Kỳ nghỉ tết kết thúc, vợ chồng Tạ thị bắt đầu đi làm trở lại, Tạ Khinh Dung thì còn dư tới 5 ngày nghỉ phép, nhất thời rãnh rỗi không biết phải làm gì. Tạ Khinh Dung nhìn Mộc Hãn nấu mì ở phòng bếp, nàng đột nhiên cảm thấy tuy Mộc Hãn ở nhà mình nhưng lại không hề giống người ngoài chút nào, hoàn toàn không một chút câu nệ, còn giống chủ nhân nhà này hơn cả mình.
“Dung Dung, cậu muốn ăn một chút không?” Mộc Hãn hỏi Tạ Khinh Dung đang buồn chán ngồi ở phòng khách.
“Không đói bụng, không cần nấu cho tôi.” Tạ Khinh Dung ăn ba bữa đều đặn, không thích ăn đồ ăn vặt, cũng không thích ăn điểm tâm.
Dạ dày của Mộc Hãn không tốt nên Tạ Khinh Dung không cho cô ăn nhiều, cho nên ăn nhiều bữa liền trở thành thói quen . Lúc trước mỗi lần Mộc Hãn kêu đói, Dung Dung sẽ lập tức nấu đồ cho mình ăn, hiện tại Dung Dung cũng không quan tâm người ta, Mộc Hãn nói thầm trong lòng.
Mộc Hãn bưng một tô mì đi ra, thật ra tài nấu ăn của Mộc Hãn cũng không kém Tạ Khinh Dung là mấy, nhưng sống một mình cô chưa vào bếp lần nào, có vào bếp thì cũng là vì thích giúp đỡ Tạ Khinh Dung, do đó hôm nay vào bếp vẫn là có chút hiếm thấy.
“Dạ dày của cậu ăn nổi tô mỳ to như vậy sao?” Tạ Khinh Dung cảm thấy cái dạ dày yếu ớt kia của Mộc Hãn sẽ không chịu được, vậy mà nàng cứ cố tình làm khó bản thân như vậy.
“Nếu biết người ta ăn không nổi thì cậu chia sẻ bớt đi.” Mộc Hãn chỉ cầm một đôi đũa, nàng gấp một miếng mì đưa đến bên miệng Tạ Khinh Dung. Lúc trước cũng thường làm như vậy, mình ăn một ngụm, đúc Dung Dung ăn một ngụm, thân mật xài chung một đôi đũa, Mộc Hãn vẫn nhớ cái cảm giác hạnh phúc ấy.
Tạ Khinh Dung hơi sửng sốt, hành động này rất quen thuộc, trước kia cũng không để ý lắm, nhưng hiện giờ nhìn lại hành vi vô cùng thân thiết của nàng với Mộc Hãn hình như có chút quá phận.
“Ngoan, há miệng.” Mộc Hãn nhẹ nhàng dụ dỗ, lúc trước Dung Dung không muốn ăn gì thêm ngoài bữa chính, mỗi lần đều do mình ép buộc mới miễn cưỡng hé miệng.
Tạ Khinh Dung nhìn Mộc Hãn đang muốn đúc mì đến bên miệng nàng, đột nhiên cảm thấy hành động này mang theo cảm giác vô cùng thân mật, nàng không được tự nhiên quay đầu qua, cự tuyệt hành động vô cùng thân mật của Mộc Hãn.
“Chưa từng nghe qua câu ‘Nếu không muốn thì đừng đẩy cho người khác’ sao?” Tạ Khinh Dung nghiêm túc nói.
“Trước kia cậu cũng đâu có cự tuyệt, cũng không nói những lời đáng ghét như vậy.” Mộc Hãn có chút mất mác nói, lúc trước Dung Dung luôn dung túng mình, sẽ không giống như bây giờ, lúc nào cũng đề phòng mình.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Tạ Khinh Dung nghĩ có lẽ do lúc trước mình đã quá thân thiết với Mộc Hãn nên mới khiến Mộc Hãn sinh ra thứ tình cảm như vậy.
“Cậu không ăn thì thôi, mình ăn một mình vậy.” Mộc Hãn bốc đồng nói, nói xong liền vùi đầu bực bội ăn, ăn cho no chết luôn, Mộc Hãn giận dỗi thầm nghĩ.
“Ăn chậm một chút.” Tạ Khinh Dung khẽ nhíu mày, Mộc Hãn vẫn cứ tùy hứng như vậy, hễ cứ giận dỗi với mình thì liền ép buộc cơ thể.
“Nếu chê tôi nhiều chuyện, vậy thì cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cậu muốn sống hay muốn chết, tôi cũng nhắm mắt làm ngơ.” Tạ Khinh Dung lạnh lùng nói.
Mộc Hãn nghe lời nói lạnh lùng của Tạ Khinh Dung liền ngoan ngoãn ăn mỳ chậm lại, nhưng mà hiện tại cô cũng không có tâm tình thưởng thức mỳ, cứ giống như không phải đang ăn mỳ mà là đang nuốt sáp đèn cầy vậy. Trong lòng cô cảm thấy cực kỳ ủy khuất, mặc dù sự ủy khuất này có chút mạc danh kỳ diệu*. Dẫu biết rõ, tuy lời nói của Dung Dung rất lãnh khốc, nhưng cũng là vì nàng không muốn mình làm khổ dạ dày của mình, vậy mà trong lòng cô vẫn rất chua xót, từ chua xót trong lòng rồi chua xót lên mắt, khiến Mộc Hãn rất muốn khóc, nhưng lại nghĩ không ra lý do gì để khóc.
Tuy rằng Mộc Hãn ngoan ngoãn nghe lời, từ từ ăn, nhưng lại ăn cực kỳ chậm, hơn nữa Mộc Hãn mơ hồ như muốn vùi mặt mình vào trong tô mỳ, điều này khiến cho Tạ Khinh Dung cảm thấy có chút không đúng.
“Không có khẩu vị thì đừng ăn.” Tạ Khinh Dung cầm lấy tô mỳ, Mộc Hãn phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Khinh dung.
Lúc này Tạ Khinh Dung mới nhìn thấy được đôi mắt Mộc Hãn có chút hồng, cảm thấy lời nói của mình có chút quá đáng.
“Đã lớn như vậy rồi mà cứ như con nít, bị mắng một chút liền òa khóc.” Tạ Khinh Dung che dấu áy náy chợt lóe qua, ra vẻ thoải mái cười trêu nói.
“Mình mới không phải con nít, con nít chân chính là Dung Dung mới đúng, lúc trước là ai bị thầy giáo nói một câu liền khóc nhè….” Mộc Hãn nghiêng đầu qua không cho Dung Dung nhìn thấy hai mắt của mình, sau đó phản kích nói, Dung Dung sẽ không hiểu cảm giác của mình.
Tạ Khinh Dung nghe Mộc Hãn trả thù mình, có chút hối hận tại sao lúc trước có chuyện gì cũng nói cho Mộc Hãn biết, chuyện tình kia đều đã qua bao nhiêu năm rồi còn bị Mộc Hãn lấy ra nói. Vì từ nhỏ đều là con ngoan trò giỏi nên da mặt Tạ Khinh Dung đặc biệt mỏng, thời điểm học lớp ba bởi vì quên mang vở bài tập nên bị thầy giáo nhẹ nhàng nói một chút, vậy mà đôi mắt lâp tức đỏ, khiến cho lão sư có chút áy náy.
“Khi đó tôi còn nhỏ, không giống như cậu, 29 tuổi đầu rồi mà còn mít ướt.” Tạ Khinh Dung vuốt mũi Mộc Hãn một cái, động tác này cũng là do thói quen, Tạ Khinh Dung cũng không có phát giác đây là một hành động vô cùng thân thiết.
“Là do bụi bay vào mắt thôi.” Mộc Hãn có chết cũng không thừa nhận vừa rồi là do mình không kiểm soát được tâm tình.
“Còn muốn ăn nữa không?” Tạ Khinh Dung hỏi.
Mộc Hãn lắc đầu, hiện tại nàng làm sao còn khẩu vị mà ăn tiếp chứ, ghét Dung Dung nhất, sau khi khi dễ người ta xong lại cho kẹo.
“Mộc Hãn, tôi không thích cậu làm khổ chính mình.” Tạ Khinh Dung nhẹ nhàng nói, coi như là đang giải thích cho câu nói có hơi quá đáng của mình. Kỳ thật nguyên nhân chính xác nhất là do hành động vô cùng thân mật của Mộc Hãn khiến nàng có cảm giác không được tự nhiên.
Mình chính là muốn cậu đau lòng vì mình, Mộc Hãn nói thầm trong lòng.
“Dung Dung, chúng ta còn tới 5 ngày nghỉ, vậy đi tắm suối nước nóng ở ngoại thành nha?” Mộc Hãn thấy suối nước nóng trong ti vi, bỗng nhiên tâm tư khẽ động, hỏi sang chuyện khác.
Tắm suối nước nóng vào mùa đông, đúng là ý kiến không tồi.
“Cũng được.” Dù sao còn đến những 5 ngày nghỉ lận, ở trong nhà hoài cũng chán, hơn nữa đường đi cũng không xa lắm.
“Chúng ta lập tức thu xếp, lái xe đi ngay bây giờ.” Mộc Hãn theo trường phái hành động, vừa nghĩ là phải làm liền.
“Giờ đã là buổi chiều rồi, chờ đến sáng mai đi.” Tạ Khinh Dung cũng không có gấp gáp như Mộc Hãn.
Buổi tối, Mộc Hãn nóng lòng mong muốn sao cho sáng ngày mai nhanh đến sớm một chút, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh có thể lõa thể đối diện với Dung Dung, liền khắc chế không được hưng phấn cùng chờ mong. Nguyên buổi tối, Mộc Hãn hưng phấn đến nỗi trằn trọc khó ngủ. Để cho Tạ Khinh Dung ngủ bên cạnh cũng không hiểu vì sao cả buổi tối mà Mộc Hãn cứ lăn qua lăn lại, khiến Tạ Khinh Dung cũng ngủ không được ngon.
Ngày hôm sau, điều mà Mộc Hãn chờ mong đã đến. Hai người lái xe khoảng 4 tiếng mới đến ngoại thành, vùng này tập trung nhiều suối nước nóng tự nhiên, phong cảnh dọc hai bên đường đường đi cũng rất đẹp, điều này khiến cho Tạ Khinh Dung có chút chờ mong những ngày nghỉ sau đó. Xe rất nhanh đã chạy đến một khu du lịch suối nước nóng XX, hành trình bốn ngày coi bộ cũng thật dư dả. Đối với Tạ Khinh Dung, chuyến đi này chỉ là kỳ nghỉ phép đơn giản, nhưng với Mộc Hãn đây hiển nhiên không chỉ là kỳ nghỉ phép đơn giản như vậy.