Thần thông thứ 9? Quả nhiên có chỗ độc đáo riêng, thật lợi hại! Lúc này Lạc Tinh Trần mới bước đầu ngộ ra thần thông thời gian, hẳn là chỉ hạn chế ở phạm vi nhỏ, nếu như mở rộng ra phạm vi lớn, thần thông thời gian vừa thi triển ra, hết thảy cấm chỉ, còn không phải cường giả thiên hạ để mặc cho ngươi giết hại sao?
- Ngươi đây là thần thông gì? Vì sao rõ ràng ta đã giết chết, ngươi lại còn sống? Thân ngoại hóa thân ư?
Lạc Tinh Trần cau mày nói.
Chung Sơn cũng không trả lời Lạc Tinh Trần, mà nhớ lại dư vị của loại cảm giác vừa rồi. Thời gian cấm chỉ, hết thảy đều dừng lại: đây là một loại lồng giam thời gian, bất kể như thế nào cũng không thoát ra được.
Thần thông vô cùng cường hãn, nghe đồn ngày trước Hồng Quân Đạo tổ chính là một Thánh nhân cường đại có thể khống chế thời gian. Tuy là thần thông cường đại như vậy, xếp thứ hạng trên thần thông ở đại thế giới, chỉ là thứ 9 thôi sao?
Vậy tám thần thông trước sẽ mạnh tới mức nào?
Về phần Chung Sơn làm thế nào sống lại? Cái này quá dễ dàng đi! Ảnh thân là ảnh phân thân, diệt một cái có tiếp một cái, nếu không phải Chung Sơn muốn ẩn giấu, giờ phút này trong thông đạo Luân Hồi đã xuất hiện đồng loạt mấy trăm Chung Sơn rồi.
- Thời gian nghịch...
Thấy Chung Sơn không trả lời mình, Lạc Tinh Trần chỉ có thể tự mình đi nghiệm chứng. Thần thông thời gian cường thế, thời gian cấm chỉ vừa ra, Chung Sơn cảm nhận bốn phía thật sự lại dừng lại, hết thảy đều bất động. Thậm chí nhịp tim của mình cũng như ngưng đập.
Chỉ có một trảo cường hãn của Lạc Tinh Trần kia, lại lần nữa chụp phá vỡ lồng ngực mình.
“Ầm!”
Chung Sơn lại lần nữa nổ tung, nhưng thông đạo Luân Hồi vẫn còn.
Lạc Tinh Trần nhăn mặt nhíu mày càng sâu thêm. Giờ khắc này rốt cục Lạc Tinh Trần ngưng thần chờ đợi! Lúc này Lạc Tinh Trần không bao giờ xem Chung Sơn là Thiên Tiên, mà xem hắn trở thành Cổ Tiên có thực lực ngang với mình.
Ngoài xa xa lại lần nữa hiện ra ảnh phân thân của Chung Sơn.
- Tiễn Giới!
Lạc Tinh Trần quát to một tiếng, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện vô số mũi tên hoàng kim... bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất... dường như trong nháy mắt thông đạo Luân Hồi bị vô tận mũi tên màu vàng bao vây, rậm rạp kín kẽ.
Thế giới mũi tên, đây là ‘Thế Giới’ của Lạc Tinh Trần ư?
Ở bên ngoài, vô số cường giả ngưng thần nhìn chằm chằm trong chiến trường.
Nhưng, sau khi Chung Sơn bày ra thông đạo Luân Hồi ở trung tâm kia, cũng không thấy được gì.
Tất nhiên những cường giả này đều cảm thán Chung Sơn cường đại, càng muốn nhìn thấy hai người ở bên trong, nhưng không nhìn thấu được thông đạo Luân Hồi.
Mọi người chỉ có thể từ trên thời gian phán đoán tình hình chiến đấu như thế nào.
Theo thời gian không ngừng trôi qua, trong lòng mọi người càng ngày càng xác định thực lực của Chung Sơn cường đại: Lạc Tinh Trần là cảnh giới Cổ Tiên, có được thần thông thời gian, là đệ nhất cao thủ của Chuyển Luân Cương Vực, hiện tại đã chiến đấu ngót nửa canh giờ còn chưa phân thắng bại, có thể thấy được bên trong chiến đấu kịch liệt biết bao.
Từ đầu đến giờ thông đạo Luân Hồi luôn bao bọc hai người, có thể thấy được vẫn là Chung Sơn chiếm thượng phong?
Chung Sơn chiếm thượng phong ư? Rất nhiều người đều lộ ra vẻ khó tin! Đại Tranh này, đúng thật là mới từ tiểu thế giới đi lên hay sao? Như thế nào mạnh như vậy?
Mà lúc này, các cường giả của tám đại Thiên triều mang binh phạt Đại Tranh, cũng đều nhíu mày thật sâu, bởi vì bọn họ phát hiện, dường như mình đã đánh giá Chung Sơn quá thấp.
Ở thời điểm mọi người im lặng chờ đợi, bỗng nhiên bốn phía thông đạo Luân Hồi bùng phát ra ánh sáng vàng.
“Ầm...”
Một tiếng nổ vang thật lớn khủng bố, thông đạo Luân Hồi ở xa xa đột nhiên biến mất, hoặc là nói bị ánh sáng vàng mênh mông kia bao phủ mất dạng.
Ánh sáng vàng nối liền trời đất, giống như một cột sáng cực lớn, loáng thoáng có thể nhìn thấy một số mũi tên màu vàng.
- Đây là Tiễn Giới của Giáo chủ!
Trần Tiểu Thiến cau mày nói.
- Không ngờ Chung Sơn cường đại như vậy? Không ngờ ép cho Giáo chủ phải sử dụng Tiễn Giới?
- Giáo chủ là vô địch! Không ai có thể thắng được ngài!
... Ở bên ngoài truyền đến tiếng bàn tán nghi hoặc. Trận chiến ở bên trong kia nhất định vô cùng kịch liệt.
Đích xác phi thường kịch liệt, thế giới của Cổ Tiên vừa mở ra, trong tiếng vang động ầm ầm liền bao phủ thông đạo Luân Hồi của Chung Sơn.
Đứng ở trong thông đạo Luân Hồi, Chung Sơn có thể nhìn thấy ở bên ngoài, vô số mũi tên chỉa vào, từng cây từng cây mũi tên đều ẩn chứa thuộc tính thời gian giống như ngày trước Lạc Thiên Hà đánh lén.
Vạn mũi tên chỉa thẳng vào trung tâm, thẳng vào thông đạo Luân Hồi.
Giờ phút này, có lẽ tiến vào ‘Thế Giới’ của Cổ Tiên, thông đạo Luân Hồi càng ngày càng yếu, dường như không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất.
Lạc Tinh Trần nhìn Chung Sơn cách đó không xa, ánh sáng lam ở mi tâm vừa phóng ra, Chung Sơn ở đối diện lại lần nữa không thể động đậy. Lần này, Lạc Tinh Trần không có tiến công Chung Sơn, mà lạnh lùng nhìn.
- Nghịch!
Lạc Tinh Trần hét lớn một tiếng, Chung Sơn đột nhiên mơ hồ một trận, tiếp đó hóa thành một bóng đen bắn thẳng đến phía Lạc Tinh Trần.
“Ầm!”
Lạc Tinh Trần tung một chưởng đánh tan bóng đen, né tránh, tiếp đó đầy mặt kinh hãi.
- Ngươi, ngươi...
Trên trán Lạc Tinh Trần toát ra mồ hôi lạnh.
Nhìn về phía chỗ mình mới vừa đứng, mà ở vị trí đó, một đoàn bóng đen nhàn nhạt, bóng đen chậm rãi ngưng hình, chậm rãi ngưng hình thành bộ dáng Chung Sơn.
- Không ngờ ngươi luôn luôn núp ở trong cái bóng của ta!
Lạc Tinh Trần nói, trong mắt còn vẻ kinh sợ.
Chung Sơn hiện hình xoay xoay cổ, vô cùng cảm thán nói:
- Không ngờ ngươi phát hiện vị trí của ta! Hiện tại ta càng ngày càng thích thần thông thời gian!
Chung Sơn không có vì bị tìm ra mà chán nản, ngược lại là từng đợt hưng phấn.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên có người tìm ra được mình.
- Bản thể đã hiện, ngươi còn có thủ đoạn sao?
Lạc Tinh Trần lạnh lùng nói.
Chung Sơn quỷ dị đã khiến Lạc Tinh Trần hoảng sợ! Trốn ở trong cái bóng! Thế gian này sao có thể có năng lực kinh khủng như vậy? Đây là thần thông gì?
Trọng yếu nhất là từ đầu đến cuối, Lạc Tinh Trần cũng không phát hiện. Nếu hắn không triển khai Tiễn Giới, tiếp thông qua thần thông thời gian, cho dù Cổ Tiên cũng không phát hiện được. Núp ở trong cái bóng người khác, cái này nếu muốn đánh lén là biến thái cỡ nào?
Lạc Tinh Trần lòng còn sợ hãi. Đồng thời đối với Chung Sơn, chẳng biết tại sao trong đầu bỗng nhiên sinh ra một loại ý niệm hãy tránh xa người này.
Chung Sơn nhìn Lạc Tinh Trần thản nhiên nói:
- Các thần dân Đại Tranh Thánh đình, hãy giơ lên tay phải các ngươi, cho trẫm mượn lực lượng!
Nghe Chung Sơn nói, Lạc Tinh Trần co rụt đồng tử lại.
Mượn dùng thế của thiên hạ Đại Tranh? Sao có thể?
Nơi này hoàn toàn không ở gần Xương Kinh, Chung Sơn sao có thể mượn dùng thế của thiên hạ Đại Tranh?
Nhưng trên thực tế, Chung Sơn làm được, thanh âm của Chung Sơn đột nhiên truyền vào trong tim của tất cả thần dân khắp Đại Tranh. Một loại truyền thu phi thường cổ quái! Chung Sơn thành công.
- Thanh âm của Thánh Vương?
- Thánh Vương cần lực lượng!
- Giơ tay phải lên!
Đại Tranh thiên hạ, lập tức truyền đến vô số tiếng ủng hộ. Ở Đại Tranh, Chung Sơn chính là Thần, Thần trong lòng mọi người. Dân chúng cùng lúc nhấc tay, biển mây số mệnh ở Xương Kinh bốc lên không ngừng, đại lượng năng lượng điên cuồng truyền đến trong cơ thể Chung Sơn.
Trong mắt Lạc Tinh Trần lộ rõ vô cùng kinh ngạc.
Ở thời điểm Chung Sơn cường đại, thông đạo Luân Hồi đột nhiên giống như nhận được trợ giúp cường lực nhất.
“Ầm...”
Thông đạo Luân Hồi khổng lồ, trong tiếng nổ “ầm ầm” đường kính tăng lớn không chỉ gấp vạn lần.
Trong nháy mắt, vốn trước đó thông đạo Luân Hồi bị Tiễn Giới bao trùm, lúc này cường thế trở về, trong tiếng ầm ầm bao trùm ngược lại Tiễn Giới.
Ở bên ngoài, thời điểm đầu mọi người nhìn thấy vô tận tiễn quang, đều nghĩ rằng đại thế đã định.
Tiễn Giới vừa ra, ai có thể tranh phong cùng? Thông đạo Luân Hồi đều hoàn toàn bị bao trùm, cho dù Chung Sơn có mạnh mấy đi nữa cũng không chống lại được rồi!
- Luân Hồi Thánh nhân lần này phải thua thiệt rồi, thật vất vả bồi dưỡng được một đệ tử Thánh Vương, lúc này liền không có!
Tam thái tử lộ ra một bộ dáng hưng phấn.
“Ầm...”
Một tiếng nổ vang thật lớn, trung tâm chiến trường chợt biến đổi, rồi đột nhiên đánh nội tâm mọi người đều là một trận kinh hoàng.
Thông đạo Luân Hồi khổng lồ tái hiện, lập tức lực hút kinh khủng phá hủy vô số ngọn núi ở bốn phía, một ít tu giả đến gần không hề có sức phản kháng bị hút vào trong đó.
Trong lúc mọi người hoảng sợ rất nhanh thối lui ra bên ngoài.
Thông đạo Luân Hồi tăng lớn gấp vạn lần, đường kính gấp vạn lần.
Trong lúc kinh hãi đó, vô số người khóe miệng trương thành hình chữ ‘o’.
- Không có khả năng, thông đạo Luân Hồi như thế nào trong nháy mắt thay đổi lớn như vậy? Chỉ có hai đại đệ tử của Luân Hồi Thánh nhân mới có thể đạt tới trình độ này, nhưng Chung Sơn tuyệt đối không phải hai người bọn họ, tại sao có thể như vậy?
Tam thái tử kinh hãi nói.
Có lẽ trong người vây xem này còn có con dân Đại Tranh, không biết ai đưa ra tin tức bùng nổ.
- Là Thánh Vương mượn lực?
- Chung Sơn đang mượn lực ư? Nơi này căn bản không phải Xương Kinh mà, Chung Sơn làm sao có thể mượn dùng thế của thiên hạ Đại Tranh?
- Tại sao có thể như vậy? Chung Sơn vì cái gì có thể?
... Mọi người không hiểu, nhưng Chung Sơn xác thật rõ ràng làm được rồi.
Luân Hồi lực điên cuồng gia tăng khủng bố, mặt đất rung chuyển, bầu trời lay động, Luân Hồi lực kinh khủng, Chung Sơn Đại Tranh kinh khủng!
Bên trong thông đạo Luân Hồi, Tiễn Giới của Lạc Tinh Trần bị đánh tan sạch sẽ.
Thông đạo Luân Hồi cường đại, ở dưới tình huống Chung Sơn mượn lực lại lần nữa lực lượng tăng vọt.
Trong lúc nhất thời, lực hút kinh khủng kia, mặc dù là Lạc Tinh Trần dường như đều có chút không chịu nổi.
- Ngươi cũng biết pháp tắc thời không? Ngươi làm sao có thể biết?
Lạc Tinh Trần khó có thể tin nổi, nói.
- Đây là điểm mấu chốt ngươi không thể là ‘Chủ’! Cái gì cũng không biết, nếu ngươi thật sự có điều tra về ta thì sẽ biết: ngày trước ở tiểu thế giới, đối chiến với Khổng Liệt Thiên ở ranh giới hai giới âm dương, Khổng Liệt Thiên sử dụng Nguyên Thủy Phiên đã làm ra được hiệu quả này. Mà Đại Tranh ta nhân tài đông đúc, nghiên cứu mấy trăm năm, cái cửa ải khó khăn này còn không công phá được sao? Thời không pháp tắc? Chỉ cần một cái pháp bảo bản mệnh dung nhập trong số mệnh của Xương Kinh, là ta có thể điều động thế của thiên hạ Đại Tranh ở phụ cận Đại Tranh!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Lạc Tinh Trần nhíu hai mắt lại, trịnh trọng nói:
- Ta thừa nhận ta xem nhẹ ngươi, dưới tình huống pháp tắc thời không ở đây không thông, không ngờ ngươi cũng có thể ngộ ra phương pháp này. Cho dù ngươi lập tức chết đi, ta cũng bội phục ngươi! Tuy nhiên, ngươi có thể mượn dùng thế của thiên hạ Đại Tranh, ta dĩ nhiên cũng có thể mượn dùng thế của Thời Không Đạo tràng!
- Ngươi có thần thông thời gian, tự nhiên có thứ này, như vậy mời cứ tự nhiên đi!
Chung Sơn cười nhạt nói.
Nhìn thấy Chung Sơn ung dung như thế, bỗng nhiên trong lòng Lạc Tinh Trần có dự cảm xấu.
- Tại sao có thể như vậy? Thời Không Đạo tràng của ngươi, giờ phút này đã bị san thành bình địa, từ nay về sau Thời Không Đạo tràng xoá tên trong thiên hạ!