Trường Sinh Bất Tử

Chương 879: Khô Lâu Vương đời trước!

Trước Sau

break
Mười năm thời gian thoáng một cái đã qua.

Kể từ khi Đại Tranh giam mười sáu Thánh thượng Thiên triều, tốc độ binh phạt thiên hạ nhanh hơn rất nhiều, thời gian mười năm ngắn ngủn, phương bắc Chuyển Luân Cương Vực đã có gần một nửa thuộc về Đại Tranh Thánh đình.

Tốc độ này quá kinh khủng! Một Thánh đình ra từ hàng ngàn tiểu thế giới, chưa từng có khoa trương như Đại Tranh.

Tốc độ khuếch trương này nhất thời để cho mỗi Thiên triều ở phương bắc Chuyển Luân Cương Vực cũng là người người cảm thấy bất an.

Xương Kinh, Bất Tử Điện! Triều đình!

Chung Sơn ngồi trên ghế rồng, nhìn quần thần phía dưới.

- Thánh vương, giờ phút này, triều ta không nên tái chiến thiên hạ!

Tiêu Vong bước ra khỏi hàng, bẩm báo nói.

- Nga?

- Lãnh thổ còn có thể phát triển, nhưng là, hiện tại nhân tài vẫn là rất thiếu, chiếm đoạt lãnh thổ quốc gia khổng lồ, nhất định phải cố thủ mới được, nếu không thể cố thủ, khó bảo toàn lòng quân dân ở biên cương tan rã, cần nghỉ ngơi và hồi phục để củng cố chính quyền trung ương, đi khuếch trương thêm!

Tiêu Vong khẳng định nói.

- Thần xét lại! Đúng theo như lời Tiêu tướng quân, bản đồ triều ta khuếch trương quá nhanh, phải tăng cường trung ương tập quyền, binh lực cũng phải đề cao lần nữa, sàng chọn ra tướng sĩ cường đại hơn, quân đội cần nghỉ ngơi và hồi phục, dân chúng cũng cần nghỉ ngơi. Huống chi một nửa lãnh thổ quốc gia còn dư lại ở Bắc Phương, quá áp bức, bọn họ sẽ hội hợp đối kháng Đại Tranh, nhưng chỉ cần để mặc cho bọn họ, mâu thuẫn giữa bọn họ sẽ từ từ kích thích. Đợi sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, sẽ hoàn toàn bắt phương bắc Chuyển Luân Cương Vực lại!

Dịch Diễn phụ họa nói.

Nhẹ nhàng gõ gõ long ỷ, Chung Sơn gật gật đầu nói:

- Chuẩn!

Cùng một thời gian, phương nam Chuyển Luân Cương Vực. Trong Thiên Tứ Phủ!

Tam thái tử Niệm Bôn, Vương Tĩnh Văn, còn có một chúng quan viên, cung kính mà đứng.

Ở trước mặt bọn họ, là một lão thái giám, bên cạnh có hai gã nam nhân áo bào tím.

Lão thái giám mới vừa rồi phảng phất giống như tuyên chỉ, đưa thánh chỉ ra.

- Tam thái tử, Thánh vương rất bất mãn đối với ngươi!

Lão thái giám nhỏ giọng nói.

Niệm Bôn nhướng mày, gật đầu.

- Hai vị này là hai gã Cổ Tiên từ Diễn võ đường trong triều điều tới, sau này tạo điều kiện cho ngươi điều khiển, mặc dù Thánh vương bất mãn đối với Tam thái tử, nhưng vẫn rất để ý Tam thái tử ngài, chưa từng có thái tử nào có thể một lần điều khiển hai gã Cổ Tiên! Ngươi là người thứ nhất!

Lão thái giám cười nói.

- Thay ta cám ơn Thánh vương!

Sắc mặt Tam thái tử cũng hòa hoãn.

- Ân, lão nô biết rồi, thánh chỉ ta cũng tuyên xong, kế tiếp sẽ giao cho Tam thái tử các ngươi, ta cũng cáo từ, trở về phục mệnh Thánh vương!

Lão thái giám nói.

- Ta đưa tiễn ngươi!

- Không cần!

Thân hình lão thái giám thoắt một cái, biến mất ở trước mặt mọi người.

- Bái kiến Tam thái tử!

Hai gã nam nhân áo bào tím sau lưng lão thái giám lúc trước nhẹ nhàng cung kính nói với Niệm Bôn.

- Ân!

- Nhị vị tạm thời ngủ lại ngủ lại ở nơi này trước a!

- Toàn bộ theo Tam thái tử phân phó!

- Người đâu, đưa nhị vị đi viện chữ Thiên nghỉ ngơi!

Tam thái tử phân phó nói.

- Rõ!

Rất nhanh, hai cao thủ Cổ Tiên bị đưa đi.

- Tam thái tử, ta cũng đi lĩnh quân, một ngày này có bốn trận chiến dịch khổng lồ cần ta hạ lệnh!

Vương Tĩnh Văn nói.

- Đi đi!

Niệm Bôn hiền hòa nói.

Vương Tĩnh Văn gật đầu, rời đi.

Vương Tĩnh Văn vừa đi, mặt của Tam thái tử cũng âm trầm xuống. Nắm thánh chỉ, chân mày nhíu chặt.

- Tam thái tử, ở trên thánh chỉ, Thánh vương nhiều lần khen Vương Tĩnh Văn, lại nhiều lần tỏ vẻ bất mãn với Tam thái tử, rất ý vị sâu xa! Thuộc hạ lo lắng . . .

Quan viên kia cau mày nói.

- Lo lắng cái gì?

- Lo lắng Thánh vương sẽ đưa ngài rút về lãnh thổ quốc gia Vô Tướng, để cho Vương Tĩnh Văn làm Đại tướng biên cương này!

Quan viên kia nói.

Con ngươi Niệm Bôn co rụt lại, lắc lắc đầu nói:

- Không thể nào!

Niệm Bôn biết không thể, bởi vì Vương Tĩnh Văn cường thịnh trở lại, cũng chỉ là một ngoại thần mà thôi, mình mới là hậu duệ huyết mạch của Thánh vương. Nhưng chuyện này không thể không phòng, cho dù Vương Tĩnh Văn không làm Đại tướng biên cương này, mình cũng có khả năng bị những người khác đổi đi. Vô Tướng Thánh đình không cần người vô dụng, biểu hiện quá vô dụng, tương lai có khả năng bị Thánh vương triệt hồi vị trí thái tử.

- Nhưng là, Tam thái tử . . .

- Tốt lắm, không nên nói nữa! Cái đề tài này đến đây là kết thúc!

- Rõ!

Chúng quan viên chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.

Sau ba ngày, Vương Tĩnh Văn mang theo một nhóm tài liệu đưa đến trước mặt Niệm Bôn.

- Tam thái tử, đại khảo Thiên Tứ Phủ lần này, thu nạp một nhóm lớn nhân tài, ta cũng dùng tơ hồng đánh dấu, mười tòa thành trì mới vừa đoạt được, tại hạ cảm thấy, dùng người trên tơ hồng là ổn thỏa nhất.

Vương Tĩnh Văn nói.

Tam thái tử nhìn kỹ một chút danh sách trong ngọc giản!

[CHARGE=3]Nhìn những tên này, Niệm Bôn khẽ nhíu mày, bởi vì một nhóm người này, mặc dù là nhân tài, sau khi đại khảo cũng từng thiết yến mời Vương Tĩnh Văn, Vương Tĩnh Văn cũng đi mấy lần, những người này là dòng chính của Vương Tĩnh Văn?

Nghĩ tới đây, thần sắc Niệm Bôn căng thẳng, Vương Tĩnh Văn đang bồi dưỡng thế lực của hắn? Tuyệt đối không được!

- Ân, những người này, ta giữ lại còn có trọng dụng, một nhóm trên danh sách này, ba mươi người sau cùng kia, đại khảo cũng không phải là rất tốt sao? Để cho bọn họ đi đi!

Niệm Bôn trầm giọng nói.

- Ách?

Mặt Vương Tĩnh Văn liền biến sắc.

Quả nhiên! Trong lòng Niệm Bôn lộ ra một tia cười lạnh. Quả nhiên đám người kia là dòng chính của ngươi, hoàn hảo ta đã nhìn ra.

- Rõ!

Vương Tĩnh Văn gật đầu. Mặc dù không có nói gì, nhưng là trong giọng nói hiện lên một tia mất mác.

Đưa Vương Tĩnh Văn đi, tâm tình Niệm Bôn thông thoáng, không tệ, bồi dưỡng dòng chính, bất kể Vương Tĩnh Văn ngươi có bao nhiêu công lao, đánh hạ bao nhiêu lãnh thổ, chỉ cần chấp chưởng những lãnh thổ này chính là thân tín của ta, ngươi lại có thể thế nào?

Không đề cập tới Niệm Bôn đắc ý, Vương Tĩnh Văn sau khi rời đi Thiên Tứ Phủ cũng lộ ra một tia cười lạnh.

- Dòng chính? Người bị ngươi chọn trúng, mới là người tương lai muốn mạng ngươi!

Vương Tĩnh Văn cười lạnh chạy thẳng tới đại doanh tổng chỉ huy.

So sánh mưu lược với Vương Tĩnh Văn, Tam thái tử hiển nhiên còn xa xa không bằng.

Mà đại chiến ở Nam Phương, dưới kế hoạch của Vương Tĩnh Văn, điên cuồng khuếch trương, căn bản không có nghỉ ngơi chút nào, dường như mở mang bờ cõi cho Vô Tướng Thánh đình, nhưng bên trong ẩn núp cũng là kế hoạch cực kỳ âm độc, mặc dù có được đại lãnh thổ, nhưng khống chế không yên, tương lai tất có họa lớn!

. . .

Phương bắc Chuyển Luân Cương Vực, một Thánh Địa xa xôi. Mang Cốt Thánh địa!

Trong một gian đại điện của Mang Cốt Thánh địa, giờ phút này tổng cộng vây quanh năm bảo tọa hoàng kim.

Nếu là Chung Sơn ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, kiểu dáng bảo tọa hoàng kim này vô cùng giống với ngai vàng đồng thau kia của Vương Khô, chỉ là một cái là hoàng kim, một cái là đồng thau.

Trên năm bảo tọa hoàng kim, giờ phút này đều có một thân ảnh hắc bào ngồi đợi, nhưng là tay vịn của bảo tọa hoàng kim căn bản không phải tay người, mà là móng vuốt Khô Lâu. Đây là năm cường giả của Khô Lâu bộ tộc.

Cửa đại điện đóng lại, giờ phút này năm cường giả Khô Lâu trong đại điện ai cũng không nói gì.

Sau một trận trầm mặc, rốt cục một Khô Lâu trong đó mở miệng

- Tốt lắm, nơi này không có người ngoài, chư vị thấy chuyện này thế nào?

Một Khô Lâu trong đó mở miệng nói.

- Đại Tranh Thánh đình, quân đoàn trưởng thứ chín, Vương Khô? Hắn cũng có Khô Lâu Vương Tọa, hiển nhiên là đi ra từ trong tổng minh Khô Lâu Tộc.

Lại một Khô Lâu mở miệng nói.

- Theo nhiều phương diện tình báo mà xem, linh hồn chi hỏa của Vương Khô vô cùng cao cấp, đây không phải là tu vi có thể quyết định, đây là tượng trưng cho một thân phận trân quý. Hắn rốt cuộc là ai?

Lại một Khô Lâu nói.

- Rất kỳ quái, cái loại linh hồn chi hỏa nầy, chỉ có hậu duệ của Vương của Khô Lâu bộ tộc ta mới có!

Khô Lâu thứ nhất nói lần nữa.

- Hậu duệ của Vương? Không, ta đã gặp hậu duệ của Vương, Khô Lâu bị linh hồn chi hỏa của Vương đốt, linh hồn chi hỏa của hắn mặc dù pha loảng, nhưng là, ta cảm thấy linh hồn chi hỏa của hậu duệ của Vương cũng không bằng Vương Khô!

- Vương Khô? Đại Tiên? Bị Chung Sơn thu phục ở hàng ngàn tiểu thế giới, lai lịch cực kỳ thần bí! Nhưng linh hồn chi hỏa của hắn vì sao cao như vậy?

Khô Lâu thứ nhất nói lần nữa.

- Khô Lâu ở hàng ngàn tiểu thế giới là không thể nào trưởng thành đến một bước kia, vậy chỉ có Khô Lâu đi vào từ đại thế giới, nhưng đại thế giới khi nào có Khô Lâu này? Linh hồn chi hỏa cao cấp như thế, hẳn là sớm đã được mời tới tông môn, thậm chí trở thành trưởng lão nào đó ở tổng minh! Hắn làm sao sẽ luân lạc tới mức cam là thần của người khác?

Chúng Khô Lâu một trận trầm mặc.

- Lão Ngũ, ngươi luôn luôn không nói gì, chúng ta nơi này, kiến thức của ngươi là uyên bác nhất, ngươi cứ nói đi?

Khô Lâu thứ nhất hỏi lần nữa.

Một đám Khô Lâu đều nhìn về hắc bào Khô Lâu nhỏ nhất kia.

- Ta, sách, ta không biết nên nói như thế nào!

Lão Ngũ khó xử.

- Có cái gì khó mà nói, năm người chúng ta, cũng đã cứu mạng của nhau, không có gì là không thể nói.

Khô Lâu thứ nhất nói lần nữa.

- Ta có suy đoán, nhưng là, chính mình cũng không tin, nhưng trừ cái suy đoán này, ta cũng không nghĩ ra cái khác nữa!

Lão Ngũ khổ sở nói.

- Nói đi! Chúng ta nghe ngươi, từ từ nói suy đoán của ngươi, cho tới nay cũng không có bỏ qua.

Một đám Khô Lâu cũng nhìn lão Ngũ.

- Sáu mươi vạn năm trước, Khô Lâu bộ tộc ta phát sinh đại sự, các ngươi còn nhớ chứ?

Lão Ngũ nói.

- Sáu mươi vạn năm trước?

Một Khô Lâu tỏ vẻ không rõ ràng lắm.

- Ta nhớ đã nghe qua. Lúc ấy Vương của Khô Lâu bộ tộc, cũng không phải là Vương bây giờ, là Vương đời trước, nhưng là, Vương đời trước chẳng biết tại sao bỗng nhiên biến mất, tiếp theo tân vương ra đời, cũng chính là Vương bây giờ!

Khô Lâu đệ nhất suy nghĩ một chút nói.

- Lão Đại nói không sai, Vương đời trước biến mất, mới có tân vương đản sanh, nhưng là, các ngươi có biết, thật ra thì tình huống năm đó là tân vương lật đổ địa vị Vương đời trước, thay thế Vương đời trước.

Lão Ngũ nói.

- Tân vương lật đổ địa vị của Vương đời trước? Nói cách khác Vương bây giờ, là Vương sau khi đã làm phản Vương đời trước, giành được?

Đệ nhất Khô Lâu kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, đây đều thuộc về cơ mật ở Khô Lâu bộ tộc, hơn nữa, mấy chục vạn năm qua đi, vẫn là kiêng kỵ của Vương, ai cũng không dám nói thêm, Vương đời trước biến mất? Không, Vương đời trước biến mất, Vương vài chục vạn năm này, thật ra thì luôn luôn phái Khô Lâu thân tín đi tìm kiếm nơi hạ lạc của Vương đời trước, cho đến mười vạn năm trước, tìm kiếm này mới nới lỏng!

Lão Ngũ nói.

- Lão Ngũ, ý của ngươi là? Vương Khô chính là Vương đời trước?

Lão Đại kinh ngạc nói.

Khô Lâu khác cũng là kinh hãi.

- Vương Khô, Vương Khô lâu, Khô Lâu Vương, tên Vương Khô luôn luôn là ám chỉ địa vị của hắn sao?

Lão Ngũ thâm trầm nói.
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc