Tân khách bình thường đều ngưng thần nhìn, không có chút khinh thường nào, bởi vì mọi người cũng không biết tỉ mỉ về Chung Sơn! Nhưng có thể ngồi ở chỗ kia của Doanh, tuyệt đối không thể nào là hạng người hời hợt được, nhất định rất mạnh, giống như Lam và thuộc hạ của hắn vừa rồi.
Từng người tràn đầy chờ mong, có lẽ đây chính là cảnh giới, nhìn núi lại thấy núi, nhìn hồ lại thấy hồ (nước).
Mà Tôn Thân từ miệng Bồ Đề lão tổ biết thực lực đoàn người Chung Sơn, không hề có một Tổ Tiên, yếu nhất là một Thiên Tiên, chỉ với nhóm người này cũng muốn hái? Lấy lòng mọi người! Tôn Thân cười lạnh nhìn ra bản chất, cái gọi là nhìn núi không phải núi, nhìn hồ không phải hồ (nước).
Về phần Doanh, Doanh không coi trọng Chung Sơn sao lại để Chung Sơn ngồi ở chỗ khách nhân tân quý nhất chứ? Doanh không phải xem trọng tu vi của Chung Sơn, mà lại trực tiếp thấy được năng lực của Chung Sơn. Doanh xem trọng Chung Sơn, cho dù hắn hiện tại chỉ là Đại Tiên, thậm chí cho dù Chung Sơn mới là Thiên Tiên, Doanh cũng xem trọng Chung Sơn, xem trọng không phải thực lực của Chung Sơn, mà lại hắn chính là cái gọi là Nhìn núi lại thấy núi, Nhìn hồ lại là hồ của hắn.
Từ nơi này, cũng thể hiện ra ánh mắt khác nhau của mọi người.
Chung Sơn để thủ hạ hái trước, mọi người tự nhiên tuân mệnh, trong đó Hạo Mỹ Lệ hành động nhanh nhất, Thi tiên sinh và Lạc Tinh Trần thấy vậy, cũng không tranh trước nữa.
Chỉ thấy Hạo Mỹ Lệ lật tay chộp tới.
- Vút!
Lần đầu tiên không hề chụp được.
- Xuy! Cách đó không xa Tôn Thân cười lạnh một tiếng.
Đám tân khách hơi hơi ngoài ý muốn.
- Muốn chết a? Muốn ta nguyền rủa ngươi không? Hạo Mỹ Lệ nhỏ giọng uy hiếp đóa Bạch Liên 13 phẩm.
Chúng tân khách:......
- Ha ha ha ha! Cách đó không xa Tôn Thân không chút kiêng kỵ cười lớn lên.
Thanh âm của Hạo Mỹ Lệ tuy nhỏ, nhưng nơi này đều là hạng người tiên nhân, ai mà không nghe được chứ? Đám tân khách tuy rằng ánh mắt không đủ, nhưng có thể ở nơi này, tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, có thể ngồi ở chỗ đó của Doanh, ngươi có thể cười nhạo sao?
Chỉ có Tôn Thân ỷ vào thân phận Bồ Đề lão tổ, còn có thù hận với Chung Sơn mới có thể cười ha hả giễu cợt.
Đang lúc Tôn Thân cười to, Hạo Mỹ Lệ lại lần nữa chộp tới.
- Ba!
Một đóa Bạch Liên 13 phẩm cứ như vậy bị Hạo Mỹ Lệ dễ dàng hái xuống.
Tôn Thân đang cười to chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn lại. Dường như có một bàn tay gắt gao bóp lên cổ mình vậy, muốn lên không xong, xuống không được, một loạt lời trào phúng vừa rồi dường như bị bắn trở về, dường như cười nhạo chính là mình vậy.
- Chung Sơn! Ta đi về ngồi trước, thuận tiện luyện hóa nó! Hạo Mỹ Lệ vui mừng nói.
- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.
Tân khách xung quanh lại sôi trào lên.
Như vậy cũng được? Bạch Liên 13 phẩm này cũng thấp hèn như vậy? Mắng một tiếng liền nghe lời? Rất nhiều người đều lộ ra vẻ hối tiếc, tại sao mình không mắng chứ? Hạo Mỹ Lệ trở về, mang theo rất nhiều ánh mắt cổ quái.
Doanh, Lam, Như Lai, Bồ Đề đều nhìn Hạo Mỹ Lệ thật sâu.
Trong lúc mọi người rung động về phương pháp của Hạo Mỹ Lệ, người thứ hai xuất thủ.
Lạc Tinh Trần đi ra, có kinh nghiệm của Hạo Mỹ Lệ, mọi người ai cũng không hoài nghi đám người Chung Sơn mang theo xuống nữa.
Mà Tôn Thân cũng ghen tỵ nhìn.
Lạc Tinh Trần không đi theo vết xe cũ của Hạo Mỹ Lệ nữa, trước tiên hiểu ra, lật tay chụp ra, tuyệt đối không hái được.
Đi đến trước mặt một đóa Bạch Liên 13 phẩm, mi tâm ngọc bích hơi hơi sáng lên.
Lạc Tinh Trần chậm rãi đưa tay phải ra, tay phải đi qua, một cỗ ánh sáng lam nhàn nhạt mông lung, ánh sáng lam mông lung mờ ảo, nhìn qua dường như có cảm giác vô cùng yên tĩnh, cho dù gió thổi tới gần, cũng đột nhiên ngừng lại, cho tới khi bàn tay di chuyển, gió mới tiếp tục di chuyển.
Nâng một đóa Bạch Liên 13 phẩm, Lạc Tinh Trần hai mắt ngưng lại!
- Nghịch!
Đóa Bạch Liên 13 phẩm kia lập tức phóng ra vô số ánh sáng trắng.
Tiếp đó, đóa Bạch Liên 13 phẩm chói mắt kia cứ dễ dàng như vậy bị hái xuống, cùng thủ pháp với đám người Như Lai Phật Tổ lúc trước?
Không giống à!
Đám người Như Lai, Bồ Đề thấy rõ, lúc trước bọn họ điều động lực lượng thiên đạo, mà người trước mắt này, lại dùng thần thông hái vật.
Hơn nữa với ánh mắt của mọi người, cũng đã nhìn ra, là thần thông thời gian!
Thần thông đứng thứ 9 thiên hạ!
Như Lai, Bồ Đề hơi ngoài ý muốn nhìn Chung Sơn, người như vậy cam nguyện làm thần tử? Thần thông thời gian a!
- Thánh Vương! Lạc Tinh Trần bưng Bạch Liên nói.
- Đi luyện hóa đi! Chung Sơn nói.
- Vâng! Lạc Tinh Trần cũng đi trở về chỗ ngồi.
Mọi người lộ ra vẻ ngạc nhiên thán phục, mà trong mắt Tôn Thân lại càng ngày càng âm lãnh.
Lam và Doanh càng ngày càng tò mò, Chung Sơn và thuộc hạ cuối cùng của mình làm cách nào lấy bảo đây? Dù sao hai người lúc trước lấy bảo, cảm giác rất là kỳ lạ.
Một đóa hoa là bị mắng nghe lời. Một khác đóa khác dùng thần thông thời gian.
Mà vị Thi tiên sinh áo bào đen kia có thủ đoạn gì?
[CHARGE=3]- Mau hái đi! Chung Sơn nói.
- Vâng! Thi tiên sinh gật gật đầu.
Trong lúc mọi người ngưng thần nhìn chằm chằm, Thi tiên sinh làm một chuyện khiến mọi người vô cùng bất ngờ.
Chỉ thấy Thi tiên sinh đưa đưa tay vào lồng ngực, từ trong túi áo lấy ra một cái bao tay trắng.
Nhìn thấy Thi tiên sinh cẩn thận chậm rãi đeo bao tay trắng này lại, gần như mọi người trán đều đầy hắc tuyến. Hắn đang làm gì? Thi tiên sinh đeo bao tay vào không chụp tới, mà là ngắt xuống.
- Ba!
Bạch Liên 13 phẩm cứ như vậy bị hái xuống, mọi người gần như hai mắt lòi ra, suýt nữa rơi xuống đất. - Như vậy cũng hái được? Một người khó tin nói.
Mang bao tay là hái được sao? Có ít người ý nghĩ đơn giản, thiếu chút nữa hộc máu ra, mình cũng có bao tay à, lúc ấy sao lại không đeo? Quá tức chết đi!
Giờ phút này, Tôn Thân đã không phải là oán hận! Mà là một loại rối rắm, buồn bực.
Doanh, Lam, Bồ Đề và Như Lai đều nhìn chằm chằm bao tay trong tay Thi tiên sinh, bọn họ cũng không nghĩ đó là một cái bao tay bình thường, bao tay này không ngờ có thể cắt đứt tạp khí.
Thi tiên sinh này có lai lịch gì? Thuộc hạ của Chung Sơn, quả nhiên người tài xuất hiện lớp lớp.
Thi tiên sinh quay sang Chung Sơn hơi hơi thi lễ, về tới chỗ ngồi lúc trước, mà rất nhiều tân khách giờ phút này mặt đầy u oán.
Cho ta mượn bao tay một chút đi?
Thi tiên sinh đi trở về, còn dư lại một mình Chung Sơn, còn có một đóa Bạch Liên 13 phẩm cuối cùng! Chung Sơn cũng chưa vội hái đi, mà lại vòng quanh cái ao đen lớn nhìn một vòng.
Mọi người tràn ngập tò mò, nhưng người nào cũng không hoài nghi Chung Sơn có năng lực thu Bạch Liên, dù sao, ngay cả thuộc hạ cũng có thể thu, hắn làm sao không thu được đây? Chỉ là tò mò Chung Sơn đang làm gì?
Dạo một vòng, Chung Sơn rốt cục trở lại chỗ cũ. Chung Sơn cũng không đưa tay ra hái, mà lại nhìn chằm chằm ao, bỗng nhiên, trong mắt Chung Sơn lóe lên ánh sáng màu tím một cái.
- Ông!
Một cỗ khí tức kinh khủng từ quanh người Chung Sơn toát ra, cỗ hơi thở kia khiến những tân khách bình thường kia tim không khỏi đập nhanh hơn. Người tu vi yếu ngồi xuống xếp bằng.
Khí tức khủng bố khiến cho hồn phách cũng run rẩy lên.
Loại khí tức này, không chỉ tân khách bình thường cảm nhận được, mạnh như Cổ Tiên Tôn Thân cũng đều có cảm giác như vậy.
- Đây, đây là Đại Tiên sao? Tôn Thân khó tin nói.
Đương nhiên, giờ khắc này không ai có tâm tư nghe Tôn Thân nói.
Vẻ mặt Như Lai, Bồ Đề, Doanh và Lam đều nghiêm lại. Không khỏi ngưng trọng nhìn về phía Chung Sơn.
Hơi thở này?
Không đợi mọi người bình luận, mọi người liền thấy, trước mặt Chung Sơn dường như đột nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng không gian lớn, mà chỗ lỗ hổng kia sinh ra một cỗ lực hút khổng lồ.
Nước đen trong ao nước đen, giống như Trường Giang và Hoàng Hà đổ về biển, bị hút vào trong.
Đó là Thần Giới của Chung Sơn, Thiên Phạt Nhãn trong Thần Giới, Thiên Phạt Nhãn đã sớm không kịp đợi rồi, ánh sáng màu tím trong mắt lóe lên một cái, liền điên cuồng hấp thu tạp khí. Vô số tạp khí bị hút vào trong đó, trực tiếp bị hút vào bên trong Thiên Phạt Nhãn.
Hút, hút, hút!
Nước đen trong ao dường như cái động không đáy bị Thiên Phạt Nhãn điên cuồng hấp thu, hút bao nhiêu, nước đen trong ao lại tụ tập bấy nhiêu.
Nhưng lực hút Thiên Phạt Nhãn càng lúc càng lớn, ngay cả nước đen trong ao cũng không chịu nổi vậy.
9 đóa Bạch Liên 13 phẩm đúng là do thiên địa dựng dục, mà nước ao đen này, cũng là thiên địa dựng dục, hoặc là nói nó và 9 đóa Bạch Liên 13 phẩm vốn là một thể.
Mà nước ao đen này lại giống như thiên đạo pháp tắc thế gian này vậy, trong lúc Chung Sơn cuồng hút nước đen thông qua thiên đạo, lượng lớn tạp khí từ bốn phương tám hương tụ tới.
Tạp khí khủng bố chen chúc mà tới.
Tạp khí vốn vô sắc, chỉ là nhiều tới mức khiến cho mọi người nhìn thấy toàn là màu đen, huống chi đậm đặc tới mức hóa lỏng chứ?
Thiên Phạt Nhãn không chút kiêng kỵ, càng hút càng mạnh mẽ, vô số hắc khí từ bốn phương tám hướng chen chúc lao xuống, hắc khí vừa đến gần đã bị Chung Sơn hoàn toàn hấp thu, điều này càng khiến tạp khí tụ tới càng nhiều.
Ầm ầm!
Hắc khí khủng bố hội tụ, lập tức vây Chung Sơn vào giữa.
Vô cùng vô tận hắc khí tụ tới ao nước đen. Toàn bộ trung tâm quảng trường xông lên tận trời, hoàn toàn đen như mực.
Khí tức áp bách càng ngày càng cường đại.
Như Lai, Bồ Đề, Doanh và Lam đều đứng lên. Từng người mang theo một cỗ kinh ngạc nhìn về phía trung tâm.
- Ầm ầm!
Trên bầu trời, bỗng nhiên hội tụ đến vô số mây đen, mây đen dầy đặc bao phủ toàn bộ Hàm Dương thánh đô, Hàm Dương mới vừa rồi còn có thanh âm chúc mừng, lập tức ngừng hết lại.
Khí tức thiên kiếp? Thiên uy áp bách kinh khủng, dường như phía dưới lại lần nữa xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt thế vậy.
Rất nhiều lôi điện lóng lánh, dường như muốn đánh xuống lôi phạt ngập trời, tiêu diệt yêu nghiệt tuyệt thế này.
Kinh khủng hơn chính là, mây đen khổng lồ bỗng nhiên đổi thành màu đỏ, biến thành mây đỏ tràn ngập sát khí.
Tạp khí màu đen bao phủ trung tâm. Chung Sơn tùy ý để Bát Cực Thiên Vĩ nuốt trọn một đóa Bạch Liên 13 phẩm cuối cùng, tiếp đó nhìn toàn bộ Thần Giới.
Thiên Phạt Nhãn vẫn mãnh liệt hấp thu, bầu trời lập tức tràn ngập hắc khí. Những thứ này đều là nhánh cuối, chân chính khiến cho Chung Sơn kinh ngạc chính là ở trong Thần Giới, giờ phút này loáng thoáng xuất hiện 50 cây cột, 50 cây cột nhàn nhạt.
Nhìn thấy những cây cột nối liền trời đất với hình thức ban đầu này, Chung Sơn kinh ngạc.
Thiên đạo! Thần Giới đã có thể phục chế pháp tắc ban đầu? Đã bắt đầu nhúng chàm thiên đạo? Thiên Phạt Nhãn nó đang tiến hóa? Tiến hóa về một hướng yêu nghiệt. Phục chế thiên đạo, tuy rằng chỉ là hình thức ban đầu, nhưng có hình thức ban đầu sẽ càng ngày càng ngưng thật. 50 đường? Không đúng, hiện tại đã có năm mươi mốt đường! -