Nhiên Đăng muốn khóc không xong hét lên, không thể kéo dài thêm nữa, còn dây dưa tiếp thì mình sẽ thật sự rơi trở về cảnh giới Cổ Tiên.
Nhiên Đăng nói vừa đúng ý của Tư Mã Nguyên và Tử Tiêu Giáo chủ.
Hiện tại Tư Mã Nguyên cũng không dám cử động, buồn bực phát hiện Hoàng Long như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, sương vàng ở xa xa, vì sao lại xa như vậy chứ! Hấp thu cũng tốn sức.
Tử Tiêu Giáo chủ cũng buồn bực, giao đấu một lần với Chung Sơn, bản thân liền xúi quẩy một lần, vừa rồi trường thương cũng bị gãy, công kích Chung Sơn lần nữa không lẽ phải dùng tấm khiên?
Nhiên Đăng chuẩn bị một mình giết Chung Sơn, Chung Sơn cũng không rảnh rang. Phiền Não Trọc phun trào ra từ Đế Vương Đồ, Phiền Não Trọc vô tận lập tức bao phủ khắp xung quanh, bốn phương trời đất chợt thành một mảnh màu đỏ, quỷ hồn vô tận đang đau đớn gào thét bên trong Phiền Não Trọc.
Chung Sơn biết, Hung Đồng thể hiện uy lực, Hoàng Long, Nhiên Đăng cùng Tử Tiêu Giáo chủ chỉ là xui xẻo quấn thân, vận rủi vây quanh mà thôi, chỉ là điềm đại hung, mà không phải thực lực rớt xuống. Lúc này nếu như ra tay toàn lực, khẳng định là mình trốn không thoát, nhất định phải kéo, kéo dài thời gian. Càng kéo lâu, càng có lợi cho mình, bọn họ sẽ càng không hay ho.
Phiền Não Trọc tràn ra bao phủ khắp xung quanh, cả mặt núi bị che mờ, chặn tầm mắt các cường giả. Chung Sơn vội chạy tới Càn Khôn Đỉnh, muốn kéo Càn Khôn Đỉnh nhanh chóng trốn khỏi đây.
- Muốn trốn?
Nhiên Đăng gầm lên.
Vươn tay đánh ra một chưởng, trong hư không hình thành cỗ năng lượng đỏ đè xuống Chung Sơn, Phiền Não Trọc khủng bố bị đẩy ra.
Ánh mắt Chung Sơn biến đổi, nhanh chóng mở ra Đế Vương Đồ, Bát Cực Thiên Vĩ bị trọng thương lại bại lộ. Vừa khôi phục một chút nguyên khí, Tru Tiên Tứ Kiếm đã nghênh đón.
Ầm...
Lực lượng thiên đạo, hiện tại Nhiên Đăng có thể điều động được chính là lực lượng thiên đạo, dưới lực lượng thiên đạo, tất cả đều là hư ảo.
Phiền Não Trọc ầm ầm nổ tan, Bát Cực Thiên Vĩ Tru Tiên Tứ Kiếm xông lên, ầm ầm bị đánh cong, bị gãy. Còn năng lượng màu đỏ lại đánh cho cả người Bát Cực Thiên Vĩ run lên, thiếu chút nổ nát. Nếu không phải vào lúc cuối cùng Chung Sơn thu vào Nê Hoàn Cung, lúc này Bát Cực Thiên Vĩ đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Dù vậy, lúc này Bát Cực Thiên Vĩ cũng hấp hối, bị thương đến cực hạn.
Năng lượng màu đỏ ít đi nhiều, nhưng còn sót lại vẫn bá đạo đánh về phía Đế Vương Đồ.
Trong tiếng nổ lớn, phần lớn bị truyền vào âm phủ, nhưng vẫn có một cỗ chấn động mạnh mẽ theo Đế Vương Đồ truyền tới người Chung Sơn.
Thiên đạo chấn động cực kỳ kinh khủng, dù cho chỉ một chút chấn động thiên đạo, Chung Sơn cũng không thể nào ngăn cản
Thiên Ma Thối Thể! Tầng thứ bảy!
Ầm ầm!
Chung Sơn đạt tới trạng thái mạnh nhất, nhưng dù thế, Chung Sơn vẫn không thể thừa nhận được thiên đạo chấn động. Xương cốt toàn thân vang rền, như tất cả xương đều bị gãy.
Dựa vào ý chí, Chung Sơn cố chống không ngã xuống, sắc mặt phát lạnh nhìn Nhiên Đăng đối điện.
Từ khai thiên tới nay, đây là lần bị thương nặng nhất của Chung Sơn!
Chung Sơn bị thương,còn lúc này Nhiên Đăng càng không xong, ở trạng thái cảnh giới không ổn định mà điều động lực lượng thiên đạo, lập tức bị thiên đạo bài xích, cảnh giới càng rung chuyển.
Nhiên Đăng biến sắc, hoảng sợ phát hiện thật sự không thể ra tay thêm nữa. Còn ra tay, mình tuyệt đối sẽ rơi về cảnh giới Cổ Tiên.
Cảnh giới Cổ Tiên cùng cảnh giới Tổ Tiên nói tới chỉ kém một cảnh giới, nhưng Nhiên Đăng ở lại cảnh giới này mấy chục vạn năm, chuyển thế sống lại ba lượt, rốt cục đột phá, chẳng lẽ lại phải rút trở về?
Một ngọn đèn xanh hạ xuống đỉnh đầu, hình thành vòng bảo hộ mạnh mẽ, Nhiên Đăng khoanh chân ngồi xuống, mang theo cảm xúc muốn khóc ròng mà bắt đầu củng cố cảnh giới.
Cảnh này rơi vào mắt Tư Mã Nguyên cùng Tử Tiêu Giáo chủ, lại thành Chung Sơn khiến Nhiên Đăng bị hại nặng! Chung Sơn này là yêu nghiệt ư? Hắn ra tay như thế nào?
Hoàng Long vì không muốn tan vỡ, không ngừng hấp thu sương vàng ở xa. Tử Tiêu Giáo chủ cả người cháy đen, toàn thân bị thương, thế giới tan vỡ, thần thức bị thương nặng, nhưng không thể phủ nhận, lúc này Tử Tiêu Giáo chủ là người tự do nhất, hơn nữa có năng lực đánh được Chung Sơn.
Giết Chung Sơn?
Tử Tiêu Giáo chủ có chút do dự, có thể giết ư? Ta ở trạng thái này có thể giết được Chung Sơn? Hắn còn bài tẩy nào không?
Chung Sơn không để ý tới Tử Tiêu Giáo chủ đang chần chừ, mà đi tới chỗ Càn Khôn Đỉnh, nhẹ nhàng nâng lên Càn Khôn Đỉnh, chầm chậm, chầm chậm bay đi hướng khác.
Tử Tiêu Giáo chủ nhìn Chung Sơn sắp đi, sắc mặt hung ác, đang muốn đuổi theo.
Bùm!
Vòng tay trữ vật đã hỏng trên cổ tay nổ ầm, bị hủy hoàn toàn. Mà tiếng nổ kia như dẫn tới ám tật trong người đột nhiên bùng nổ, một lần bị thương thật lâu trước kia lại đi bùng phát vào lúc này.
Tử Tiêu Giáo chủ một bụng buồn bực! Phải nhanh chóng ổn định thương thế của mình.
- Hoàng Long của ta sắp rã rồi, nhanh, đừng để ý Chung Sơn, hiện giờ Chung Sơn không khác gì phế nhân, ở trong đại trận này, hắn không trốn thoát được. Tử Tiêu Giáo chủ, hấp thu sương váng, hóa thành Hoàng Long, dung hợp cùng ta củng cố Hoàng Long, cùng nhau diệt Nhiên Đăng, sau đó chúng ta lại đi lấy Càn Khôn Đỉnh!
Tư Mã Nguyên hét lớn.
Ý tưởng của Tư Mã Nguyên không sai, chỉ cần khống chế được Hoàng Long, diệt Nhiên Đăng hiện giờ đang "trọng thương", Chung Sơn còn không phải mặc kệ cho mình nhào nặn? Nhập Úng Khốn Long Đại Trận vừa mở ra, xung quanh khép kín, không ai trốn được, dù Chung Sơn ở thời kỳ mạnh nhất cũng đừng mơ, huống chỉ là bây giờ?
Tử Tiêu Giáo chủ gật đầu, tuy rằng luyến tiếc Càn Khôn Đỉnh, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lấy được, hiện tại diệt Nhiên Đăng trước rồi nói sau.
Chung Sơn mang theo Càn Khôn Đỉnh bay đi xa, thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, bay vào trong sương vàng.
Sương vàng, lúc Chung Sơn còn khỏe thì không đụng được tới Chung Sơn, nhưng lúc này khi Chung Sơn bị thương nặng, lại không ngừng phá hoại thân thể Chung Sơn.
Bay trong sương mù một lúc, Chung Sơn đã cảm thấy cả người đau đớn.
Thân thể Chung Sơn nhanh chóng trốn vào trong Càn Khôn Đỉnh.
Trong nháy mắt tiến vào Càn Khôn Đỉnh, Chung Sơn liền trừng to mắt.
Cửu Vĩ Quận chúa cùng Thái Sơ Thánh Vương bị mình ném vào lúc trước, hai nàng mất hết quần áo, đang quấn lấy nhau. Sắc mặt hai nàng ửng hồng giống như sương mù Hồng Loan, tay chân cọ xát lẫn nhau, phát ra tiếng kêu nhỏ.
Đây... đây là cái gì? Bọn họ cùng nhau, là mình làm?
Ý nghĩ này chỉ lóe lên, tiếp theo Chung Sơn liền nhíu mày quỷ dị. Mình không có thả ra sương mù Hồng Loan, hơn nữa sương mù Hồng Loan đối phó người phàm còn được, đối phó hai Cổ Tiên là tuyệt đối không thể nào, nhưng mà trước mắt?
Bên trong Càn Khôn Đỉnh vốn là năng lượng màu hồng đào?
Chung Sơn lập tức nhìn thấy năng lượng màu hồng đào ở đáy Càn Khôn Đỉnh, năng lượng màu hồng đào không ngừng xoay tròn, sinh sôi không ngừng, lúc trước Chung Sơn đã cảm thấy rất cổ quái, chẳng lẽ là thứ này?
- Ưm...
Tiếng rên rỉ triền miên của Cửu Vĩ Quận chúa truyền tới, một cỗ dụ dỗ thản nhiên chảy vào đầu óc Chung Sơn.
Lúc này, một cỗ năng lượng màu hồng đào bỗng nhiên chảy vào người Chung Sơn.
Vừa vào trong cơ thể Chung Sơn, thân thể hắn liền đỏ rực, bá đạo, còn bá đạo hơn cả sương mù Hồng Loan? Đây là thứ gì?
Chung Sơn kinh hãi, năng lượng màu hồng đào xông thẳng lên đầu, dường như nhanh chóng bù đắp Hồng Loan Phấn Liên tiêu hao, hơn nữa không ngừng thúc đẩy sương mù Hồng Loan tiến hóa.
Bỗng nhiên Chung Sơn ý thức được một điều, năng lượng màu hồng đào này có tác dụng lớn với Hồng Loan Thiên Kinh của mình.
Hồng Loan Thiên Kinh đến tầng thứ tám, Chung Sơn nghĩ hết cách làm nó đột phá mà không được, nhưng lúc này lại xuất hiện cơ hội?
Trong lòng Chung Sơn vui vẻ, nhưng vẫn biết phải mau chóng ra khỏi Nhập Úng Khốn Long Đại Trận, bằng không nhất định sẽ bị Tư Mã Nguyên tìm được.
Chỉ vào đỉnh một lát, Chung Sơn liền đi ra, mang theo Càn Khôn Đỉnh bay vụt về phía xa.
Nhưng năng lượng màu hồng đào chỉ khôi phục tiêu hao của Hồng Loan Phấn Liên, không thể bù đắp thương thế. Bởi vậy vừa ra đỉnh liền bị sương vàng tàn phá, không chịu nổi liền vào trong đỉnh. Đi một chút ngừng một lát, cứ ra ra vào vào như thế, Chung Sơn đi thẳng về phía tây.
Nhập Úng Khốn Long Đại Trận, vừa đúng lúc Chung Sơn biết một cửa ra, ở chỗ Tư Mã Tung Hoành.
Nhập Úng Khốn Long Đại Trận giống như tiểu thế giới, nhìn như môi trường khép kín trên trời dưới đất, tạo thành không gian nội bộ hình vòng tròn lớn.
Bên trong một sơn cốc, Tư Mã Tung Hoành bị phế tu vi mang theo một bụng buồn bực nằm trên tảng đá lớn. Nôn máu không chỉ một lít, sắc mặt mất máu quá nhiều mà tái nhợt, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ hở rộng trăm trượng.
- Gia chủ, ngài nhất định phải thành công, bằng không Túng Hoàng khó mà gánh tội này!
Tư Mã Tung Hoành yếu ớt nói.
Cuối cùng coi như đại trận còn có thể tiếp tục, Tư Mã Tung Hoành ôm một chút may mắn.
Trong lúc Tư Mã Tung Hoành không ngừng cầu nguyện, trong khe nứt, bỗng có một bóng người bay ra.
Là Chung Sơn! Chung Sơn cầm theo một cái đỉnh lớn, chầm chậm bay ra.
- Càn Khôn Đỉnh!
Tư Mã Tung Hoành hoảng hốt hô lên.
Lúc này, cuối cùng Tư Mã Tung Hoành biết đã xảy ra chuyện lớn, chính khe nứt này làm đại kế của gia chủ hoàn toàn tan vỡ. Càn Khôn Đỉnh chậm rãi bay ra trước mặt mình, nhưng Tư Mã Tung Hoành bất lực, chết trăm lần cũng không đền tội được!
Trong lòng Tư Mã Tung Hoành càng trào máu, nhưng cố nén trong họng.
Đợi nhìn rõ tốc độ của Chung Sơn, Tư Mã Tung Hoành mới chợt phát hiện Chung Sơn bị thương nặng, tốc độ đó là vì bị thương cực hạn mới tạo thành. Chung Sơn như thế, nếu là mình trước kia thì chỉ một ngón tay có thể bóp chết hắn, như vậy mình có thể lấy được Càn Khôn Đỉnh.
Trơ mắt nhìn Càn Khôn Đỉnh chậm rì rì bay ngang qua mặt mình, Tư Mã Tung Hoành buồn bực đến không kiềm chế được nữa.
Hự! Hự!
Liên tiếp phun máu, Tư Mã Tung Hoành suy yếu nhắm mắt, nhả ra một hơi cuối cùng.
Đến lúc này, Tư Mã Tung Hoành trở thành Đại Tiên đầu tiên trong lịch sử chết vì mất máu quá nhiều, nếu bị những tu giả khác phát hiện, nhất định sẽ thành trò cười trong thiên hạ.
Chung Sơn bay khỏi Nhập Úng Khốn Long Đại Trận, nhưng sợ bị cường giả khác thấy được, không dám bay quá xa. Bay khỏi khu nguy hiểm, Chung Sơn liền mang theo Càn Khôn Đỉnh trốn vào một khe núi vắng lặng, bố trí vài trận pháp liền vào trong Càn Khôn Đỉnh.
Mới vừa vào Càn Khôn Đỉnh, hai thân thể mềm yếu liền quấn lấy! Kéo Chung Sơn vào sâu trong Càn Khôn Đỉnh.