Kim Linh mua một ít đồ nhắm rượu, sau đó tới siêu thị mua một lốc bia, lái xe tiếp tục cùng Trang Ỷ Mộng tới đỉnh núi cao nhất Cai thị. Núi Cai là ngọn núi cao nhất thành phố Cai, có thể quan sát cả thành phố, khí trời có chút lạnh, chỉ có vài đôi tình nhân lái xe tới đỉnh núi xem cảnh đêm.
Nói thật, lúc này nhiệt độ trên đỉnh núi chênh lệnh, Kim Linh chọn lúc này đến xem cảnh đêm thành phố, không phải việc người bình thường làm. Ký lai chi, tắc an chi, Trang Ỷ Mộng liền theo Kim Linh xuống xe. Kim Linh một tay cầm theo đồ nhắm rượu và bia, tay còn lại lôi kéo Trang Ỷ Mộng vào Thạch Đình, nàng để Trang Ỷ Mộng chờ ở Thạch Đình, trở lại cầm thêm đệm, phủi sạch bụi cho Trang Ỷ Mộng, sau đó để Trang Ỷ Mộng ngồi xuống.
Cô bị thần kinh sao, lạnh lẽo thế này lên núi uống rượu! Trang Ỷ Mộng không khách khí phỉ nhổ, không khí hít vào có chút lạnh nhưng tươi mát dị thường, trăng sáng sao thưa, cảm giác rất mới mẻ.
Loại khí trời này mới tốt, không nhiều người, sẽ thấy thế giới rất an tĩnh, bớt đi rất nhiều phiền muộn. Kim Linh không cho là đúng nói, nàng giúp Trang Ỷ Mộng giật chốt mở bia, đối với Trang Ỷ Mộng quen uống rượu vang mà nói, thỉnh thoảng uống chút bia cảm giác sẽ rất khác.
Lời này không giống như lời sẽ phát ra từ miệng cô. Trang Ỷ Mộng tiếp nhận bia, nàng nghĩ lời nói của Kim Linh thật có lý. Bia rất lạnh, nhưng cảm giác cũng rất kích thích.
Là do cô không hiểu tôi, chị đây cũng không nông cạn như cô nghĩ, chị đây kỳ thực là một người rất có tư tưởng. Kim Linh là chúa mèo khen mèo dài đuôi.
Phi! Trang Ỷ Mộng rất không thèm quay lại.
Ỷ Mộng. Kim Linh nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Làm sao? Trang Ỷ Mộng thấy Kim Linh đột nhiên gọi mình là Ỷ Mộng thì có chút kỳ quái, bình thường đều là gọi kiểu buồn nôn như tiểu Mộng, Mộng Mộng, cách gọi lúc này nghiêm túc hơn bình thường.
Nếu như tôi theo đuổi cô thì sao? Kim Linh nhướn mi hỏi, nàng phát hiện nàng rất muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương với Trang Ỷ Mộng, nếu như được phụ nữ như Trang Ỷ Mộng yêu, cảm giác sẽ rất tốt đi.
Trang Ỷ Mộng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh hồi phục tinh thần, Tôi không muốn có quan hệ gì với cô ngoài sex. Trang Ỷ Mộng kiên quyết nói, nàng sẽ không trở thành một phần trong chiến tích đông đảo của Kim Linh, Kim Linh quá tùy tiện đối với tình cảm, tuyệt đối không thích hợp làm đối tượng nghiêm túc.
Xì, thật vô tình, tôi sợ cô vì Mộc Hãn mà tự tử nên mới dự định hi sinh bản thân theo đuổi cô, cho cô cảm thụ cảm giác được người khác nhiệt liệt theo đuổi mà thôi. Kim Linh cũng giật lấy một chai bia, uống vào một ngụm lớn, cảm giác bia chảy qua họng lạnh đến tận dạ dày, tâm trạng của nàng lại có chút không thoải mái, cảm giác bị người khác ghét bỏ thật không tốt. Thầm nhủ với bản thân, xem như nói đùa, dù sao thì bị người ta cự tuyệt còn có chút ngại.
Không cần, cho tới bây giờ tôi chưa từng là đồ bỏ. Người theo đuổi Trang Ỷ Mộng không ít hơn Kim Linh, chỉ là Trang Ỷ Mộng trước nay đều thà thiếu chứ không ẩu, căn bản không cần Kim Linh nhiều chuyện.
Phải! Phải! Phải! Trang Ỷ Mộng cũng là đại mỹ nhân. Kim Linh nhìn ngũ quan tinh xảo của Trang Ỷ Mộng, mỹ nhân nhiều tiền như vậy, người theo đuổi sao có thể ít? Chỉ là những người theo đuổi này thế nào có thể so sánh với mình đây? Kim Linh tin chắc rằng mình không giống người thường.
Đó là đương nhiên! Trang Ỷ Mộng chưa bao giờ hoài nghi khuôn mặt đẹp của mình, cho nên lúc Kim Linh nói bản thân là mỹ nhân, Trang Ỷ Mộng có chút kiêu ngạo.
Kim Linh nhìn Trang Ỷ Mộng lúc này kiêu ngạo đến như chim công thì trong lòng có cảm giác muốn cào một phát, không ngừng gây rối. Đột nhiên rất muốn chuốc say Trang Ỷ Mộng, lần trước không tiện đẩy ngã Trang Ỷ Mộng, Kim Linh không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu có bầu không khí tốt bất tri bất giác đẩy ngã, vậy thì quá tuyệt vời.
Mỹ nhân, có vinh hạnh được nhảy cùng cô một bài không? Kim Linh đặt chai bia xuống, đến trước mặt Trang Ỷ Mộng, đặc biệt thân sĩ mà cúi người mời Trang Ỷ Mộng nhảy. Nhảy nhảy nhảy, sau đó thì...
Trang Ỷ Mộng lắc đầu, nàng một tay cầm bia, tay kia cầm chân gà nướng gặm, căn bản không rảnh để khiêu vũ, hơn nữa bầu không khí này mà khiêu vũ cũng quá quỷ dị.
Mỹ nhân, cho phép tôi mời nhảy một bài đi. Kim Linh không phải phụ nữ biết khó mà lui, nàng lại mời Trang Ỷ Mộng một lần nữa.
Trang Ỷ Mộng giơ chân gà nướng chưa gặm xong đến trước mặt Kim Linh, biểu thị bản thân lực bất tòng tâm.
Không hiểu phong tình, thảo nào Mộc Hãn không thích cô, Kim Linh ghen tị, nàng nào biết Trang Ỷ Mộng đã từng làm không ít chuyện lãng mạn với Mộc Hãn, từng tặng 999 bông hồng vào sinh nhật Mộc Hãn, bất quá sự lãng mạn này chẳng là gì trong mắt Mộc Hãn.
Có muốn qua bên kia xem cảnh đêm toàn thành phố không? Kim Linh từ bỏ ý niệm tà ác trong đầu. Bỏ đi, hiện tại không thể vội, sẽ có một ngày nàng làm Trang Ỷ Mộng cam tâm tình nguyện nằm dưới thân mình, mặc cho mình muốn làm gì thì làm.
Chuyện này Trang Ỷ Mộng không từ chối, nàng cầm bia đi tới vị trí có thể quan sát toàn cảnh tốt nhất, cảnh đêm thành thị mỹ lệ làm cho Trang Ỷ Mộng nghĩ đêm nay không vô ích.
Cảnh sắc không tệ phải không? Kim Linh ôm lấy Trang Ỷ Mộng từ phía sau, cảm giác có mỹ nhân trong ngực thật không tồi, Kim Linh thầm nghĩ.
Kim Linh chỉ lẳng lặng ôm, cũng không có hành động quá phận nào khác, Trang Ỷ Mộng lúc đầu còn giãy dụa dần dần an tĩnh lại, nàng nghĩ cảm giác được Kim Linh không dục niệm ôm vào ngực cũng không tệ, có lẽ vì cơ thể Kim Linh quá ấm áp, Trang Ỷ Mộng bất giác dồn trọng lượng bản thân lên người Kim Linh.
Kỳ thực Kim Linh có phần lạt mềm buộc chặt trong hành động, tuy rằng nàng cũng hiểu được bản thân rất kỳ lạ, có thể im lặng ôm Trang Ỷ Mộng không làm gì hết, cư nhiên còn có cảm giác rất thỏa mãn.
Chẳng biết qua bao lâu, Kim Linh chủ động muốn xuống núi, sau đó đưa Trang Ỷ Mộng trở về. Toàn bộ quá trình, một cái hôn môi cũng không có, quy củ đơn thuần giống hệt như bạn bè giúp Trang Ỷ Mộng vượt qua thất tình. Trang Ỷ Mộng phát hiện, hóa ra ở cùng một chỗ với Kim Linh cũng có thể đơn thuần như vậy, hóa ra ngoại trừ làm tình thì còn có thể cùng nhau như vậy. Dù nói thế nào, độ hảo cảm của Trang Ỷ Mộng đối với Kim Linh cuối cùng được nâng cao thêm một chút nhỏ, đương nhiên cũng chỉ có một chút nhỏ.
---------------------
Mộc Hãn dậy trước Tạ Khinh Dung, nhìn Tạ Khinh Dung còn đang trong mộng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày Tạ Khinh Dung, cảm giác có thể ở bên cạnh Tạ Khinh Dung một lần nữa thật tốt.
Lúc Tạ Khinh Dung tỉnh lại, thấy Mộc Hãn đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia chuyên chú mà nóng rực.
Nhìn cái gì? Tạ Khinh Dung nhướn mi hỏi, nàng xem đồng hồ, 2 giờ chiều.
Nhìn cậu, rõ ràng đã nhìn hơn mười năm, thế nào vẫn nhìn không chán đây? Mộc Hãn vẻ mặt chăm chú hỏi, thân thể thuận thế đặt trên người Tạ Khinh Dung.
Bởi vì mình đặc biệt. Tạ Khinh Dung cười thuận miệng nói.
Phải rồi, Dung Dung rất đặc biệt, càng nhìn càng đẹp. Đầu ngón tay của Mộc Hãn chuyển từ lông mày đến giữa mi tâm của Tạ Khinh Dung, mặt càng ngày càng tiến gần, Dung Dung, hiện tại chúng ta là người yêu phải không? Mộc Hãn nhớ kỹ, Dung Dung nói thích mình, không chỉ là bằng hữu, vậy nên có lẽ là quan hệ tình nhân đi.
Lúc nghe được từ người yêu, trong lòng Tạ Khinh Dung có chút không được tự nhiên, dù sao nàng còn chưa thích ứng với việc từ bạn bè chuyển hóa thành tình yêu. Nhưng nàng không thể phủ định làm Mộc Hãn khổ sở, cho nên chỉ cam chịu, hơi gật đầu.
Dung Dung, mình muốn hôn cậu có được không? Mộc Hãn nóng bỏng nhìn Tạ Khinh Dung, rốt cục có thể danh chính ngôn thuận đưa ra yêu cầu như vậy. Mộc Hãn cảm thấy tim bản thân run rẩy, ngón tay từ mi tâm của Tạ Khinh Dung hướng về phía cánh môi.
Tạ Khinh Dung nhìn ánh mắt nóng rực, thần tình chờ mong của Mộc Hãn, nàng không thể nói ra lời cự tuyệt, không thể làm gì khác ngoài nhắm hai mắt lại coi như trả lời.
Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung cam chịu cho phép thì âm thầm mừng rỡ, nàng yêu chết vẻ mặt như vậy của Dung Dung, dáng vẻ dục cự hoàn nghênh thực sự đáng yêu.
Môi Mộc Hãn không trực tiếp rơi xuống môi Tạ Khinh Dung, đầu tiên rơi lên mặt trái, hôn cẩn thận tỉ mỉ, như đang hôn bảo bối, thực tế cũng chứng minh đây là bảo bối của bản thân, nhẹ nhàng dời về phía giữa trán của Tạ Khinh Dung, chậm rãi đi xuống mũi, cuối cùng mới đứng ở khóe môi Tạ Khinh Dung. Mộc Hãn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng mân mê khóe môi.
Tạ Khinh Dung nhắm mắt cảm giác càng thêm mẫn cảm, nàng có thể cảm thụ rõ ràng động tác ôn nhu của Mộc Hãn, ôn nhu đến mức trong lòng Tạ Khinh Dung trở nên nóng như lửa.
Mộc Hãn chiếm giữ môi Tạ Khinh Dung, mời đầu lưỡi của Tạ Khinh Dung cùng nhảy múa. Mùi hương của Mộc Hãn, Tạ Khinh Dung chưa bao giờ xa lạ, thế nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân thân mật giao hòa với mùi hương này như vậy. Cảm giác thân mật so với Lý Dương năm đó tuyệt nhiên không giống.