Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 819: Phiền toái liên tiếp

Trước Sau

break
Gã đoàn trưởng dù có ngu ngốc cỡ nào, cho đến bây giờ cũng biết mình đá phải tường sắt rồi, nào dám động thủ với Thất công chúa chứ? Hắn lập tức quay đầu bỏ chạy. Đáng tiếc là hắn mới rồi vừa ăn nói quá mức hạ lưu, Thất công chúa xuất thân từ hoàng thất, cả đời chinh chiến vô số trận, đi tới chỗ nào cũng được mọi người khen thưởng, nịnh nọt. Nàng cao ngạo như vậy làm sao dễ dàng tha thứ một gã lưu manh nho nhỏ vũ nhục đây?

Đừng nhìn mặt ngoài nàng không thể hiện, thật ra trong lòng đã sớm bị gã đoàn trưởng thúi mồm kia chọc cho giận điên lên rồi. Lần này nàng đã quyết định lấy mạng chó của hắn. Cho nên vừa thấy gã đoàn trưởng muốn chạy, Thất công chúa lập tức vung quyền lăng không xuất kích, chỉ thấy một quả cầu năng lượng đen trắng xen kẽ y như sao băng rơi xuống, đánh thẳng vào hậu tâm ngay gã đoàn trưởng. Theo một tiếng nổ vang thật lớn. Gã đoàn trưởng triệt để biến mất ở trong nhân gian, ngay cả tro bụi cũng không còn lưu lại.

Đây chính là uy lực đáng sợ của thuộc tính Hỗn Độn, Thất công chúa trải qua mấy chục năm không ngừng cố gắng. Rốt cục bước đầu nắm giữ một ít phương pháp sử dụng nó. Quả cầu năng lượng này có thể ngay lập tức giết chết một gã cao thủ thực lực không kém chỉ với hình thức đơn giản như thế. Thực lực Thất công chúa bây giờ chỉ đạt tới cấp bậc Kiếm thần, bởi vì sở hữu thuộc tính Hỗn Độn cường hãn, cộng thêm chính thiên phú chiến đấu khiến cho lực chiến đấu chân chính không có dưới Thiên sứ chiến tướng.

Nhìn thấy đoàn trưởng tiêu mạng thê thảm như thế, những thành viên dong binh đoàn lập tức mất tiêu dũng khí, toàn thể kêu cha gọi mẹ chạy trối chết, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Thất công chúa tự nhiên không có hứng thú với mấy con tép này nên bỏ mặc bọn chúng chạy đi. Nàng xoay người nói với Lệ Nhược Nhã và Ái Liên Na: "Ta còn tưởng là cao thủ nào tới? Mấy tên ngu ngốc như vậy chỉ cần chết trên một phần năm sẽ tự động giải tán, các ngươi nhìn đi, ta nói không sai chứ?"

"Sai rồi." Ái Liên Na lớn tiếng nói: "Rõ ràng mới chết có mấy tên. Chưa tới một phần mười đó."

"Là do đầu lĩnh bọn hắn bị giết, phải biết rằng quan chỉ huy ở trên chiến trường giá trị cao hơn một phần năm quân đội đó!" Thất công chúa giải thích.

"Lần sau ngươi không được trực tiếp giết chết đầu mục!" Bần đạo buồn rầu truyền lời nói vào trong tai các nàng: “Ít nhất không được để cho thi thể nằm đầy đất, máu tươi vung vãi ra như thế. Sau này xử lý sẽ dễ dàng hơn !" Ta không có tới bên cạnh các nàng, chỉ dùng thiên lý truyền âm nói chuyện với các nàng.

"Ha hả. Nghe rồi, ta nhớ kỹ rồi mà." Thất công chúa cười hì hì nói.

"Ca ca, ngươi không xử phạt chúng ta không nghe lời ngươi sao?" Ái Liên Na tò mò hỏi.

"Thôi đi, vì mấy tên phế vật chết tiệt xử phạt tâm can yêu dấu của ta sao?" Bần đạo khinh thường nói: "Ta còn không có tâm tình tự làm khổ mình như vậy."

"Ha hả." Ba cô nàng nhất thời thở phào nhẹ nhỏm.

Bần đạo tiếp tục nói: "Được rồi. Các ngươi đi chơi đi, nơi này để ta xử lý. Nhớ lần sau xuất thủ phải nhẹ một chút, tốt nhất làm giống như Thất công chúa, trực tiếp giết chết đầu mục là được."

"Chúng ta còn có lần sau hả?" Ái Liên Na cười khổ nói.

"Hắc hắc, ta dự cảm là như thế." Bần đạo trêu chọc: "Các ngươi toàn là ma nữ. Không gây chuyện sao được?"

"Chán ghét." Ba cô nàng cười mắng rời đi.

Bần đạo vận dụng pháp lực chuyển dời mấy thi thể xuống dưới mặt đất để khỏi cản trở không gian. Cũng may dong binh đoàn kia vì muốn phục kích ba nàng đã sớm đuổi hết người trên đường đi rồi, hiện tại không có người nào tới quấy nhiễu ta làm phép.

Tình trạng bên này mới vừa kết thúc, đám người Phù Ni Nhã bên kia lại xảy ra chuyện gì. Các nàng đi dạo phố mua đồ tự nhiên phải đi tới khu vực phồn hoa nhất, mà trong khu buôn bán người lui tới nhiều nhất là quý tộc. Trên thực tế, đám quý tộc trong một quốc gia không có bao nhiêu người tốt cả.

Khi một đám nữ nhân thần bí tiêu tiền như nước xuất hiện, một đoàn con dòng cháu giống lang thang tiếp cận. Sau khi bị mấy câu nghiêm khắc cự tuyệt, bọn chúng lập tức bộc lộ ra sắc mặt quý tộc đáng ghê tởm. Chỉ thấy vài tên phất tay ra hiệu cho gia nô đi đến cướp người. Ai dà, không thể không nói, ban đầu chọn lựa một thân y phục loại kém thật sự không có sáng suốt cho lắm. Nếu như các nàng trang phục toàn đồ đắt tiền, căn bản sẽ không có nhiều người trêu chọc như vậy. Nói đi nói lại, nếu như trang phục xa xỉ đẹp đẽ thì còn lữ hành cái gì nữa? Mà chúng ta sợ ai chứ?

Vong Ưu vốn không phải là người khiêm tốn hay nhân từ, mặc dù chiến tranh thần cách không có ở trên người nàng. Nhưng mà từ trong xương không hề thiếu nhiệt huyết chiến đấu. Nữ thần cao ngạo như nàng trước giờ chưa từng mạo nương tay với mấy gã tiểu tử cả gan mạo phạm. Kết quả là trong khu vực buôn bán phồn hoa, tự nhiên hiện ra mười mấy ngọn lửa hình người, mấy tên công tử ngu ngốc và nanh vuốt của bọn hắn cùng nhau trở thành tro bụi ở trong liệt hỏa.

Vào lúc này những gã cảnh quan phụng mệnh tới cảnh cáo bọn hắn mới vừa đuổi tới. Thật tình, ai bảo quý tộc trong thành nhiều quá làm gì, đám công tử ăn chơi có hơn trăm người, nhiều người như vậy nhất thời làm sao báo cho kịp đây? Cho nên để sót vài người là rất bình thường.

Ngay trong khu vực buôn bán phồn hoa thoáng cái chết mấy chục người, trong đó có không ít quý tộc, điều này hiển nhiên là vụ án cực lớn vô cùng khó lường. Nhưng mà sự kiện làm toàn thể dân chúng khiếp sợ xảy ra. Đám cảnh quan ngoại trừ đàng hoàng thu dọn hiện trường ra, đối với nhóm hung thủ đứng gần trong gang tấc lại làm như không thấy.

Mấy người lắm mồm mới vừa đứng ra chỉ vào nhóm Vong Ưu báo lại sự tình, kết quả còn chưa nói hết trực tiếp bị cảnh quan vung một trận loạn côn đánh ngã lăn xuống đất, sau đó trói lại mang đi.

Chuyện tình rõ ràng như vậy khiến cho một đám thương gia buôn bán trên đường hiểu ra một ít huyền diệu ở trong đó. Hiển nhiên, thân phận mấy cô bé này vô cùng cao quý, ít nhất là mấy tên cảnh quan cho rằng các nàng giết chết vài tên quý tộc không phải là sự tình quan trọng. Cho nên mới có biểu hiện khác thường như vậy. Đồng thời, bọn họ còn cho rằng mình đã nhìn ra nghi vấn, đó là tại sao những nữ hài tử này chọn lựa, sử dụng và vứt đồ cực kỳ thống khoái.

Cho nên một đám thương nhân khôn khéo lập tức ý thức được mấu chốt lợi ích thật to ở trong đó. Bọn họ vội vàng lấy ra vật phẩm đắc ý nhất trong cửa tiêm, dùng phương thức phục vụ tốt nhất chào hàng nhóm Vong Ưu. Tình cảnh này khiến đám người Vong Ưu có một phen mua đồ đã nghiện. Dĩ nhiên, tiền mặt của các nàng không đủ dùng, Vong Ưu tiện tay bán một viên bảo thạch, lập tức mười vị thương gia nổi tiếng nhất trong khu vực liên thủ mới mua lại được viên bảo thạch to bằng quả trứng gà này. Mà trang bị được nhóm Vong Ưu thu mua chất đầy mười xe ngựa, thế mà vẫn còn tìm thêm mấy chiếc nữa kìa.

Những tên kia tự nhiên không dám động tay động chân với những đại nhân vật cỡ này. Huống chi Vong Ưu còn có thuật đọc tâm, bọn họ dù có muốn lừa gạt cũng không được. Cho nên toàn bộ ra giá rất là đàng hoàng. Sau này chúng ta xem như phải đau đầu nghĩ cách tiêu xài cho hết số hàng hóa này rồi.

So với hai nhóm người kia vung tay quá trán, Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã để cho ta bớt lo được một chút. Các nàng một mực ở trong thư viện an tĩnh đọc sách, người ở đó không phải là học giả cũng là thân sĩ tao nhã, cơ hồ tất cả mọi người đều dồn lực chú ý tập trung vào quyển sách, không có ai vô cớ tìm hai tiểu cô nương gây phiền toái.

Nhưng mà trên đời đôi khi có điểm kỳ diệu của nó, phiền toái nên tới luôn luôn sẽ tới đến, cho dù ngươi có núp ở trong thư viện cũng vậy. Phiền toái lần này có điểm kỳ lạ, bởi vì nguyên do bộc phát tới từ một tiểu cô nương xa lạ.

Vào lúc Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã đang đọc lịch sử và bút ký trên phiến đại lục này, một cô bé từ ngoài cửa đột nhiên chạy vào. Nàng ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, quần áo coi như hoa lệ, bộ dáng phi thường khả ái. Thần sắc nàng lúc này vô cùng bối rối, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, phảng phất như có người xấu đang đuổi theo nàng vậy.

Sau khi nàng đi vào nhìn lướt qua chung quanh, lập tức chạy đến phía trước bàn Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã, sau đó đâm đầu chui xuống cái bàn. Không phải nàng nhìn ra hai người này thực lực bất phàm, mà do người trong thư viện không nhiều. Hơn nữa đều ngồi một mình, chỉ có Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã cùng ngồi một chỗ. Mà thân thể hai người hiển nhiên che chở tốt hơn một người. Cho nên cô bé mới chọn cái bàn này chui xuống.

Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã dĩ nhiên bị cô bé làm kinh động, hai người cùng nhau đưa ánh mắt tò mò nhìn xuống cô bé trốn dưới bàn.

Cô bé lập tức hiểu ý, vội vàng cầu khẩn: "Cầu các ngươi để cho ta trốn một chút, có người xấu muốn giết ta đó."

Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã nghe xong cả kinh, cùng liếc mắt qua một cái, sau đó không hẹn mà cùng dời ánh mắt ra cửa Đồ Thư Quán (tàng thư viện). Quả nhiên có bốn năm tên nam tử áo đen che mặt hiện ra, từ thân thủ của bọn họ có thể thấy được, mấy người này đều là cao thủ.

Thế nhưng, thực lực bọn họ hiển nhiên còn không đủ để làm cho Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã lo lắng. Cho nên Tiên Nhã cười híp mắt nói với Âu Dương Nhược Lan: "Ta rất ghét mấy tên hay giấu đầu lòi đuôi."

---o0o---

Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã cùng liếc mắt với nhau, trong đôi mắt hai người cơ hồ đồng thời toát ra quang mang hưng phấn. Bởi vì vấn đề "không thể nói" luôn luôn có ý nghĩa là bí mật, mà thiên tính nữ nhân quyết định các nàng luôn luôn cảm thấy hứng thú với hết thảy bí mật. Cho dù là Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã cũng không có ngoại lệ.

"Vậy cũng được." Âu Dương Nhược Lan giả bộ không thèm để ý nói: "Thế nhưng, Huyết Lang là tổ chức gì? Ngươi tạm thời nói cho chúng ta biết được không?"

"Dĩ nhiên có thể." Tiểu cô nương lập tức ngẩng đầu lên nói: "Thế nhưng các ngươi thật sự không biết hả?"

"Dĩ nhiên không biết." Tiên Nhã lập tức nói: "Tại sao chúng ta nhất định phải biết?"

"Bởi vì, trên phiến đại lục này chỉ có một đế quốc, đó chính là Lan Khắc Tư đế quốc, mà Huyết Lang chính là tổ chức trực thuộc hoàng đế Lan Khắc Tư đế quốc. Bọn họ chịu trách nhiệm giám sát hết thảy hoạt động phản kháng bên trong đế quốc. Đối với tất cả quý tộc từ Công tước trở xuống đều có quyền lợi trực tiếp bắt giữ. Thế lực của bọn họ trải rộng khắp đế quốc, giám thị toàn bộ người dân của đế quốc.

Chỉ cần có người bất mãn đối với bệ hạ lập tức sẽ bị bọn họ tịch thu tài sản và giết sạch toàn gia." Tiểu cô nương thống hận nói: "Hàng năm đều có ngàn vạn người chết thảm ở trong ngục giam Huyết Lang, bất luận người già, trẻ con hay là phụ nữ, chỉ cần đi vào ngục cơ hồ không có một ai sống sót ra ngoài. Một tổ chức tanh máu như vậy, ngươi nói trên đại lục này còn có ai không biết đây?"

"Thì ra là như thế." Âu Dương Nhược Lan nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó nàng dùng tinh thần lực nói với Tiên Nhã: "Xem ra tổ chức Huyết Lang có điểm giống với Cẩm Y Vệ trực thuộc Đông Xưởng mà phu quân nói. Thử nghĩ vào thời đại kia, quốc gia kia, thật sự là ai cũng biết bọn họ."

"Nói không sai." Tiên Nhã cũng gật đầu đồng ý, nói: “Nếu tổ chức Huyết Lang này lấy việc truy xét tổ chức phản kháng làm mục tiêu. Vậy thì tiểu cô nương này chỉ sợ có quan hệ tới những người đó rồi."

"Tám phần chính là như thế, nếu không nàng ta sẽ không giấu diếm chúng ta làm gì. Ở trong một quốc gia nuôi dưỡng nô lệ tất nhiên phải có phản kháng." Âu Dương Nhược Lan đột nhiên cười khổ nói: "Nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Quản hay không quản đây?"

"Ta cũng không rõ ràng lắm." Tiên Nhã cười khổ nói. "Không bằng hỏi cô bé có tính toán gì không?"

"Ừ." Âu Dương Nhược Lan ngay sau đó cười nói với tiểu cô nương: "Vậy ngươi bây giờ đang định làm gì?"

"Ta có chuyện cực kỳ gấp, phải chạy tới Hoàng đô." Tiểu cô nương lập tức lo lắng nói: "Tỷ tỷ, có thể giúp ta không?"

"Người nhà ngươi ở đâu?" Âu Dương Nhược Lan tò mò nói.

"Bọn họ đều đi hết rồi, ta đang rất gấp đó." Tiểu cô nói.

"Chuyện này." Âu Dương Nhược Lan làm khó nói: "Mặc dù đối với chúng ta, ngươi không phải là phiền toái gì hết. Nhưng mà có thể ngươi sẽ liên lụy chúng ta nha!"

"Như vậy hả!" Tiểu cô nương thất vọng nói: "Được rồi, nếu đã như vậy, ta tự mình đi cũng được. Đa tạ tỷ tỷ cứu giúp." Nói xong nàng thi lễ với hai người, sau đó xoay người rời đi.

"Chờ một chút." Tiên Nhã kéo nàng lại nói: "Chẳng lẽ ngươi một mình đi đường?"

"Đúng thế, người bên cạnh ta đều đã chết trận." Tiểu cô nương nói đến đây nước mắt bắt đầu chảy ròng.

"Nhưng đoạn đường này chừng vài ngàn dặm lận đó?" Âu Dương Nhược Lan giật mình nói: "Hơn nữa trên đường có không ít thổ phỉ hoặc ma thú. Ta thấy ngươi hình như từng luyện qua vài bộ kiếm thuật. Nhưng mà ta nói thẳng, chỉ dựa vào bản thân ngươi rất khó lòng đi tới đích !"

"Dù có thế nào ta cũng phải đi !" Tiểu cô nương kiên cường nói: "Cho dù là chết ở trên đường cũng vậy thôi." Nói xong liền xoay người rời đi.

Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng nàng hiện tại Tiên Nhã nhớ lại tình cảnh bản thân còn bé năm đó. Khi đó mình cũng gần như vậy, có đôi khi ngồi co ro trong đống tuyết ăn xin cả ngày cũng không được một đồng nào. Cho nên mẫu thân ngã bệnh bị chết đói trên giường bệnh. Lúc ấy Tiên Nhã từng vô cùng phẫn hận những người rõ ràng có năng lực nhưng không giúp mình. Chẳng lẽ bây giờ mình lại là người như vậy sao?

Nếu như ban đầu không có gặp gỡ phu quân, chắc chắn kết quả của mình ẽ trở thành thi thể đầu đường xó chợ. Sau đó bị chó hoang ăn thịt. Mà bây giờ nếu như mình không đưa tay ra giúp đỡ, kết quả dành cho tiểu cô nương này cũng sẽ thê lương như thế. Chẳng lẽ mình có thể trơ mắt nhìn thảm kịch tương tự phát sinh hay sao? Tuyệt đối không thể, ở trong lòng Tiên Nhã nổi lên lửa giận hừng hực.

"Chờ một chút." Nghĩ tới đây Tiên Nhã lập tức gọi tiểu cô nương kia lại, nói với nàng: "Dong binh đoàn chúng ta cũng phải đi Hoàng đô, nếu như ngươi nguyện ý có thể theo chúng ta lên đường."

"Có thật không?" Tiểu cô nương lập tức vui mừng nói, sau đó nàng lo lắng nhìn Âu Dương Nhược Lan. Hiển nhiên sợ nàng phản đối.

Không ngờ Âu Dương Nhược Lan chỉ cười nói: "Được rồi, ngươi may mắn lắm đó, tiểu cô nương khả ái. Bây giờ có thể nói cho chúng ta biết tên của ngươi chưa?"

"Dĩ nhiên, ta tên là Khắc Lệ Ti." Tiểu cô nương hưng phấn nói.

"Vậy là tốt rồi, Khắc Lệ Ti !” Âu Dương Nhược Lan giả bộ nghiêm trang nói: "Vào dong binh đoàn của chúng ta, ngươi nhất định phải nhớ kỹ một điểm mấu chốt. Chính là không được phép nói chuyện với quản gia của chúng ta."

"Tại sao?" Khắc Lệ Ti tò mò nói.

"Bởi vì hắn là đại sắc lang." Âu Dương Nhược Lan giơ ra bộ mặt nghiêm túc nói.

"Không sai." Tiên Nhã bổ sung: "Hắn thật sự rất xấu tính, luôn luôn câu dẫn những tiểu cô nương thiện lương như ngươi, cho nên không thể lại gần hắn!"

"Vậy các ngươi tại sao không đuổi hắn đi?" Tiểu cô nương khó hiểu hỏi.

"Bởi vì hắn người mặc dù hơi mê đắm tửu sắc, nhưng mà bản lãnh lại không tệ." Âu Dương Nhược Lan giải thích: "Tóm lại hắn chính là người xấu. Cho nên ngươi phải nghe lời của chúng ta, nhất định cách xa hắn một chút, như vậy mới không bị phát sinh vấn đề. Nhớ kỹ, đây chính là điểm mấu chốt nhất, ngươi phải đồng ý mới có thể tiến vào dong binh đoàn chúng ta !"

"Điều này cũng vì tốt cho ngươi mà thôi." Tiên Nhã cười ha hả nói.

"Vậy thì ta đáp ứng." Khắc Lệ Ti gật đầu nói.

"Rất tốt." Âu Dương Nhược Lan nói với Tiên Nhã: "Chúng ta đi thôi, ngươi dọn dẹp mớ sạch kia lại, ta ở chỗ này động tay động chân một lát. Chúng ta không thích giết người, nhưng mà cũng không thể để cho bọn người này chạy đi báo tin."

"Ừ!" Tiên Nhã cười nói. Sau đó nàng xoay người đi tới giá sách bên cạnh, khẽ vung tay lên chỉ thấy toàn bộ sách trên giá từ từ hạ xuống bay thẳng vào không gian giới chỉ trên tay nàng.

Mà Âu Dương Nhược Lan thì không ngừng huy động hai tay di chuyển vị trí bàn ghế ở trong thư viện, dọn dẹp gọn gàng hiện trường và bố trí các loại đồ án.

Tiểu cô nương tò mò hỏi Âu Dương Nhược Lan: "Tỷ tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Kiến tạo một cái ngục giam tạm thời." Âu Dương Nhược Lan cười nói: "Giam đám Huyết Lang này chừng một tháng, như vậy sẽ không có ai biết ngươi đang ở đây trong dong binh đoàn chúng ta rồi."

"Ở chỗ này?" Khắc Lệ Ti khó hiểu nói: "Chỉ dựa vào những cái bàn này thôi sao? Làm sao có thể giam giữ bọn hắn một tháng được?"

"Ta nói có thể là có thể !" Âu Dương Nhược Lan tự nói.

Trong khi nói chuyện Tiên Nhã đã hoàn thành công tác của nàng, vài chục vạn bộ sách trong thư viện, bao gồm cả bộ sách quý trọng giấu ở trong mật thất cũng bị nàng thu hết vào trong không gian giới chỉ của mình. Hiệu suất cao như vậy khiến cho Khắc Lệ Ti mở rộng tầm mắt.

Mà lúc đó Âu Dương Nhược Lan cũng hoàn thành công việc bố trí trận pháp, nói với Tiên Nhã: "Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài thôi." Vừa nói xong nàng kéo tay Khắc Lệ Ti tiến về phía cửa thư viện.

Ba người ra khỏi Đồ Thư Quán, Khắc Lệ Ti vẫn không có nhìn ra bên trong có chỗ nào đặc thù nên quay sang hỏi Âu Dương Nhược Lan: "Chúng ta cứ như vậy đi hả, ngươi nói nhà ngục ở đâu rồi?"

"Ở chỗ này." Âu Dương Nhược Lan quay về phía đại sảnh tiện tay vỗ một cái, chính thức khởi động đại trận. Nhất thời một đoàn sương trắng đột nhiên tràn ngập, trong giây lát triệt để bao phủ toàn bộ Đồ Thư Quán.

"Chuyện này làm thế nào mới được vậy? Hay thật !" Khắc Lệ Ti khó hiểu nói.

"Được rồi, khẳng định không thành vấn đề." Âu Dương Nhược Lan không muốn nhiều lời, trực tiếp kéo Tiên Nhã quay về.

Ở trên đường, Tiên Nhã nhỏ giọng hỏi: "Có thể vây khốn bọn chúng bao nhiêu thời gian?"

"Mặc dù linh khí ở Vị Diện này không đủ, nhưng mà ta có tăng thêm ta linh lực của mình vào trong đó. Đoán chừng ít nhất cũng có thể giam cầm bọn chúng hai tháng. Mà chúng ta chỉ ở nơi này một tháng thôi. Thời gian tương đối dư dả rồi!" Âu Dương Nhược Lan tự tin nói.

"Ha ha!" Tiên Nhã buồn cười nói: "Mặc dù pháp sư có thể chế tạo thực vật và nước uống. Lỡ may trong bọn chúng có người nào xui xẻo, chẳng phải là bị giam tươi sống chết đói luôn sao?"

"Vậy thì phải trông cậy vào vận số của bọn chúng rồi." Âu Dương Nhược Lan giơ hai tay lên trời, nói: "Dù sao mấy tên này hai tay dính đầy máu tanh, có chết cũng không đáng tiếc làm gì. Chúng ta không trực tiếp động thủ đã rất là nhân từ rồi."

"Ha hả, ngươi nói cũng đúng." Tiên Nhã cười nói.

Không qua bao lâu, ba cô nàng đã trở về tửu điếm. Vào lúc này, hai nhóm khác không gặp phải chuyện gì nữa, đã sớm trở lại chờ đợi bọn họ. Nhìn thấy hai nàng mang về một tiểu cô nương xa lạ, chúng nữ lập tức nổi lên hứng thú, lao ra hỏi thăm sự tình.

---o0o---

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc