Bạch Khởi lấy sát làm đạo, sát khí kinh khủng đã có thể cô đọng thành tuyệt thế thần binh. Người như thế ý chí lực cứng cỏi cỡ nào, tuy là Cổ Tiên, nhưng Cổ Tiên chí lực tới bực Bạch Khởi tuyệt đối không vượt qua một bàn tay.
Nhưng tuy như thế nhưng vẫn bị coi như là con rối, tùy ý bị người ta điều khiển.
Ai có năng lực lớn như vậy?
Bạch Khởi gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Chung Sơn, khi mắt trợn trừng, một cỗ sát khí khổng lồ bắn tới, đồng thời thanh tuyệt thế hung đao trong tay, đột nhiên từ trên trời xuống, với một loại cường thế điên cuồng chém xuống.
Đao thế xen lẫn sát khí mãnh liệt, khi từ trên trời chém xuống, ánh đao khủng bố kia dường như là một ma ảnh khổng lồ, vô cùng khí thế chém tới ngọn núi phía Chung Sơn đứng.
Một đao hạ xuống, thiên địa biến sắc.
Vô số Cổ Tiên trong lòng phát lạnh, uy lực này quá kinh khủng, nếu như là mình liệu có thể trốn được sao?
Trong lòng đám Cổ Tiên chỉ nghĩ có thể tránh thoát hay không, mà không ai nghĩ tới có thể đỡ hay không, một đao bá đạo này căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng trên ngọn núi Chung Sơn vẫn nhìn chằm chằm Bạch Khởi như cũ, dường như không nhìn thấy một đao kinh khủng kia, chỉ có giờ phút này Lạc Tinh Trần lại động.
Ngọc bích nơi mi tâm Lạc Tinh Trần bỗng nhiên lóe lên một cái, vố số ánh sáng xanh bắn về phía đao thế khủng bố của Bạch Khởi.
- Chậm!
Lạc Tinh Trần trầm giọng quát một tiếng, lật tay một chưởng đánh lên trời.
Một khắc kia, Bạch Khởi bỗng nhiên cảm thấy mình chậm lại, rõ ràng vẫn là một đao bá đạo kia, nhưng giờ phút này tốc độ dường như không chỉ chậm gấp ba lần.
Tuy rằng đột nhiên chậm gấp ba nhưng mà vẫn bá đạo, nhưng mà trong lòng Bạch Khởi lại rất trầm trọng, rất yếu ớt.
- Thời gian cấm chế! Lạc Tinh Trần lại lần nữa trầm trọng quát lên.
Một đao chậm gấp ba đột nhiên giống như chậm lại vậy.
Khổng lồ khí thế vẫn tồn tại như cũ, nhưng Lạc Tinh Trần bỗng nhiên bỗng nhiên vung chưởng chặn lại đao cương cường thế của Bạch Khởi.
- Thình thịch.................!
Sát khí khổng lồ thổi xuống, lập tức đánh gãy rất nhiều cây cối. Một đao cường thế dừng lại, nhưng khí thế bá đạo lại kéo dài xuống.
Một khắc kia thời gian dường như ngừng lại.
Trong hư không, Lạc Tinh Trần đánh ra một cái Đại Thủ Ấn lên trời, mạnh mẽ chặn lại đao thế kinh khủng kia của Bạch Khởi.
Một tay giơ lên trời! Lạc Tinh Trần!
Người vây xem trố mắt nhìn trân trối, trong lúc Bạch Khởi chém ra đao kia, gần như mọi người đều tuyên bố Chung Sơn và Lạc Tinh Trần tử vong. Nhưng một đao này không ngờ bị Lạc Tinh Trần chặn lại? Lạc Tinh Trần này mạnh như vậy?
- Rống.................!
Bạch Khởi bỗng nhiên rống to một tiếng, trong tay đao thế vừa chuyển, ầm ầm phá tan thời gian cấm chế của Lạc Tinh Trần, đại đao lại lần nữa trở nên tự do. Đại Thủ Ấn của Lạc Tinh Trần cũng ầm ầm nổ nát vụn.
Đang lúc mọi người nghĩ Bạch Khởi sinh ra lòng độc ác. Bạch Khởi chợt cắm đao xuống mặt đất.
Hai tay ôm đầu, trong mắt Bạch Khởi bỗng nhiên trở nên đỏ rực, con ngươi hiện lên vô số tơ máu.
- Cút ra ngoài.................!
Bạch Khởi rống to một tiếng. Quanh thân ầm ầm nổ vang.
Bạch Khởi cả người mềm nhũn, một tay chống đao, thở hồn hà hổn hển từng ngụm.
Người xem không rõ tại sao như thế, nhưng Chung Sơn biết, Bạch Khởi tỉnh, hắn không phải dựa vào người khác, mà là dựa vào chính mình, dùng ý chí cường đại của mình thoát khỏi ý niệm cường đại kia.
Mười hơi thở sau, Bạch Khởi mới lại lần nữa đứng thẳng người lên được, nhìn chung quanh một chút, lại nhìn Lạc Tinh Trần, cuối cùng nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Thánh Vương, vừa rồi xin lỗi! Bạch Khởi rất thản nhiên nói, không hề có ý che giấu sai lầm của mình. Đường đường chánh chánh nhận sai.
- Không sao, ngươi cũng là người bị hại! Chung Sơn gật gật đầu.
Bạch Khởi nhìn Chung Sơn một cái thật sâu, cuối cùng hơi hơi khom người với Chung Sơn, thân hình thoắt một cái trở về chỗ cũ.
Sự tình phát sinh rất kỳ diệu, rất nhiều người cũng không rõ tại sao, Bạch Khởi này gặp chuyện gì vậy? Chạy tới chỗ Chung Sơn chém một đao, một đao không t hành liền khom nửa người xin lỗi? Sau đó liền bay trở về.
Này? Sao lại thế này?
Rất nhiều người không nghĩ ra, buồn bực nhất nhất chính là vài tên đệ tử của Tuyết Mai lão tổ. Đặc biệt vừa rồi lại chết thêm một người. Thật sự tự nhiên lại bị chết, chuyện chẳng liên quan gì tới mình, mình lại đâm đầu vào chỗ chết.
Đã là người thứ tư, vị sư huynh thứ tư vì Chung Sơn mà chết, các đệ tử Tuyết Mai lão tổ đều hung tợn nhìn về phía Chung Sơn.
Mà các cường giả xung quanh tuy rằng không nhìn ra sao lại như vậy, nhưng đều xem hiểu một chút, đó là tên Lạc Tinh Trần này rất mạnh, rất mạnh! Bạch Khởi một đao cường thế, Lạc Tinh Trần lại mạnh mẽ đỡ được.
Lạc Tinh Trần đã về tới phía sau Chung Sơn, nhưng cổ cường thế kia lại khiến mọi người một hồi lâu còn chưa trở lại hiện thực!
- Đại Tranh này quá cường đại a!
- Sư huynh, Lạc Tinh Trần mạnh như vậy, vì sao phải gia nhập Đại Tranh Thánh đình? Đại Tranh không phải là Thánh đình yếu nhất sao?
- Yếu nhất? Ai nói ngươi là yếu nhất?
- Mọi người đều nói như vậy!
- Nhưng Đại Tranh tùy tiện lôi ra một người không có tiếng tăm gì đến, đều so được với các Đạo tràng Giáo chủ khác, ngươi còn cho rằng Đại Tranh yếu sao?
... Mọi người xung quanh đều nghi ngờ, cường giả Phong Trủng Cương Vực nghị luận nhiều nhất. Đại Tranh! Giờ khắc này, hình tượng Đại Tranh hư nhược kia ở trong lòng mọi người trở nên cao lớn.
Xa xa, Bạch Khởi trở lại ngọn núi lúc trước, toàn thân bao phủ sát khí.
Bị khôi lỗi?
Sắc mặt Bạch Khởi trở nên hơi hơi âm trầm, bởi vì Bạch Khởi biết, tại tình huống bất tri bất giác này mà mình bị khống chế, dương gian này có lẽ chỉ có Thánh nhân mới có thể làm được, Thánh nhân?
Trên bầu trời, bỗng nhiên nổ vang một tiếng, tiếng nổ khủng bố vang vọng toàn bộ thiên địa, toàn bộ Nữ Oa giới đều vang vọng tiếng nổ này.
[CHARGE=3]Theo tiếng nổ lớn này, toàn bộ Nữ Oa giới đều quỷ dị lay động, dường như thế giới sắp sụp đổ vậy.
Cũng may chỉ vẻn vẹn lay động một hồi, Nữ Oa giới liền ổn định lại. Thanh âm là do Doanh và Trang Tử đối chưởng.
Một tiếng nổ lớn kia quá bá đạo, một ít người tu vi yếu bị thổ huyết.
Mọi người xung quanh đều mở to hai mắt nhìn.
Doanh và Trang Tử tách ra!
Vô cùng vô tận bướm vàng, tinh tú đột nhiên biến mất.
Hai người cách nhau một khoảng rất xa, mà xung quanh bọn họ, không gian mạnh mẽ sinh ra sóng chấn động, mà ở chỗ trung tâm nhất, xuất hiện một cái hắc động tối đen.
Hắc động, đây chính là hắc động đại thế giới à.
Hắc động kia mạnh bao nhiêu, không ai dám đi thử.
Hai người đối chưởng khiến không gian bị xé ra một cái miệng lớn, khó trách vừa rồi toàn bộ Nữ Oa giới đều trở nên lay động.
Hắc động chậm rãi thu nhỏ, chậm rãi khôi phục, nhưng từ chỗ hắc động này, khi rất nhiều người nhìn về phía Trang Tử và Doanh, trong lòng đều lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi.
Cường thế! Biến thái!
Hai cường nhân có thể phá mở không gian!
Không gian chấn động mạnh mẽ nghiền mọi phía xung quanh thành bột mịn, bốn phương tám hướng hóa thành một cái sa mạc, chỉ còn ngọn núi phía Bạch Khởi đúng là còn tồn tại.
Hắc động chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng biến mất, Doanh, Trang Tử đều trở lại chỗ cũ.
- Người nào thắng?
- Không biết a!
- Chờ một chút sẽ biết!
... Mọi người rối rắm về chuyện hai người thắng thua.
- Đại Tần? Cường triều chân chính, ta rất chờ mong! Trang Tử hít sâu một hơi cảm thán nói.
- Tốt, Trang Tử sẽ giữ lại đôi mắt này, nhìn xem tuyệt thế hung triều oai! Trang Tử gật gật đầu nói.
- Ừ! Doanh gật gật đầu.
- Thánh nhân đã tới, việc này ta không tham dự nữa, tự giải quyết cho tốt! Trang Tử nhìn Doanh đạo một cái thật sâu.
Doanh vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng vẫn gật đầu.
Trang Tử vung tay lên, một đám đệ tử Trang Tử nhất mạch bay lên trời, Trang Tử tay áo vung một cái, cùng đám đệ tử hóa thành một đạo lưu quang bay về phía chân trời.
- Người nào thắng?
- Còn chưa rõ!
- Nhìn không thấu!
... Doanh cùng Trang Tử chiến một trận, nhìn không ra manh mối, hai người ai cũng không dùng vũ khí, vẻn vẹn chỉ một chưởng đối nhau, hơn nữa dường như từng người cũng không xuất toàn lực vậy, thắng thua? Ai cũng không phân rõ.
Nhưng Doanh có thể cùng Trang Tử đánh như vậy, bất kể như thế nào, trận chiến ngày hôm nay nhất định sẽ khắc sâu trong lòng mọi người, sau ngày hôm nay nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ.
Doanh nhàn nhạt nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi hạ xuống ngọn núi kia, Trang Tử đã đi rồi, bây giờ còn ai dám lên đây?
Các Tổ Tiên liếc mắt nhìn nhau, nhưng người nào cũng không dám xông lên phía trước.
Tuyết Mai lão tổ, Xà Hậu Giáo chủ và các cường giả đều gắt gao nhìn chằm chằm ngọn núi kia.
Doanh dừng ở đỉnh núi, Bạch Khởi cung kính thi lễ, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này, trên ngọn núi sương mù đen rồi đột nhiên bị hút vào trung tâm, chậm rãi lộ ra người nơi đó.
Một người áo bào đen, tay nâng 13 cái đại phiên.
- Thánh Vương, may mắn không nhục mệnh! Quỷ Cốc Tử thản nhiên nói.
May mắn không nhục mệnh? Xa xa vô số cường giả đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Doanh lấy tay tiếp nhận, tiếp nhận Chiêu Yêu Phiên.
Chiêu Yêu Phiên mở ra, bên trong tỏa ra 13 đạo ánh sáng rực rỡ, vô số yêu thú vật tổ bị phong ấn trong đó.
- Ừ! Doanh gật gật đầu.
Ba người bay lên trời, gần như mọi người đều nhìn chằm chằm Chiêu Yêu Phiên trong tay Doanh, nhưng mà cũng không có ai xông lên đoạt. Đây là cường thế, ta đã chiếm được Chiêu Yêu Phiên, ai dám lên đoạt?
Doanh nhìn cường giả bốn phía một cái, đột nhiên, Doanh ném Chiêu Yêu Phiên lên trời, Chiêu Yêu Phiên đột nhiên bay vọt lên trời.
- Chúng ta đi! Doanh thản nhiên nói.
Nói xong, Quỷ Cốc Tử, Bạch Khởi theo sát phía sau, tìm một phương hướng hóa thành một đạo lưu quang bay đi.
Mọi người ngạc nhiên nhìn một màn này. Thiệt hay giả? Doanh rời đi? Từ bỏ Chiêu Yêu Phiên?
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, từng người nhìn lại phương hướng Doanh rời đi, cuối cùng nhìn về phía Chiêu Yêu Phiên từ trên bầu trời dần dần hạ xuống! Không rõ, Doanh mất nhiều khí lực như vậy, thậm chí không tiếc đắc tội ba Tổ Tiên, sau khi chiếm được Chiêu Yêu Phiên, vì sao cuối cùng lại vứt bỏ?
Ai có thể nói cho ta biết là vì sao?
Mọi người kinh ngạc không thôi. Đương nhiên, cũng có người nghĩ tới câu nói kia của Quỷ Cốc Tử 'May mắn không nhục mệnh', may mắn không nhục mệnh, nói vậy chính là Doanh mục đã đạt được mục đích, ngay lúc vừa rồi là kéo dài thời gian. Quỷ Cốc Tử rốt cuộc làm cái gì?
Trầm mặc một hồi, Chiêu Yêu Phiên trên bầu trời cũng rơi xuống, mọi người đều phục hồi tinh thần lại nhìn chằm chằm về phía Chiêu Yêu Phiên.
Chính giữa phía dưới là một gã nam nhân mặc áo bào tím. Tử Tiêu Giáo chủ của Tử Tiêu Đạo tràng.
Tử Tiêu Giáo chủ chợt phát hiện, Chiêu Yêu Phiên kia thẳng tắp rơi xuống phía mình.
Chẳng lẽ là thiên ý?
Thiên ý? Nghĩ đến thiên ý, Tử Tiêu Giáo chủ vốn hưng phấn đột nhiên phát lạnh. Mấy tháng này, Tử Tiêu Giáo chủ đã quá sợ thiên ý rồi, vận rủi quấn thân, môi vận chiếu đầu. Chiêu Yêu Phiên này nện xuống là chuyện tốt sao? Chẳng lẽ lại là vận rủi?
Tử Tiêu Giáo chủ mang theo một cỗ sợ hãi nhìn về xung quanh, quả nhiên, ánh mắt vô số cường giả bốn phía đều hiện lên vẻ tham lam, từng người dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Tử Tiêu Giáo chủ!