Thủy Vô Ngân mang theo một thân mỏi mệt trở lại trong phủ.
- Phụ vương, hài nhi có lời nói nói với người!
Một thiếu niên tướng mạo cực kỳ tuấn lãng nói với Thủy Vô Ngân.
- Quyền nhi, có việc gì?
Thủy Vô Ngân mang theo một tia nghi ngờ nói.
Thủy Quyền, con của Thủy Vô Ngân. Cũng là nhi tử Thủy Vô Ngân sủng nhất.
- Rất trọng yếu, liên quan đến Thủy gia ta!
Thủy Quyền trịnh trọng nói.
- Nga? vậy đi theo ta tới thư phòng đi!
Thủy Vô Ngân khe khẽ ngoài ý muốn.
Cho tới nay, Thủy Vô Ngân bận việc chánh sự, hơi thiếu sót trong việc quản giáo mấy nhi tử, đứa con trai này của hắn ở Lăng Tiêu Thiên Đình coi như là một hoàn khố đệ tử, bất quá không có gây ra đại họa gì, Thủy Vô Ngân cũng không để ý lắm, hôm nay bỗng nhiên đổi tính? Thảo luận chuyện nhà?
Thư phòng, Thủy Quyền cho lui tất cả hạ nhân, lại còn thiết trí trận pháp cách âm.
- Nói đi, chuyện gì mà thần thần bí bí vậy?
Thủy Vô Ngân nghi ngờ nói.
- Phụ thân, nghe nói hôm nay sứ giả của Thái Cực Thánh đình được phụ vương triệu kiến?
Thủy Quyền hơi hưng phấn nói.
- Ân, bị ta chém!
Thủy Vô Ngân gật đầu.
- Ách, tại sao? Người nọ nói không đúng sao?
Thủy Quyền có chút lo lắng nói.
- Ừm?
Thủy Vô Ngân nghiêm sắc mặt, hai mắt biến thành bén nhọn.
Xây dựng ảnh hưởng mấy trăm năm, uy nghiêm của Thủy Vô Ngân cực kì khủng bố, nhưng đối mặt là ái tử, Thủy Quyền cũng không thấy được.
- Phụ vương, chúng ta không thể đầu hàng Thái Cực Thánh đình, như vậy rất xin lỗi thiên hạ này, thật xin lỗi người ra từ hàng ngàn tiểu thế giới!
Thủy Quyền nói.
- Ân!
Thủy Vô Ngân gật đầu.
- Nhưng, hiện tại Thánh vương đã chết, tiếp tục nữa, chỉ mang đến cho người dân tai nạn lớn hơn, phụ vương lãnh đạo mấy trăm năm, hiện tại rất nhiều đại thần đã hướng về người, lúc này, sao không tiến thêm một bước? Không ai sẽ trách ngươi, phụ vương!
Thủy Quyền nhanh chóng nói.
- Nghiệt tử, ngươi nói cái gì?
Thủy Vô Ngân trừng mắt, một cổ lệ khí mạnh mẽ tản ra.
Lệ khí cường thế làm cho trong lòng Thủy Quyền run lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn là cố nén, nói:
- Ta muốn phụ vương xưng đế, Thánh vương cũng đã chết, còn trông coi Đại Tranh có ích lợi gì? Đại thần đi càng ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ là hai bàn tay trắng, phụ vương, xưng đế đi, hài nhi khẩn cầu phụ vương!
Nói xong, Thủy Quyền quỳ ở trên mặt đất.
Khí tức quanh thân Thủy Vô Ngân cuộn trào xông lên trời, nhất thời phá tan đại trận ở thư phòng
- Nghiệt tử, ta hôm nay sẽ đánh ngươi!
Rống lớn một tiếng, vang dội cả Thủy phủ. Nhất thời hàng loạt người của Thủy phủ vây quanh.
- Lão gia, lão gia không nên a!
Bỗng nhiên một nữ tử vọt tới, ôm cổ Thủy Vô Ngân, hai mắt đẫm lệ.
- Tránh ra, hôm nay ta sẽ đánh chết nghiệt tử này!
Thủy Vô Ngân cả giận nói.
- Quyền nhi, rốt cuộc ngươi làm sao lại chọc giận phụ vương ngươi? Còn không bồi tội với phụ vương của ngươi!
Nữ tử quay đầu kêu lên với Thủy Quyền.
- "Đúng vậy a, Quyền đệ, mau bồi tội với phụ vương, mau a!
Một đám huynh đệ của Thủy Quyền kêu lên.
- Ta không sai, phụ vương, ngươi rất bảo thủ, ngươi đây là ngu trung, Thánh vương đã chết, nghìn vạn người đã thấy, có ghi chép, còn có mãn thiên khí vận cũng không còn, tại sao còn phải bảo hộ Đại Tranh? Chỉ cần phụ vương nguyện ý, quần thần Đại Tranh nhất định sẽ ủng hộ phụ vương thành đế, phụ vương, hài nhi van xin phụ vương!
Thủy Quyền quát to lên.
Thủy Quyền vừa nói, mọi người một trận trầm mặc, hiển nhiên, những người này cũng muốn Thủy Vô Ngân xưng đế, các huynh đệ của Thủy Quyền một đám trơ mắt nhìn, hiện tại chẳng qua là Vương tử, một khi Thủy Vô Ngân xưng đế, đó chính là thái tử!
Mà nữ tử ôm Thủy Vô Ngân cũng là vẻ mặt chờ đợi, bởi vì một khi Thủy Vô Ngân xưng đế, nàng sẽ theo đó từ Vương Phi biến thành hoàng hậu.
- Phản, phản? Lúc ở trên triều ta đã nói, dám động tâm tư phản nghịch, tru cửu tộc! Người đâu, mang Thủy Quyền ra Nam Thiên môn chém đầu răn chúng, đợi Thánh vương trở về, ta lấy cái chết tạ tội!!
Thủy Vô Ngân cả giận nói.
Thủy Vô Ngân vừa nói, tất cả mọi người luống cuống, biết Thủy Vô Ngân ngu trung, nhưng cũng không nghĩ tới hắn ngoan cố như vậy, ngu trung như thế? Còn muốn giết con trai ruột của mình?
- Lão gia, lão gia không nên a, hắn là nhi tử ngươi sủng nhất a, lão gia!
Nữ tử kêu khóc nói.
- Phụ vương, tha cho Quyền đệ đi!
Một đám Vương tử sợ hãi nhanh chóng cầu xin tha thứ. Đồng thời tâm tư giống như Thủy Quyền mới vừa rồi, nhất thời tản đi.
Thủy Quyền trợn mắt hốc mồm nhìn.
- Còn không mau, chém!
Thủy Vô Ngân ra lệnh cho hai thị vệ.
- Rõ!
Hai vệ một cái giật mình.
Chém Vương tử? Bọn họ coi như là có thêm kiến thức, trong lòng càng thêm bội phục Tử Thần Vương này.
- Phụ vương, phụ vương, ta là Quyền nhi a!
Thủy Quyền rốt cuộc biết sợ.
- Không quan tâm ngươi là ai, người phản nghịch, chết!!
Thủy Vô Ngân cả giận nói.
- Mẫu thân, cứu ta, các ca ca, cứu ta!
Thủy Quyền hiện tại sợ hãi, cầu cứu chung quanh, Thủy Quyền biết tính cách của phụ vương, thật sự, thật sự phải chém!
- Lão gia, không thể chém, không thể chém!
Nữ tử lập tức kêu lên.
- Ngươi cũng muốn ngỗ nghịch ta?
Thủy Vô Ngân trừng mắt.
- Không, không, Thánh vương, Thánh vương đã lưu lại miễn tử kim bài, Quyền nhi Quyền nhi, Thánh vương tới chúc mừng, đưa cho Quyền nhi một khối miễn tử kim bài, có thể bảo vệ Quyền nhi không chết! Lão gia, ngươi không thể ngỗ nghịch Thánh vương, không thể!
Nữ tử lập tức khóc nói.
- Ta có miễn tử kim bài, ta có!
Thủy Quyền hoảng hốt lập tức lấy ra một khối kim bài ánh vàng rực rỡ.
Trên tấm kim bài, nổi lên hai chữ "miễn tử" do đích thân Chung Sơn viết, mấy năm trước, sau khi biết tin tức Chung Sơn bỏ mình, cũng không xem ra gì. Luôn luôn ném vào trong góc vòng tay trữ vật, hiện tại, không nghĩ tới nó sẽ cứu mình một mạng.
- Phụ vương, hài nhi sai lầm rồi, hài nhi sai lầm rồi!
Thủy Quyền không ngừng kêu.
Nhìn khối miễn tử kim bài này, Thủy Vô Ngân hít một hơi thật sâu, dù gì, Thủy Quyền là nhi tử mình thích nhất, nhưng quốc pháp lớn như trời, nhưng thánh lệnh của Thánh vương lớn hơn nữa. Miễn tử, không thể không miễn, trong lòng Thủy Vô Ngân cũng thầm thở phào.
- Nếu là miễn tử kim bài, tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, mang Thủy Quyền đến Thiên Hạ Phong, giao cho Thiên lão, để cho Thiên lão mở Bách Thế Động Thiên ra, trắc trở 100 thế!
Thủy Vô Ngân nói.
Trắc trở 100 thế? Người biết Bách Thế Động Thiên trong lòng cũng căng thẳng, trắc trở 100 thế, đó là đau khổ lớn bực nào a. Nhưng bảo toàn được mạng, ai cũng không dám nói thêm nữa.
Thủy Quyền bị đưa đến Thiên Hạ Phong!
Thiên Hạ Phong, đất bế quan của các cường giả Thiên Thần Tử của Thiên gia, sau khi Chung Sơn rời khỏi Lăng Tiêu Thiên Đình, Thiên lão một mực sống ở nơi này, cũng không bước vào chính đàn, cũng chưa bao giờ xuất thủ, trừ phi Thủy Vô Ngân yêu cầu.
Thiên lão biết được những gì trải qua, sảng khoái mang Thủy Quyền đến Bách Thế Động Thiên.
Nhìn Thủy Quyền tiến vào, Thiên lão gật gật đầu nói:
- Thủy Vô Ngân dụng tâm lương khổ a, trắc trở trăm chuyện, hy vọng sau trăm chuyện trắc trở, ngươi có thể lớn lên!
Sau khi đưa Thủy Quyền đi, Thủy phủ ai cũng không dám nhắc lại cái đề tài này, trong lòng Thủy Vô Ngân rất kiềm nén, một mình trở lại hoàng cung, đứng ở Trường Sinh Điện.
Nhìn bảo tọa của Chung Sơn, phảng phất giống như Chung Sơn đang an vị ở trên bảo tọa.
- Thánh vương, Đại Tranh đại loạn, ta nên làm như thế nào? Trông đã năm năm, thần cả người mỏi mệt, nhưng thần vẫn sẽ kiên trì như cũ!
- Nhưng là, quá khó khăn, lòng của quần thần, lòng quân, lòng dân, lòng của thiên hạ Đại Tranh cũng bắt đầu rối loạn, ta nên làm như thế nào? Thánh vương, năm năm, nếu ngươi còn, thì truyền đạt tin tức cho thần a!
. . .
Thủy Vô Ngân một mình kể rõ buồn khổ trong lòng, nếu Đại Tranh không bảo vệ, lời nói của Thủy Quyền mặc dù bài xích rất bài xích, nhưng cũng không phải tất cả đều là thêu dệt, năm năm, năm năm Thánh vương cũng không có tin tức, thế nhân đều nói đã chết. Nhưng Thủy Vô Ngân cũng là bởi vì không, mới luôn luôn kiên trì đến hiện tại.
- Thánh vương, lúc ngươi gần đi giao Đại Tranh cho ta, nhắn nhủ ta . . ., ách, nhắn nhủ?
Thủy Vô Ngân buồn khổ chân mày cau lại.
. . .
- Thủy Vô Ngân!
Chung Sơn kêu lên.
- Có thần!
- Thủy Vô Ngân, quân đoàn trưởng thứ năm của Đại Tranh Thánh đình, một ngày này, phong ngươi là Tử Thần Vương, Vương tước khác họ thứ nhất ở Đại Tranh Thánh đình, thay mặt trẫm cai quản thiên hạ Đại Tranh ở dương gian, trong lúc trẫm không có ở đây, tạm thay mặt trẫm chấp chưởng thiên hạ Đại Tranh! Như trẫm đích thân tới!
Chung Sơn lấy ra một khối đại ấn màu tím, nói.
- Khi ngươi gặp phải khó khăn không cách nào đối mặt, ngươi hỏi một câu với chính mình: "Ta rốt cuộc hy vọng là cái gì!".
Một màn hơn trăm năm trước lần nữa quanh quẩn ở trong đầu Thủy Vô Ngân.
- Lúc không cách nào đối mặt khó khăn? Không phải là hiện tại? Ta hy vọng là cái gì? Ta hy vọng là cái gì?
Thủy Vô Ngân lắp bắp nói.
- Ta hy vọng Thánh vương không có chết! Thánh vương không có chết?
Ánh mắt Thủy Vô Ngân bỗng nhiên trợn mắt nhìn.
Thánh vương không có chết? Trong nháy mắt khi cho ra cái kết luận này, Thủy Vô Ngân kinh hãi, chẳng lẽ lúc ấy Thánh vương đã tính ra một màn này, cố ý nói?
- Tử Thần Vương? Tử là địa vị cao quý, thần là toà nhà. Thánh vương đây là nói để cho ta thủ hộ Đại Tranh Thánh đình? Ngăn trở hết thảy mưa gió? Không đúng. Không đúng!
Thủy Vô Ngân cau mày nói.
Nguyên vốn cho rằng mục đích Vương tước này của mình chính là vì thủ hộ Đại Tranh mà lấy ra, nhưng bây giờ nhìn lại, rõ ràng không có đơn giản như vậy.
Tử Thần Vương? Tử Thần? Thủy Vô Ngân nhanh chóng tìm tòi trong trí nhớ.
Trong nháy mắt, Thủy Vô Ngân nghĩ tới, nghĩ tới một người, lúc nghĩ đến người kia, Thủy Vô Ngân hít một hơi khí lạnh, quả nhiên, quá bí ẩn.
Tử Thần? Tử Thần Đại sư! Lúc Chung Sơn là Kim Đan kỳ đã tới Vô Song Thành, là vì để kéo phiếu bầu Thành chủ cho phụ thân của Thủy Vô Ngân, trong đó tìm Tử Thần Đại sư, dùng tên của Tử Thần đại sư, thực hiện gài tang vật hãm hại, khi đó Chung Sơn xuất ra mưu kế liên hoàn. Phân không rõ hư thật, cho dù lúc ấy Thủy Vô Ngân biết hết thảy quá trình, cũng không rõ cái nào là hư, cái nào là thực. Mà cuối cùng sẽ là lấy cái Chung Sơn thắng được, nhất cử quét ngang người được đề cử ở tứ phương?
- Thánh vương có ý tứ là thật thật giả giả, giả giả thật thật, chỉ có kiên trì tới cuối cùng, mới có thể nhìn ra thắng bại, mà cuối cùng lại là Thánh vương thắng được, biểu thị Thánh vương trở về?
Ánh mắt Thủy Vô Ngân càng ngày càng sáng lên.
- Thánh vương còn sống, hắn để cho ta trông coi đến khi hắn hồi triều? Thánh vương cuối cùng nhất định sẽ trở lại!
Thủy Vô Ngân kích động nói.
Nghĩ ra chỗ bí hiểm này của Chung Sơn, trên mặt Thủy Vô Ngân nhất thời nở rộ vẻ kích động, vốn là mỏi mệt tựa như trong nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều.
- Đúng, Thánh vương thần bí, không phải là những phàm phu tục tử kia suy đoán là có thể quyết định, Thánh vương, thần nhất định đem hết toàn lực, trông coi đến khi Thánh vương trở về!
Thủy Vô Ngân cung bái hướng về phía Cửu Long Thiên Ỷ của Chung Sơn, cam kết.