Vừa nghe đến Càn Khôn Đỉnh, đám đệ tử Tuyết Mai lão tổ mới vừa rồi còn la hét ầm ĩ nhao nhao ngậm miệng, cùng nhau nhìn chăm chú về phía Chung Sơn. Trong mắt mọi người đều lóe lên khát vọng, có thể thấy được Càn Khôn Đỉnh mị lực lớn cỡ nào.
Lắc đầu, Tuyết Mai lão tổ thản nhiên nói:
- Ta không cần Càn Khôn Đỉnh!
- Ồ?
Chung Sơn lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Ta chỉ cần ngươi lập tức rời khỏi Nữ Oa giới!
Tuyết Mai lão tổ thản nhiên nói.
- Rời đi Nữ Oa giới? Vì cái gì?
Chung Sơn không rõ.
- Bởi vì ngươi, sẽ ảnh hưởng tới mục đích của ta!
Tuyết Mai lão tổ rất thản nhiên nói.
- Ta sẽ ảnh hưởng tới ngươi? Hắc, ngươi dựa vào đâu khẳng định ta sẽ ảnh hưởng tới ngươi như vậy?
- Suy tính của ta chưa bao giờ sai, Nữ Oa giới đợt này ngươi trở thành mấu chốt, ngươi sẽ ảnh hưởng tới sự trù tính của ta! Rời khỏi nơi này, ta có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh!
Tuyết Mai lão tổ nói.
Chung Sơn vẻ mặt chớp động, mình sẽ trở thành mấu chốt? Vì cái gì? Tuyết Mai lão tổ lừa mình sao? Hay là thật sự có chuyện này?
- Nếu ta không đi thì sao?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ta biết ngươi đã đạt đến Đại Tiên, ngày trước từng đối mặt qua Tổ Tiên Nhiên Đăng, nhưng Nhiên Đăng lúc ấy chỉ là tồn tại Tổ Tiên yếu nhất, mà tồn tại yếu nhất kia ngươi cũng đã rất khó đối phó, ngươi nói ta nếu ra tay, ngươi có mấy thành cơ hội sống sót?
Tuyết Mai lão tổ uy hiếp nói.
Chung Sơn ngưng trọng nhìn về phía Tuyết Mai lão tổ, đúng như Tuyết Mai lão tổ nói, mình bây giờ căn bản không phải là đối thủ của Tổ Tiên, cho dù là Nhiên Đăng ngày trước, mình cũng không phải là đối thủ, huống chi Tuyết Mai lão tổ này đã là Tổ Tiên lâu đời rồi.
- Vậy sao ngươi không ra tay a?
Bỗng nhiên, ở phía xa truyền đến một giọng nữ.
Tuyết Mai lão tổ và các đệ tử mày đều nhíu mày, cùng nhau nhìn qua, Tuyết Mai lão tổ không có ngoài ý muốn, mà lại quay đầu nói:
- Xà Hậu Giáo chủ, đến bây giờ mới xuất hiện sao?
- Vù!
Trong sơn cốc bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân mặc ma bào.
Đúng là Xà Hậu Giáo chủ, Ma Cô!
- Ra mắt Xà Hậu Giáo chủ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Đối với Ma Cô đến, mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, Chung Sơn đều có thể khẳng định Ma Cô này và Tuyết Mai lão tổ không phải cùng một chiến tuyến, địch nhân của địch nhân không phải là minh hữu của mình sao?
- Chung Thánh Vương, Càn Khôn Đỉnh có phải đã bị người luyện hóa hay không, từ đâu tới đây, trở về nơi đó?
Ma Cô nhìn Chung Sơn hỏi.
Đầy thâm ý nhìn Ma Cô, Chung Sơn gật gật đầu nói:
- Không sai!
- Là ngươi giúp luyện hóa?
Ma Cô dường như đối với Càn Khôn Đỉnh biết quá tường tận.
- Ách, dường như coi là vậy đi!
Chung Sơn lộ ra nét mặt cổ quái.
- Ừ!
Ma Cô gật gật đầu. Trong thanh âm lộ ra vẻ vui mừng.
Quay đầu, Ma Cô nhìn về phía Tuyết Mai lão tổ.
- Tuyết Mai lão tổ, ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng không phải là tác phong của ngươi!
Ma Cô thản nhiên nói.
- Có một số việc, ta không làm không được!
Tuyết Mai lão tổ lắc lắc đầu nói.
- Vậy ngươi vì sao không tự mình ra tay?
- Chiêu Yêu Phiên không giống tầm thường, có thể sẽ lọt vào tay nhiều người, mà Chung Sơn chính là một trong số đó, cho nên Chung Sơn phải đi ra ngoài!
Tuyết Mai lão tổ nói.
- Ngươi nếu giờ phút này ra tay với Chung Sơn, dưới số trời, ngươi sẽ tuyệt đối không có khả năng lấy được Chiêu Yêu Phiên. Ta nói có đúng không?
Ma Cô thản nhiên nói.
- Ngươi cũng tu soán mệnh thuật?
Tuyết Mai lão tổ hơi hơi ngoài ý muốn nói.
- Soán mệnh thuật? Trong Nữ Oa giới này, Soán Mệnh Sư cũng không chỉ có một, ai cũng không tìm được Chung Sơn, chỉ có ngươi, một thiên đạo khí tử, mới vội vả khó dằn nổi như vậy?
Ma Cô giọng điệu trở nên linh hoạt, sắc bén.
Thiên đạo khí tử? Tuyết Mai lão tổ đồng tử co rụt lại. Lạnh lùng nhìn về phía Ma Cô.
- Ngươi muốn ngăn cản ta?
Tuyết Mai lão tổ lạnh lùng nói.
- Ta không phải ngăn cản ngươi, chỉ là ta muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc dưới tình huống không ra tay làm sao có thể bức Chung Sơn ra khỏi Nữ Oa giới!
Ma Cô thản nhiên nói.
Chung Sơn ở bênh cạnh nghe được cũng tu soán mệnh thuật, nhưng mà từ khẩu khí của hai người lại nghe được một số chuyện quan trọng. Tuyết Mai lão tổ giờ phút này không dám ra tay với mình?
Chung Sơn lập tức yên tâm.
- Ta không thể ra tay, nhưng ta có một đám đệ tử!
Tuyết Mai lão tổ bỗng nhiên cười nói.
- Đệ tử nguyện vì sư tôn xuất lực!
- Sư tôn, đệ tử thỉnh chiến!
...
Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ nhao nhao thỉnh chiến, muốn tiêu diệt giết Chung Sơn.
- Xà Hậu Giáo chủ, ngươi muốn ngăn cản ta?
Tuyết Mai lão tổ nói.
Nhìn lại Tuyết Mai lão tổ, Ma Cô lắc lắc đầu nói:
- Ta nói rồi, ta sẽ không ngăn ngươi. Ta chỉ xem các ngươi ra tay mà thôi.
Mà giờ khắc này, tại một đỉnh núi xa xa.
- Sư huynh, nhìn kìa, đó là Chung Sơn! Hắn có Càn Khôn Đỉnh, chúng ta...!
- Đứng lại!
- Sư huynh? Không đi bắt Chung Sơn thì sẽ bị đám người trước mặt nhanh chân hơn đó.
- Ngươi xem bọn hắn là ai?
- A? Tuyết Mai lão tổ? Xà Hậu Giáo chủ?
- Phát tín hiệu, thông tri sư thúc tới đây.
- Vâng!
Một chùm sáng tín hiệu vọt lên trời. Sư thúc của đôi huynh đệ này còn chưa tới, lại đưa tới 1 đống lớn cường giả.
Cường giả trong Nữ Oa giới đều vô cùng mẫn cảm, bởi vậy, vừa có động tĩnh liền tụ tập một đoàn.
Mà trong sơn cốc phía dưới.
Tuyết Mai lão tổ nhìn về phía Chung Sơn nói:
- Không phải ta không cho ngươi cơ hội, ta chỉ ra hai đệ tử, ngươi nếu như có thể thắng bọn họ, Tuyết Mai ta lập tức rời đi!
Nhìn lại Tuyết Mai lão tổ, Chung Sơn bỗng nhiên cười, này là lựa chọn sao?
Đương nhiên, nếu không phải Tuyết Mai lão tổ ra tay, Chung Sơn tự nhiên không có chút sợ hãi.
- Vậy thì mời Xà Hậu Giáo chủ làm chứng đi!
Chung Sơn nhìn về phía Xà Hậu Giáo chủ nói.
- Như ý nguyện của ngươi!
Xà Hậu Giáo chủ gật gật đầu.
- Mời!
Chung Sơn nhìn về phía Tuyết Mai lão tổ nói.
- Mai Tâm, ngươi đến trước!
Tuyết Mai lão tổ thản nhiên nói.
- Vâng, sư tôn!
Một gã nam nhân bộ mặt cực kỳ trắng nõn lập tức hưng phấn nói.
Màn đối thoại phía dưới nhanh chóng tới cường giả tứ phương, cường giả tứ phương cũng dần ngửi ra hương vị âm mưu trong đó.
- Cổ Tiên Mai Tâm? Cao đồ của Tuyết Mai lão tổ, nghe nói kiếm pháp siêu quần, là một cường giả tuyệt thế.
- Chung Sơn đối chiến Mai Tâm? Chung Sơn là đối thủ của Mai Tâm sao?
- Chuyện này rất khó nói, có Tuyết Mai lão tổ áp trận, rất khó nói à!
........
Mọi người ầm ĩ nghị luận, đối với tin tức Càn Khôn Đỉnh từ lúc người tới đầu tiên đã tiết lộ rồi, Càn Khôn Đỉnh đã bị luyện hóa, giống như cũng không ở trong tay Chung Sơn.
Nhận được tin tức này, mọi người không khỏi chán nản, nhưng đây là từ miệng của Xà Hậu Giáo chủ, mọi người cũng không tin nói dối. Chỉ là vô cùng tò mò nhìn về phía Chung Sơn, Chiêu Yêu Phiên? Chiêu Yêu Phiên cũng có liên quan tới Chung Sơn sao?
- Chung Sơn, thỉnh!
Mai Tâm lập tức nói với Chung Sơn.
Nhìn lại Mai Tâm, Chung Sơn lộ ra vẻ khinh thường nói:
- Ngươi? Ngươi còn không xứng để ta ra tay!
Ồ!
Bốn phía không khỏi ồ lên, Chung Sơn này cũng quá không cuồng đi! Mai Tâm chính là Cổ Tiên à, không xứng để Chung Sơn ra tay?
- Ngươi!
Mai Tâm giận dữ.
- Chung Sơn?
Tuyết Mai lão tổ lộ ra vẻ không thích.
Vừa mới đáp ứng đối chiến, bây giờ lại muốn trở mặt sao?
- Chung Thánh Vương?
Ma Cô làm nhân chứng cũng lộ ra vẻ tiếc nuối.
Chung Sơn không nói gì, mà lại chậm rãi đi tới đại điện cách đó không xa, cửa đại điện mở ra.
- Ầm!
Cửa điện ầm ầm khép lại.
- Ách?
Chung Sơn hành động thình lình như vậy khiến mọi người không khỏi bối rối, Chung Sơn hắn muốn làm gì? Một bên Mai Tâm sắc mặt âm trầm.
- Ầm!
Cửa lớn lại lần nữa mở ra. Chung Sơn đạp bước ra khỏi đại điện. Mà lúc này, khiến cho mọi người ngoài ý muốn là phía sau Chung Sơn cũng có một người đi theo, một nam nhân áo bào lam.
Hắn là ai vậy?
Gần như mọi người đều nhanh chóng tìm kiếm trí nhớ trong đầu, nhưng, tìm nửa ngày cũng không thấy được chút tin tức hữu dụng nào.
Một thân áo bào lam, mi tâm còn có một tinh thể ngọc bích, hắn là ai vậy?
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn một màn này. Người nọ cung kính đứng sau lưng Chung Sơn. Dường như là một thần tử vậy.
Tuyết Mai lão tổ hai mắt híp lại nhìn nam nhân áo bào lam cùng đi ra ngoài, không nhìn rõ tu vi? Cổ Tiên? Hắn và Chung Sơn có quan hệ gì?
Quay trở lại, đứng thẳng người, Chung Sơn lần nữa mở miệng nói:
- Lạc Tinh Trần!
- Có thần!
Lạc Tinh Trần lập tức đáp.
Có thần? Thần tử của Chung Sơn? Chung Sơn làm sao có thể có thần tử cảnh giới Cổ Tiên? Tuyết Mai lão tổ nhíu mày.
- Đây là Mai Tâm, ngươi thay mặt trẫm xuất chiến!
Chung Sơn nói.
- Tuân mệnh!
- Đánh bại hắn, không quản sinh tử!
Chung Sơn lại lần nữa hạ lệnh.
- Thần tuân chỉ!
Lạc Tinh Trần hô lớn một tiếng, cường giả tứ phương nghe được đều hơi hơi kinh ngạc, người này có lai lịch gì? Bại hắn? Một tên Cổ Tiên dễ bị đánh bại vậy sao? Còn không quản sinh tử?
Đối diện Mai Tâm cũng lộ ra vẻ khinh thường, Chung Sơn cảnh giới Đại Tiên? Vậy thì thần tử của hắn có bao nhiêu thực lực? Nhiều nhất là cảnh giới Đại Tiên, nghe đồn thực lực Chung Sơn rất tà dị, đối phó Chung Sơn còn cần thận trọng một chút, nhưng thần tử của hắn? Hừ! Không biết tự lượng sức mình!
- Bắt đầu đi, cẩn thận!
Tuyết Mai lão tổ nhắc nhở.
- Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ không hủy uy danh của sư tôn, chém người này dưới kiếm.
Mai Tâm trịnh trọng nói.
Khi nói chuyện, thân hình Mai Tâm thoắt một cái bay đến một đỉnh núi phía xa xa.
- Đi đi!
Chung Sơn ngăn ống tay áo nói.
- Vâng!
Lạc Tinh Trần thân hình vọt lên, hạ xuống một đỉnh núi khác.
Hai ngọn núi cách nhau rất xa, Mai Tâm và Lạc Tinh Trần cách không nhìn nhau.
Cường giả tứ phương nhao nhao né tránh, cùng nhau xem trận đấu không có chút ấn tượng nào này.
Thuộc hạ của Chung Sơn, tại sao có thể là đối thủ của Cổ Tiên Mai Tâm? Người này tên là Lạc Tinh Trần? Nếu như hắn cường đại, hẳn đã sớm nổi danh mới đúng, đúng là không biết sống chết.
Mai Tâm khinh thường nhìn Lạc Tinh Trần phía xa xa, tay vung lên, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một trường kiếm trắng như tuyết. Trường kiếm vừa ra, bốn phía thiên địa ầm ầm phát ra kiếm khí mênh mông, vô tận kiếm khí xoay tròn quanh Mai Tâm, dường như hình thành một kiếm trận khổng lồ, nhìn qua khí thế vô cùng.
Một kiếm ra, thiên hạ kinh! Kiếm thế mênh mông bắn thẳng đến bốn phía.
Vô số cường giả nhanh chóng lui về phía sau.
- Mai Tâm thật là lợi hại!
- Kiếm thế thật cường đại!
- Mai Tâm đây là đang lập uy, đối phó Lạc Tinh Trần kia cũng không cần uy lực lớn như vậy à, Mai Tâm muốn một kiếm giết chết sao?
......
Mọi người lui về phía sau không khỏi cả kinh kêu lên. Cường giả, đây là cảnh giới Cổ Tiên? Tên Lạc Tinh Trần kia thảm rồi!
Xa xa trên một đỉnh núi khác, Lạc Tinh Trần không chút sợ hãi nào, lật tay một cái, trong tay xuất hiện một cây cung màu xanh.
- Tình huống gì? Vũ khí tên kia là cung tên?
- Còn có người sử dụng cung tên? Cung tên có dùng được cái rắm, dù có mạnh mấy đi nữa thì cũng chỉ là một mũi tên mà thôi, mà kiếm khí Mai Tâm là hàng ngàn vạn, người nọ tu luyện tới bị hư đầu rồi sao?
- Đúng thật là cung tên? Hắn muốn làm trò gì đây?
........
Người vây xem không khỏi lộ ra vẻ trào phúng, cung tên, rất ít người dùng cung tên, bởi vì rất nhiều người đều cho rằng cung tên là một trong những vũ khí thấp kém nhất.
Nhưng cung tên của Lạc Tinh Trần lại là hạng thấp kém sao? Vũ khí của đệ nhất cao thủ Chuyển Luân Cương Vực ngày trước, lại chỉ là một chuyện cười sao?