Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 695: Trận đại chiến hương diễm

Trước Sau

break
"Không sai, chúng ta nên thừa cơ hội này nhổ gọn Thiên đường luôn đi, còn có nó tồn tại sớm muộn gì quân đoàn Thiên Sứ cũng có thể khôi phục lực chiến đấu. Chỉ có triệt để phá huỷ Thiên đường, không cho bọn họ có phương phát triển, chúng ta mới có khả năng vỗ gối ngủ ngon được." Minh thần lập tức lên tiếng ủng hộ.

"Ta cũng đồng ý." Hỏa Tổ lạnh lùng nói: "Người chim là cái loài mang thù dai nhất, diệt cỏ không tận gốc chúng ta hậu hoạn vô cùng mà."

"Đúng vậy đó, cơ hội tốt như thế chúng ta không thể bỏ qua được!" Nữ thần Nguyên Tố cũng tỏ vẻ đồng ý.

Ba đại cự đầu đều đã tỏ thái độ, mấy tên ở dưới tự nhiên cũng phải gật đầu đồng ý theo. Chuyện tình diệt Thiên đường cứ như vậy mà định xuống.

Thế nhưng, bây giờ chúng ta cũng vừa trải qua một trận khổ chiến, mỏi mệt không chịu nổi, cho nên bần đạo đề nghị: "Thiên đường dù sao cũng là đại bản doanh của người chim, lực phòng ngự quá mức biến thái, chỉ có lực lượng mấy người chúng ta đánh không phá nổi. Theo như ta thấy, không tất cả mọi người trước tiên tự mình trở về điều binh khiển tướng, đồng thời khôi phục lại tinh thần, sau đó lại cùng nhau đánh tới. Dù sao Thiên đường cũng chạy không được mà, viện binh của bọn hắn cũng bị chúng ta đánh tan tác cả rồi, cho nên chúng ta có nhiều thời gian."

"Tốt." Hỏa Tổ gật gật đầu nói: "Ta bây giờ đúng là có một điểm mệt mỏi, không bằng như vậy đi, một ngày sau mọi người lại tập hợp ở chỗ này, mọi người thấy thế nào?"

Mọi người lên tiếng đồng ý, thật ra tất cả bọn họ đều đang rất mệt mỏi, tự nhiên cần phải nghỉ ngơi trước đã. Trên thực tế, đại thành giống như Thiên đường cho dù là đại quân Tứ Giới chúng ta cùng nhau xông đến, tuyệt đối không thể nào trong thời gian ngắn đánh sập nó nổi.

Nếu mọi người đã ăn nhịp với nhau, chúng ta cũng không cần khách sáo nhiều, một đám vận dụng thần thông trở về bản doanh tu dưỡng.

Thế nhưng bần đạo không có trở về. Ta mang Vong Ưu trở về lãnh , rồi theo Minh thần đi tới Minh giới. Minh thần thấy ta đi theo hắn, rất kỳ quái hỏi: "Tiểu huynh đệ, vì sao ngươi đi theo ta chứ?"

"Dĩ nhiên là có chuyện tìm ngươi rồi." Bần đạo cười ha hả nói.

"Chuyện gì?" Minh thần lập tức toát ra thần sắc đề phòng, thậm chí cảnh giác mở ra bức tường ma pháp, hắn đối với ta cảnh giác vạn phần. Dù sao lần trước không gian giam cầm của hắn cũng bị ta bổ ra mà, hắn không hề nhận ra được bí ẩn trong đó, không biết nổi pháp thuật kia mạnh mẽ bao nhiêu nữa.

"Ta nói này lão đại, ngươi cũng quá cẩn thận đi?" Bần đạo cười khổ nói: "Chẳng lẽ lấy thực lực của ta còn có thể ở tại Minh giới xử được ngươi?"

"Hắc hắc…" Minh thần lập tức cười cười xấu hổ, biết lần này là quá lo lắng rồi, dù sao chúng ta đang là quân đội đồng minh. Ta không thể nào ra tay hại hắn, nếu thật sự đánh nhau ta đây cũng không phải là đối thủ của hắn. Nghĩ tới đây, hắn liền thu lại bức tường ma pháp, cười khổ nói: "Chuyện này còn chưa chắc. Nói thế nào Da Cáp Đức cũng đã bị ngươi bức tử nhaa..a!"

"Là Độc Long hoàng ngài làm có được hay không?" Bần đạo vội vàng phủ nhận.

"Ha ha, bất kể nói thế nào, dù sao trong đó cũng có công lao của ngươi. Thế nhưng đó là do tinh thần lực của ngươi, mấy ngày không thấy tại sao lại tăng mạnh đến như vậy chứ?" Minh thần đột nhiên tỏ ý kỳ quái hỏi ta.

"Có sao? Hắc hắc, thật ra ta vốn mạnh mẽ như vậy đó, trước kia chỉ là che dấu mà thôi." Bần đạo mau chóng giải thích đại khái. Trong lòng tự nhủ, ở đây không có một gã chủ thần đỉnh cấp nào là đèn cạn dầu cả mà, ta đây đã liều mạng che dấu tinh thần lực rồi, vì sao vẫn còn bị hắn nhìn thấu đây?

"Ha hả, thì ra là như vậy a." Minh thần cũng không có tại cái vấn đề này trên làm nhiều dây dưa, trên thực tế bởi vì ta che dấu hắn chỉ cảm thấy tinh thần lực của ta mạnh hơn một chút mà thôi, cũng không có rõ ràng lắm. Hắn còn chưa nhận ra tinh thần lực của ta đã vượt qua hắn. Cho nên hắn xem thường nói: "Tiểu huynh đệ ngươi, lần này tìm ta có chuyện gì không?"

"Đương nhiên là có !" Bần đạo thấy hắn không có truy cứu chuyện này, tâm tình khẩn trương nhất thời nhẹ nhõm lại, nói với hắn: "Lần này chiến đấu, ngươi đã bắt một tên Đại thiên sứ mười cánh và hai tên Thiên sứ tám cánh, có đúng hay không?"

"Ha hả, không sai, thế nào, huynh đệ ngươi cũng cảm thấy hứng thú với các nàng?" Minh thần cười nói: "Nếu tất cả mọi người đều là bằng hữu, ta đây tuyệt đối không keo kiệt. Ta cấp cho ngươi một vị Thiên sứ tám cánh vui đùa chơi, thế nào?" Mặc dù trên miệng hắn nói nghe hay lắm, nhưng mà thần thái đã toát ra thần sắc không đành lòng, nếu không phải nhìn tới sau lưng ta có Hỏa Tổ, chắc chắn hắn sẽ không có hào phóng như vậy đâu.

"Ha hả, không cần như thế, nhà ta chứa đầy cọp mẹ, lại mang thêm một em trở về, ta đây sẽ bị các nàng xé xác mất thôi." Bần đạo cười khổ từ chối.

"Ha ha, huynh đệ thật là đủ hài hước mà." Minh thần thấy ta không cần thần sắc lập tức buông lỏng, sau đó hỏi: "Thế nhưng ngươi không cần người, vậy thì ngươi tới đây làm gì?"

"Ta muốn linh hồn các nàng." Bần đạo mỉm cười nói.

"Cái gì?" Sắc mặt Minh thần nhất thời chìm xuống, bất mãn nói: "Yêu cầu này tựa hồ có hơi quá phận đi? Ngươi biết rất rõ ràng linh hồn các nàng có tính trợ giúp ta lớn nhất, có thể gia tăng tu vi tinh thần lực của ta, năng lượng so với thân thể cung cấp còn mạnh hơn nhiều, chuyện này thứ cho ta khó mà tòng mệnh."

"Ha hả, không nên gấp gáp, ta không phải là lấy không của ngươi." Bần đạo cười nói. Vừa nói dứt lời, ta từ trong hư không lấy ra một bộ khải giáp đen nhánh, sau đó tiện tay ném cho hắn, thống khoái nói: "Là nó, đổi lại hay không nói một câu đi."

"Cái này..." Minh thần nhận lấy khải giáp nhất thời thất kinh, vui mừng nói: "Đây chẳng lẽ chính là Trớ Chú Khải?"

"Trớ Chú Khải? Rất nổi danh sao?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Vật của ngươi mà ngươi không biết lai lịch? Ngươi lấy được từ chỗ nào?" Minh thần giật mình nói, hắn trừng con ngươi muốn lòi ra ngoài rồi.

"Hắc hắc, tại một dịp tình cờ lụm được mà thôi." Bần đạo nói rất hàm hồ.

Nói trắng ra đó là chiến lợi phẩm ta cướp đoạt được từ chỗ Da Cáp Đức. Lúc ấy cầm lấy nó ta cũng cảm giác được phía trên bộ khải giáp này có tồn tại năng lượng phản diện cực kỳ nồng nặc. Chỉ tính riêng năng lượng hùng hậu mà nói, tuyệt đối là vật phẩm do chủ thần đỉnh cấp tạo ra. Nhưng mà nó có thuộc tính hoàn toàn tương khắc Da Cáp Đức, cho nên mới bị Da Cáp Đức tùy tiện ném qua một bên.

Thế nhưng, thứ đồ vật này có thuộc tính phi thường thích hợp Minh thần, ta chính là nhìn trúng điểm này mới to gan lấy ra trao đổi linh hồn ba tên Thiên sứ trưởng. Đồ tốt như vậy ta không tin hắn không động tâm.

Minh thần hiển nhiên là yêu thích không buông tay. Bắt được khải giáp rồi hai tay hắn không ngừng vuốt ve, hắn suy tư một lát, tựa hồ là đang suy nghĩ có thể lợi dụng cơ hội này giấu diếm giá trị thực tế của nó sau đó cò kè mặc cả với ta. Thế nhưng cuối cùng hắn trải qua suy nghĩ hồi lâu vẫn bỏ qua ý định này. Bởi vì hắn đã lỡ miệng nói ra cái tên Trớ Chú Khải, ta cùng lắm thì tìm người khác cặn kẽ hỏi han là được thôi. Lấy giao tình giữa ta và nữ thần Nguyên Tố, Hỏa Tổ, nữ thần Tự Nhiên, bọn họ không thể nào không nói cho ta nghe mà? Cho nên bây giờ Minh thần muốn lừa gạt ta không phải là tìm chết sao?

Hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói thật với ta: "Trớ Chú Khải là bảo vật Hắc Ám hệ từ một Vị Diện không biết tên truyền tới, lực phòng ngự mạnh mẽ đến mức khiến cho người giận sôi. Nghe nói bản thể nó có thể ngăn cản đấu khí trảm do chính Da Cáp Đức dùng thánh kiếm Quang Nha chém tới. Ma pháp bảo hộ do nó tạo thành có thể chống cự Đại thiên sứ mười cánh toàn lực công kích liên tiếp."

"Mạnh mẽ như vậy? Thậm chí ngay cả chủ thần đỉnh cấp chém cũng có thể ngạnh kháng, thiệt hay giả đó?" Bần đạo lấy làm kinh hãi, thật sự không nghĩ tới vật này lại biến thái tới cỡ đó, thật sự là nằm ngoài ý liệu của ta mà.

"Chém một hai cái khẳng định không thành vấn đề, ta đoán chừng ít nhất cũng phải chém hơn một năm mới có khả năng chém phá cái Trớ Chú Khải này." Minh thần cười khổ nói: "Ban đầu nó mặc ở trên người một vị chủ thần cấp một Hắc Ám hệ, bị ta liên tiếp đánh xuống vài cái. Hắn thế mà còn lực gắng gượng chạy mất. Có thể thấy được nó phòng ngự vững chắc đến cỡ nào rồi."

"Ha hả, không nghĩ tới lại còn là một bảo bối chân chính nữa. Chủ thần đỉnh cấp chiến đấu với nhau có thể ngăn cản ba năm đòn đã rất không dễ dàng rồi. Trên căn bản, thực lực bản thân nhờ có Trớ Chú Khải này chẳng khác nào tăng thêm một bậc rồi." Bần đạo giả bộ cười nói. Thật ra ta đã bắt đầu hối hận, sớm biết nó tốt như thế ta đã đưa cho Cao Sâm rồi. Thế nhưng, lấy thực lực Cao Sâm bây giờ mặc nó vào, khẳng định chỉ có một kết quả, đó là bị Trớ Chú Khải tươi sống hút thành cái thây khô. Thần khí cấp bậc như vậy không có thực lực cấp thần trở lên căn bản không thể nào khống chế nổi.

"Tiểu huynh đệ, ngươi đúng là đang làm khó ta mà." Minh thần cười khổ nói: "Giá trị Trớ Chú Khải vượt xa ba linh hồn kia, mặc dù ta có ý muốn đổi, nhưng ta chỉ là con quỷ nghèo, không có vật gì tốt trao đổi với ngươi nổi đâu?"

“Giảo hoạt!”, trong lòng bần đạo thầm mắng, một gã chủ thần đỉnh cấp sống vài chục vạn năm, thế mà ngây người nói mình cầm không ra một món đồ tốt, ai tin nổi đây? Thế nhưng, ta đã nói ra khỏi miệng, dù có muốn thu hồi cũng không có mặt mũi nhìn ai nữa, cho nên dứt khoát hào phóng nói: "Vô phương, dù sao vật này ta giữ cũng vô ích. Nếu như tất cả mọi người đều là bằng hữu, có thể giúp cho ngươi gia tăng thực lực ta đây rất là cao hứng."

"Việc này… thật là ngại quá ..." Minh thần vừa khiêm nhượng nói vừa tê dại nhấc tay thu Trớ Chú Khải vào, làm như sợ ta giành lại vậy.

"Ha hả, bằng hữu không cần nói khách khí rồi. Nếu không, ta có thể mất hứng đó!" Bần đạo giả bộ tức giận nói.

"Tốt tốt, ca ca ta nhận phần nhân tình này của ngươi, sau này ta có ích lợi gì nhất định không thể thiếu phần của ngươi đâu!" Minh thần hưng phấn nói. Hắn cười đến nổi trên mặt sắp nở hoa rồi. Sau đó, hắn lập tức phủi tay chỉ ra vài cái, lập tức có mấy tia sáng đen nhánh hiện lên, sáu gã Vu yêu hoàng mang ba tên Thiên sứ trưởng đang hôn mê bất tỉnh xuất hiện ở trước mặt chúng ta.

Minh thần khẽ mỉm cười với ta, sau đó đưa tay điểm một cái, nhẹ nhàng linh hoạt bắt linh hồn ba người hoàn hảo không tổn hao gì ra ngoài. Không hỗ là Minh thần ngày giao thiệp với linh hồn mà, chiêu này đánh ra đúng là quá mức tuyệt diệu. Nếu như là ta thật sự không làm được đẹp đẽ như vậy. Hắn tiện tay giao ba linh hồn qua cho ta, Minh thần cười nói: "Huynh đệ, mời cất đi."

"Đa tạ." Bần đạo cười nói. Đồng thời, ta mau chóng đưa tay thu hết ba linh hồn vào trong ma tinh thạch Quang hệ đã sớm chuẩn bị tốt. Sau đó cười nói với Minh thần: "Mọi chuyện xong xuôi, ta không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Dù sao ngày mai còn có một tràng đại chiến, chúng ta ngày mai gặp lại. Cáo từ !" Vừa nói, ta hơi thi lễ với hắn.

"Ha hả, được rồi, hôm nay ta còn có việc phải xử lý, hôm nào rảnh rỗi nhất định mời huynh đệ tới chỗ ta họp mặt. Đi thong thả, không tiễn." Minh thần cũng mau chóng đưa tay tiễn ta đi.

Ngay sau đó bần đạo cáo biệt Minh thần, dùng chiếc nhẫn Hỏa Tổ mở ra cánh cửa không gian trực tiếp trở lại Thiên Không Thành. Vào trong thành thị mới phát hiện khắp nơi đầy người, tất cả đều đang cực khổ chữa trị thành thị bị tổn hại. Ta mau chóng thay đổi hình dạng, nếu như ta xuất hiện ở chỗ này nhất định sẽ dẫn đến oanh động không cần thiết.

Suy nghĩ một hồi, ta cũng lười bước đi rồi, trực tiếp dùng Tâm Tâm Tương Ấn xuất hiện ở bên người Vong Ưu. Chỉ nghe “ầm rầm rầm” vài tiếng, bần đạo vừa mới xuất hiện đã lọt vào trong nước, bên tai đầy thanh âm kinh hô và la thét chói tai. Chờ ta chật vật từ trong nước đứng lên nhìn lại thì …ai dà, trước mặt toàn là thịt trắng nõn nà không thôi.

Thì ra Vong Ưu trở lại trong thành vừa vặn gặp Âu Dương Nhược Lan, Băng Hỏa công chúa, Hương Hương, Mai nhi, Ái Liên Na và Lệ Nhược Nhã đã mệt nhọc một ngày, đang định đi tắm. Cho nên Vong Ưu liền đề nghị tất cả mọi người dứt khoát đi tới một chỗ có dòng Ôn Tuyền thoải mái xuống tắm. Mấy người khác đều đáp ứng, tốc độ của các nàng cũng không mau không chậm, đảo mắt đã đến khu suối nước nóng. Nơi này trước kia là địa phương Tạp Đặc vương thất nghỉ ngơi, còn đặc biệt xây dựng một khu Vương Cung riêng, bây giờ tự nhiên là thuộc về chúng ta.

Mấy người xua đuổi binh lính thủ hộ ra ngoài bốn phía, rồi không hề kiêng sợ gì quần áo tung bay như bướm bướm đậu trên mặt đất lao ào ào xuống suối tắm, một bên bơi lội trong Ôn Tuyền, một bên nghe Vong Ưu giảng thuật chiến tranh trên Thần Giới. Khi mà mọi người nghe đến nhập thần, hắc hắc, bần đạo đột nhiên từ trên trời giáng xuống, khiến cho các nàng giật nảy mình.

May là các nàng xem như là cao thủ, lập tức nhận ra đó là ta, mới không phóng pháp thuật giết tới. Nếu không ta chỉ sợ cũng sẽ trở thành Đại La Kim Tiên dâm tặc đầu tiên trong lịch sử giết chết ngay trong nhà tắm phụ nữ rồi.

Sau khi nhận ra ta mấy người kia không có phóng pháp thuật tới, nhưng mà sắc mặt một đám chị em lại phi thường thâm ý đặc sắc. Làm cho ta vô cùng lúng túng.

Vong Ưu là người đầu tiên phản ứng, ho khan nói: "Đại lão gia à, ngài thì ra còn có ham mê rình trộm nhỉ?"

"Không có." Bần đạo vội vàng đau khổ phản bác: "Ta dùng Tâm Tâm Tương Ấn tới tìm ngươi, ai biết các ngươi đang tắm đây?"

"Ha hả, giải thích chính là che dấu." Vong Ưu cười nói: "Ngươi đừng có ở đây giả bộ đứng đắn, tất cả đều đã bị ngươi thu còn xấu hổ cái gì nữa chứ. Ngươi cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, cùng nhau ngâm nước nóng đi."

"Chuyện này… hình như không tốt lắm!" Mặc dù trong lòng bần đạo đang nghĩ như thế, nhưng mà trên miệng vẫn cứ giả đò ngại ngùng.

Cũng là Vong Ưu thống khoái nhất, nàng trực tiếp hô to: "Các tỷ muội, lên nào, lột sạch hắn cho ta." Vừa nói xong liền xông lên đầu tiên.

"Ha hả, xem ngươi chạy đi đâu cho thoát."

"Lên a...."

"Ha ha, ta bắt được chân hắn."

Trước mặt một đám nữ nhân như lang như hổ, đáng thương cho bần đạo rốt cục cô bất địch chúng (một không địch lại đông), nhanh chóng bị lột sạch sẽ thành một con sơn dương trần truồng trắng bóc. Bần đạo bất đắc dĩ chỉ để mặc cho các nàng hành hạ vậy.

Thế nhưng cái tư vị này, khà khà, thật sự là một loại hưởng thụ mà. Ta thoải mái nằm ngửa trên một tảng đá, chỉ có lộ đầu ra bên ngoài, hai công chúa Băng Hỏa xoa chân cho ta, Mai nhi và Âu Dương Nhược Lan xoa bóp hai cánh tay. Ái Liên Na giúp ta xoa bả vai, toát mồ hôi, cánh tay nhỏ bé của nàng thật sự không phải người bình thường có thể tiêu thụ nổi, cũng chỉ có ta với thân thể vô cùng mạnh mẽ mới miễn cưỡng chịu được, nếu như đổi lại thành người khác, sợ rằng có là Kiếm Thần cũng sớm bị nàng xóp bóp thành xương vụn mất thôi.

Vong Ưu thoải mái nằm đối diện ta, Lệ Nhược Nhã lần đầu tiên nhìn thấy tràng diện này đã sớm lẫn trốn ra xa, còn đang xấu hổ đây mà. Khà khà, thật ra bần đạo cũng là lần đầu tiên, đến bây giờ ta còn đang đỏ mặt giả đò ngủ thiêm thiếp thôi.

Khi chúng ta an tĩnh lại, trước hết nghe Vong Ưu tiếp tục giảng thuật chiến tranh trên Thần Giới. Dĩ nhiên, nội dung có liên quan đến Athena đã bị nàng tự động thủ tiêu rồi, điều bí mật này chỉ có ta và Vong Ưu mới có khả năng tiếp xúc.

Sau khi nói xong, Vong Ưu cười nói với ta: "Ngươi đánh cướp nhiều tài bảo của thành chủ và thành thị như vậy, chẳng lẽ không có nghĩ tới chia của cho các tỷ muội sao?"

"Chia của, chia của, chúng ta đều muốn chia của."

Nữ nhân mà nghe tới tài bảo thì thôi rồi, các nàng vừa nghe nói có thứ tốt lập tức tạo phản tập thể, một đám la hét ỏm tỏi cả lên. Bần đạo tự nhiên không keo kiệt, khẽ mỉm cười với các nàng rồi bắt đầu lôi ra một đống châu báu lớn ném ra bên ngoài.

Lần này hành trình trên Thần Giới, ta thật sự là giàu đến chảy mỡ rồi, suốt ba mươi bốn bảo khố của chủ thành bị ta cướp sạch không còn gì, cái này còn chưa tính tới bảo khố Da Cáp Đức đó. Số lượng cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao ở bên trong Phật Tổ Kim Liên tài bảo đã chồng chất như núi. Ta sử dụng pháp thuật dứt khoát ném một đống ra ngoài, dòng Ôn Tuyền lập tức bị châu báu lấp dầy hơn ba tấc. Phải biết rằng cái ao này có phương viên vài trăm thước đó. Phạm vi rộng như thế còn bị lấp đầy bảy tám phần, mà đó chỉ là một góc nhỏ của phần ta đang giữ thôi, bất kỳ một bảo khố nào nhiều gấp mấy lần thế này.

"A..." Chúng nữ hưng phấn hét lên một tiếng liền lao đầu về phía kho báu, trực tiếp quên mất ta đây đang tồn tại.

Bần đạo cười khổ nói: "Xem ra mị lực châu báu vẫn lớn hơn ta nhỉ?"

"Ha hả." Vong Ưu thừa cơ hội này đi tới bên cạnh ta, nhẹ nhàng nằm úp sấp trong lòng của ta, nói: "Các nàng chỉ là nhất thời cảm thấy mới lạ thôi, thế nào cũng có một ngày các nàng sẽ biết ngươi mới là châu báu tốt nhất."

"Ở trong mắt ta, bao nhiêu châu báu cũng không trân quý bằng một sợi tóc của ngươi." Bần đạo vừa vuốt ve làn da bóng loáng của nàng, vừa nhìn nàng nói nhỏ thâm tình.

"Chàng đó, thật tốt quá đi!" Vong Ưu nhìn ta ý loạn tình mê, sau đó nhào lên hai tay ôm chặc đầu ta, hôn ta thật sâu.

Hồi lâu sau, chúng ta mới lưu luyến không rời tách ra, lúc này chúng ta mới kinh ngạc phát hiện, những người khác đều đã dừng tay tìm tòi châu báu, đang đứng bên cạnh nhìn chúng ta.

Vong Ưu tò mò hỏi: "Các ngươi làm sao không cần châu báu rồi?"

"Châu báu không có tốt như phu quân." Hương Hương ngại ngùng nói. Nàng mặc dù bây giờ chính là Thần ngữ giả tôn quý, thân phận dưới một người trên vạn người. Nhưng mà lúc trước chỉ là nữ nhi quý tộc nghèo mà thôi, làm gì từng thấy qua nhiều tài bảo như vậy, cho nên mới nhất thời dằn lòng không được, lộ ra trạng thái không tốt. Cho tới bây giờ tỉnh ngộ lại, tự nhiên là phi thường hối hận, cho rằng ta sẽ vì thế mà giận nàng.

Trên thực tế ta dĩ nhiên không có tức giận, ta làm như vậy cũng có chút thâm ý. Cướp đoạt châu báu thật ra cũng không có gì xấu, trước kia các nàng chưa từng thấy qua mới tò mò kỳ lạ. Ta tin tưởng các nàng trải qua lần này sẽ từ từ bồi dưỡng được tâm thái xem kim tiền như cặn bã, chỉ có như vậy các nàng mới có khả năng tu luyện nhanh chóng thu được ích lợi.

"Đúng đấy, ta cũng muốn hôn chàng." Mân Nhi lá gan lớn nhất không cam chịu yếu thế. Vừa nói xong nàng trực tiếp ném đồ trong tay, lao về phía ta. Có nàng làm gương vô cùng rõ ràng, sau đó mấy cô bé cũng lập tức ném đồ vây quanh ta. Tiếp theo bần đạo bị thân thể các nàng che kín.

Khà khà, vào lúc này, hễ là đàn ông chắc chắn không thể nào nhịn được. Ta đây không khách khí vậy? Thông sát thôi...

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc