Đốc* hút khí lên cao nhất đến cung Nê Hoàn*, hai: theo mạch Nhâm thở sâu chạm đến đáy chậu (phần giữa 2 xương chậu).
Ba: theo mạch Đới hút khí tới hõm vai, bốn: theo mạch Dương Duy thở sâu đẩy khí đến giữa tay.
Năm: theo mạch Âm Duy hút khí đến trước ngực. Sáu: thở sâu đẩy tới Duy Can kinh*.
Bảy: theo mạch Xung hít khí đến Hàng cung (ko tìm đc cái này nằm ở đâu :’( ), tám: theo mạch Dương Kiều thở tuông như suối.
Chín: theo mạch Âm Kiều hít khí lên cao! Sau đó, thở sâu mười lần như thế đến khắp mạch Kiều.
Hít thở nông hay sâu đều dựa vào tư tưởng, dựa vào cách này mà nước chảy thành sông.
Bát mạch thông suốt thân thể cường tráng, Âm Kiều mở thì trăm mạch thông suốt.
(AN: Mạch còn gọi là bát mạch là tám đường lớn chứa chân khí trong con người. Các mạch cắt ngang các đường kinh để tăng cường sự liên kết và lưu thông khí huyết. Tám mạch bao gồm:
1. Đốc mạch ở sau lưng, quản trị các kinh dương bắt đầu từ bộ phận sinh dục chạy dọc theo xương sống lên đỉnh đầu rồi vòng xuống đến nhân trung.
2. Nhâm mạch ở phía trước, chịu trách nhiệm các kinh âm đi từ môi xuống ngực bụng rồi tới bộ phận sinh dục.
3. Xung mạch còn gọi là huyết hải kiểm xoát khí và huyết toàn cơ thể đưa đến 12 chính kinh, bắt đầu từ bộ phận sinh dục chia làm ba nhánh, một chạy lên đầu, một nhánh chạy theo xương sống, một nhánh xuống tới bàn chân.
4. Đới mạch chạy vòng quanh bụng như thắt lưng nối liền các kinh âm và kinh dương.
5. Âm kiêu mạch bắt đầu từ gót chân chạy lên chân bụng ngực tới miệng.
6. Dương kiêu mạch bắt đầu từ gót chân theo phía sau vòng qua trước mặt rồi ngừng lại sau gáy.
7. Âm duy mạch từ gót chân chạy lên qua bụng ngừng lại ở cổ.
8. Dương duy mạch từ gót chân lên theo chân qua người vòng qua đỉnh đầu ra trước mặt.)
Nam Cung Trụy Nguyệt nghe hắn đọc chậm chậm, sau đó, mới thuận theo luồng khí hắn đưa vào cơ thể, đồng thời vân chuyển, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nàng cảm thấy trong thân thể tràn đây một nội lực hùng hậu.
Khi Nam Cung Trụy Nguyệt mở to hai mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt của Nam Cung Quân, trong mắt hắn hình như mang theo một nụ cười nhẹ.
“8 mạch kỳ kinh đã mở, ly tâm bí quyết của con đã đến cấp 1.”
" Ly tâm bí quyết là gì?"
“Không phải con muốn đuổi theo ta sao?”
Trên mặt Nam Cung Quân lờ mờ ý cưới, bộ dáng thản nhiên, luôn khiến cho Nam Cung Trụy Nguyệt có cảm giác không nắm bắt được hắn, giống như trong nháy mắt tiếp theo, người này sẽ bay lên thành tiên trước mặt nàng.
Thế là, nàng thốt ra. “Ly tâm bí quyết của ngươi đã đạt đến cấp mấy?”
“Cấp 8”
“Tổng cộng có mấy cấp?”
"9 cấp."
Bất an trong lòng nàng hình như càng lúc càng lớn.
“Cấp 9 là gì?”
" Mọc cánh thành tiên."
Nam Cung Trụy Nguyệt giống như nghe được thanh âm tan nát cõi lòng của chính mình. Nếu là trước kia, nàng sẽ cảm thấy tu tiên gì đó, quả thật là chuyện cười, là chuyện người ta nổ ra để lừa gạt người khác.
Chỉ là mình cũng có thể hoàn hồn sau khi chết, thì còn có gì là không thể chứ. Hơn nữa, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, trong lòng nàng luôn ẩn ẩn một loại cảm giác, người trước mắt này không phải là người, càng giống thần tiên không dính bụi trần hơn.
Thì ra, quả nhiên là như vậy sao. Như vậy mình còn mong chờ cái gì?
Đột nhiên Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy tức giận, chỉ là loại tức giận này không có biện pháp phát tiết ra. Nàng chỉ có thể hung hắn trợn mắt liếc nhìn Nam Cung Quân, sau đó mới đứng dậy từ trên bàn, cũng không để ý đến biểu tình của Nam Cung Quân, một mình rời khỏi tiểu lâu.
Nam Cung Quân nhìn thân ảnh nàng rời đi,có chút nghi hoặc lại có chút không xác định nhẹ nhàng nói.