5 năm, thoáng một cái đã qua, trong nháy mắt đã đến thời khắc Đại Tranh Thánh đình và Thời Không Đạo tràng quyết chiến.
Ngày hôm nay, Phó giáo chủ Trần Tử Hào tọa trấn Thời Không Đạo tràng, Lạc Tinh Trần mang theo ái thê còn có mấy trăm cường giả Thời Không Đạo tràng, bay về phía Chuyển Luân Điện.
- Phu quân, mấy năm nay, ngươi sao lại cứ là lạ vậy?
Giáo chủ phu nhân nghi ngờ nói.
- Không có!
Lạc Tinh Trần lắc đầu, nhưng mà giữa hai lông mày vận đen luôn luôn không tán.
- Không đúng, nhất định là có chuyện! Ngươi nói đi, nói đi!
Giáo chủ phu nhân cầm lấy cánh tay của Lạc Tinh Trần lắc lắc.
Lạc Tinh Trần quay đầu nhìn về phía ái thê, mày nhăn tít lại, trong ánh mắt để lộ ra vẻ tan nát cõi lòng, nhưng lại tràn đầy vẻ không nỡ vậy.
- Bây giờ chưa nên nói, chờ ta báo thù cho Thiên Hà xong đi!
Lạc Tinh Trần khe khẽ thở dài.
Nữ nhân cũng phát hiện Lạc Tinh Trần không bình thường, có chút khiếp vía nói:
- Ngươi cũng đã biết? Năm đó là ta để Thiên Hà đi giết Đế Tiên Tiên, chỉ là không nghĩ tới lại có kết quả kia, ta sợ ngươi giận ta, cho nên không nói.
Lạc Tinh Trần lắc đầu, không nói gì, hiển nhiên Lạc Tinh Trần bây giờ trong lòng vô cùng phiền toái, cũng không phải vì Lạc Thiên Hà chết, mà là mâu thuẫn đến từ hai vợ chồng với nhau.
Năm năm trước mang theo cổ hoài nghi kia, Lạc Tinh Trần bỏ rất nhiều công phu điều tra vài việc, tuy rằng năm năm này, Trần Tử Hào và ái thê rất trung quy trung củ, nhưng vẫn để cho Lạc Tinh Trần phát hiện ra một ít chuyện không muốn nhìn.
Lạc Tinh Trần vẫn cho rằng đó là giả, cho dù đến bây giờ cũng không nguyện thừa nhận, không phải nói năng lực chịu đựng trong lòng Lạc Tinh Trần quá kém, mà là Lạc Tinh Trần yêu thương ái thê của mình quá sâu nặng.
Trong nháy mắt, dường như toàn bộ thế giới cũng đã thay đổi.
Lạc Tinh Trần mang theo vẻ mất mát, bước lên quỹ tích bị chế định trước đó, chỉ hy vọng chuyện đã đi lệch quỹ đạo nhân sinh kia, có thể lại lần nữa trở lại chính mình.
Lạc Tinh Trần rời khỏi Thời Không Đạo tràng, mà vào giờ khắc này, xa xa cáchThời Không Đạo tràng, tại trong núi rừng núi non trùng điệp.
Trên một đỉnh núi, giờ phút này đứng ba người, Tiên Tiên, Vương Khô, lão già nát rượu.
- Thời Không Đạo tràng? Lại là cái chiêu điệu hổ ly sơn này, tuy nhiên, ta thích!”
Tiên Tiên vô cùng hưng phấn nói.
Bởi vì loại chiêu thức điệu hổ ly sơn này, Tiên Tiên vẫn là lần đầu tiên tham dự. Trước kia ở tiểu thế giới đối phó Bất Lão Giới, đối phó Trường Sinh Giới, nhưng một lần cũng không được tham dự vào.
- Thời Không Đạo tràng còn có Đại Tiên, chúng ta vẫn nên cẩn thận!
Vương Khô nói.
- Sợ cái gì, trong thung lũng phía dưới, toàn bộ Lang tộc tinh nhuệ ta đã đến đây, Chung Sơn từ trong Đại Minh Giáo cũng triệu tập rất nhiều cường giả, cộng thêm ta và ngươi, còn có gì phải sợ? Lão già nát rượu, ngươi nói có đúng hay không?
Tiên Tiên nói.
Lão già nát rượu bất cứ lúc nào cũng không quên rượu ngon, uống một hớp rượu hồ lô, nhìn phía xa xa gật gật đầu nói:
- Ta không cảm thấy nguy hiểm, yên tâm, chỉ cần Thánh Vương vừa ra lệnh, là chúng ta được đánh vào Thời Không Đạo tràng!
- Xem một chút đi, Vương Khô Đại tướng quân, ngươi cứ yên tâm đi! Chung Sơn đều yên tâm, ngươi còn có gì mà lo lắng chứ?
Tiên Tiên trêu nói.
Một bên Vương Khô rất không nói gì, không có nói tiếp, Thánh Vương chính là lo lắng ngươi, mới để cho ta theo tới.
- - - -
Phía bắc Đại Tranh Thánh đình, chính là nói Chuyển Luân Điện.
Chuyển Luân Điện vô cùng nổi danh, từ xưa đều như thế, một mặt là một trong Thập Điện, về phương diện khác là nó không vào được.
Hắc khí tràn ngập một mảng lớn khu vực, loáng thoáng có thể nhìn thấy cung điện núi non trùng điệp, từng đợt từng đợt, nhìn như cực độ nguy nga khổng lồ.
Nhưng chỉ những cung điện này lại bị bao phủ ở trong hắc khí, trong hắc khí khí tức hung lệ quá nặng, ở bên ngoài còn có thể, nhưng càng càng đi vào trong thì càng không chịu nổi.
Tiếp xúc hắc khí lâu dài, giống như toàn thân bị vận đen bao phủ.
Tu vi thấp không dám xúc, tu vi cao có chút có thể đi vào, nhưng vào sâu thì không được, đương nhiên, cũng có loại cường giả tuyệt thế có thể ung dung xuất nhập, như Thánh nhân, nhưng những cường giả tuyệt thế kia lại dường như không muốn dính dáng tới chỗ này vậy, giống như Quỷ Đảo ở dương gian, Ngũ Sắc Thần Thạch phong ấn thượng cổ hung ma Quỷ Sa, mà Chuyển Luân Điện này cũng như chứa bí ẩn thiên hạ.
Các cường giả nhao nhao rời xa, thậm chí, những cường giả tuyệt thế này còn cố ý né tránh Chuyển Luân Điện, né tránh Chuyển Luân Cương Vực, phảng phất như sợ lây dính nhân quả vậy.
Chuyển Luân Điện vẫn là một bí mật. Hắc khí tràn ngập. Mọi người tránh đều tránh xa.
Nhưng ngày hôm nay, xung quanh ngoại vi Chuyển Luân Điện lại tụ tập vô số cường giả.
Phần lớn cường giả Chuyển Luân Cương Vực đều chạy tới nơi này.
Chung Sơn khiêu chiến đệ nhất cao thủ Chuyển Luân Cương Vực? Loại đỉnh phong quyết đấu này, ai mà không muốn xem? Nếu có thể từ trong hai phe quyết đấu ngộ ra điều gì, còn hơn bế quan hơn trăm năm.
Nơi này không ở Xương Kinh, cũng không ở Thời Không Đạo tràng, ai cũng không mượn được số mệnh lực hoặc là công đức lực, hoàn toàn dựa vào bản lãnh thật sự.
Chung Sơn sớm đã tới.
Cửu Long Thiên Ỷ lơ lửng trên không trung, Chung Sơn ngồi trên ngai vàng, đi theo phía sau là một ít trọng thần Đại Tranh, còn có lượng lớn quân đội Đại Tranh.
Chung Sơn nhắm mắt, chờ Lạc Tinh Trần đến.
Xa xa, trên một đỉnh núi đứng năm người. Một người trong đó đúng là Thiên Tứ Phủ Tam thái tử Vô Tướng Thánh đình.
- Tam thái tử, thực lực của Chung Sơn rất mạnh sao?
Một người trong đó hỏi.
- Thiên Tiên tầng 8!
Tam thái tử cau mày nói.
- A?
Mọi người phía sau Tam thái tử đều cả kinh kêu lên. Cùng nhau nhìn Tam thái tử một chút.
Mọi người khó tin, Tam thái tử đã ở trong rối rắm, Chung Sơn này giở trò quỷ gì vậy? Thiên Tiên? Hắn mới cảnh giới Thiên Tiên? Thiên Tiên tầng 8? Tu vi như thế cũng muốn khiêu chiến Lạc Tinh Trần?
Kém tận 2 cái đại cảnh giới, không phải hai tầng à, mà là hai cảnh giới đấy, Chung Sơn lấy tự tin từ đâu ra vậy?
- Tam thái tử? Hắn, hắn đúng thật là Thiên Tiên tầng 8 sao? Làm sao có thể?
- Ta cần lừa ngươi sao?
Tam thái tử nhướng mày.
- Vâng, thuộc hạ mạo muội rồi!
Người nọ lập tức không dám mạo muội nữa.
Tam thái tử không có trách thuộc hạ, dù sao, tình huống này, cho dù là mình cũng không chấp nhận được. Thánh Vương cảnh giới Thiên Tiên? Đúng là một tên Thánh Vương yếu nhất thiên hạ từ trước tới nay.
Nhưng, Thánh Vương yếu nhất lại đi khiêu chiến Lạc Tinh Trần sao?
Không hiểu, không rõ a!
Vô cùng không hiểu lại khiến cho Tam thái tử càng ngưng trọng thêm.
- Vù.................!
Một trận cuồng phong thổi qua, trong hư không bỗng nhiên lại xuất hiện thêm mấy trăm người.
Lạc Tinh Trần một thân áo bào lam, còn có ái thê của Lạc Tinh Trần cùng các đệ tử Thời Không Đạo tràng.
Giờ phút này toàn bộ đến bên ngoài Chuyển Luân Điện.
Từ khoảng cách rất xa, Lạc Tinh Trần lạnh lùng nhìn Chung Sơn.
Cũng đúng lúc này, Chung Sơn luôn nhắm mắt chờ, hai mắt chợt mở ra. Một đạo điện quang từ hai mắt Chung Sơn bắn ra, nhìn về phía Lạc Tinh Trần xa xa.
Chung Sơn đứng dậy, Cửu Long Thiên Ỷ phía sau đột nhiên biến mất, Chung Sơn nhẹ nhàng phất tay một cái, sau lưng Dịch Diễn hơi hơi cúi người, dường như tiếp thụ mệnh lệnh của Chung Sơn vậy.
Cùng lúc đó, ở trong sơn cốc phía xa Thời Không Đạo tràng.
- Chung Sơn đã phát lệnh, mau, mọi người mau chuẩn bị, theo ta giết vào Thời Không Đạo tràng!
Tiên Tiên kích động kêu lên.
- - - -
Chung Sơn và Lạc Tinh Trần lạnh lùng đối mặt nhau, ước chiến đã đến giờ.
Nhưng, Lạc Tinh Trần vẫn có chút nhìn không hiểu, Chung Sơn hắn rốt cuộc có tư cách gì dám khiêu chiến mình.
- Năm năm, Lạc Tinh Trần Giáo chủ điều tra chắc không tồi nhỉ!
Chung Sơn thản nhiên nói.
Lạc Tinh Trần đồng tử co rụt lại, lạnh lùng nhìn chăm chú Chung Sơn.
- Tra? Phu quân, tra cái gì?
Trần Tiểu Thiến nghi ngờ nói.
- Ngươi là từ đâu có được tin tức?
Lạc Tinh Trần mày nhíu chặt lại.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tâm lý Lạc Tinh Trần thật sự rất không thoải mái. Tại sao phải như vậy?
- Phu quân, ngươi làm sao vậy?
Xa xa, Chung Sơn nhìn thoáng qua Trần Tiểu Thiến, mà Trần Tiểu Thiến cảm giác như hai người nói chuyện có liên quan tới mình vậy.
- Nào có được tin tức? Này còn phải tra sao? Thời Không Đạo tràng người nào mà không biết? Hoặc là nói, Chuyển Luân Cương Vực rất nhiều người đều biết, chỉ có ngươi còn không biết mà thôi.
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Phu quân, các ngươi rốt cuộc nói cái gì vậy?
Trần Tiểu Thiến vô cùng lo lắng chụp lấy cánh tay của Lạc Tinh Trần.
- Thình thịch!
Lạc Tinh Trần nhẹ nhàng đánh văng tay của Trần Tiểu Thiến ra. Không trả lời Trần Tiểu Thiến, mà lại nhìn chằm chằm vào Chung Sơn.
Mọi người đều đã biết? Chỉ có chính mình không biết?
- Hắc, ha ha, ha ha ha ha...!
Lạc Tinh Trần vô cùng khổ sở cười to.
- Phu quân!
Trần Tiểu Thiến sắc mặt không ngừng biến ảo.
- Chung Sơn, bất kể như thế nào, Lạc Thiên Hà vì ngươi mà chết, giết đệ tử ta thì phải đền mạng, đây là trận chiến sinh tử ngươi chiêu cáo thiên hạ, chết chưa hết tội!
Lạc Tinh Trần giọng căm hận nói. Dường như đem toàn bộ phẫn nộ của mình trút lên người Chung Sơn vậy.
- Trận chiến sinh tử, tự nhiên là ngươi chết ta sống, không phải Đại Tranh Thánh đình ta diệt thì chính là Thời Không Đạo tràng ngươi hủy, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, đến đây đi, tận tình chiến một trận! Tiết ra lửa giận năm năm của ngươi. Để ta xem một chút, Lạc Tinh Trần ngươi rốt cuộc bao nhiêu giá trị!
Chung Sơn lớn tiếng nói.
Xa xa, chỗ Tam thái tử.
- Hả?
Tam thái tử buồn bực.
Chung Sơn đây là dùng khẩu khí gì? Loại khẩu khí này Tam thái tử quá quen thuộc, Vô Tướng Thánh Vương muốn thu phục thần tử, cũng dùng khẩu khí như vậy? Chung Sơn hắn chuẩn bị thu phục Lạc Tinh Trần? Này có phải muốn làm phản hay không?
Một màn trước mắt quá quỷ dị, xem 'Lạc Tinh Trần rốt cuộc bao nhiêu giá trị', lời này hẳn là trái lại từ miệng Lạc Tinh Trần nói cho Chung Sơn mới hợp lý chứ?
Tam thái tử cổ quái, bốn phía vô số cường giả cũng rất cổ quái.
Chung Sơn phất ống tay áo, đám người Đại Tranh nhao nhao lui về phía sau, đại chiến lập tức sắp bắt đầu.
Đỉnh phong quyết đấu, Thánh Vương đối chiến Giáo chủ.
Lạc Tinh Trần giờ phút này có lẽ nội tâm vô cùng phiền toái, cho nên đối với giọng điệu của Chung Sơn cũng chưa phản bác, thấy Chung Sơn vung tay đi xuống, Lạc Tinh Trần cũng phất tay một cái.
- Phu quân, ta tin tưởng ngươi, giết hắn!
Trần Tiểu Thiến thay Lạc Tinh Trần bơm hơi nói.
Nhìn lại bộ dáng kiều thê của mình, ngực Lạc Tinh Trần dường như nhịn một ngụm nghịch huyết vậy, một loại bi thương cực độ. Đây tất cả đều là giả sao? Đều là biểu hiện giả dối sao? Vì sao ta càng muốn sống ở trong loại giả dối này?
Người Thời Không Đạo tràng nhao nhao lui ra phía sau, đảo mắt lui về phía xa.
Một mảnh phạm vi rộng lớn, chỉ có hai người Chung Sơn và Lạc Tinh Trần, mặt đông là Chuyển Luân Điện hắc khí tràn ngập, xung quanh có rất nhiều cường giả vây xem.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Mà giờ khắc này, Tiên Tiên cũng mang theo đại lượng cường giả chính thức giết vào Thời Không Đạo tràng.
Tiên Tiên giết vào Thời Không Đạo tràng, là dùng kế điệu hổ ly sơn, nhưng, con mãnh hổ Chung Sơn cũng bị điều đi.
Triều đô, chỗ Xương Kinh, bên ngoài một ngọn núi xa xa.
Tám đại Thiên triều vùng Đại Tranh giao chiến, giờ phút này đều phái cường giả tới.
- Đều tới rồi sao?
Một người hỏi.
- Tám đại Thiên triều cùng chung mối thù, giờ phút này làm sao có thể không đến? Đại chiến chỗ Chuyển Luân Điện chắc cũng bắt đầu rồi, chúng ta cũng nên động thủ!
- Không vội, đợi tới chính ngọ, để ngừa tình huống có biến!
Mà ở trong Xương Kinh, ngoài Bất Tử Điện.
Nam Cung Thắng và Tiêu Vong đứng chắp tay.
- Đến rồi sao?
Tiêu Vong hỏi.
- Đến rồi, tám gã Đại Tiên, 300 tên Thiên Tiên, 800 Địa Tiên, đều là cường thế Tướng quân tám đại Thiên triều, những người này một khi không thể quay về, nhất định sĩ khí tám đại Thiên triều đại suy, cộng thêm tin tức Thánh Vương đả bại Lạc Tinh Trần truyền đến, tám đại Thiên triều này sẽ không còn bao nhiêu sức mạnh!
Nam Cung Thắng trầm giọng nói.
- Đại trận của nắm chắc bao nhiêu phần?
Tiêu Vong hỏi.
- Một trận này, tên là Thiên Ách Kỳ Cục.
Nam Cung Thắng cười nói.
- Ồ? Thiên Ách Kỳ Cục? Đây không phải là...!
Tiêu Vong cau mày nói.
- Không sai, chính là trận pháp tới từ dương gian, trận này lúc trước tuy bị ta phá giải, nhưng mà muốn hiểu thấu đáo cũng không dễ dàng, mấy năm nay, ta không ngừng nghiên cứu, càng nghiên cứu, càng thấy tinh diệu, người sáng chế trận này, thật là trí mưu siêu tuyệt. Người tám đại Thiên triều đến, vậy thì ai cũng đừng muốn đi! Một tên cũng không đi được!
Nam Cung Thắng ánh mắt nghiêm nghị nói.
- Ừ!
Khi nói chuyện, ở ngoài Xương Kinh, bốn phương tám hướng đột nhiên phiêu tán ra lượng lớn mây mù. Thậm chí trong hư không lại ẩn ẩn lôi điện lóng lánh, giống như ngày trước Chung Sơn phá Thiên Ách Kỳ Cục của Tô Đắc Kỷ vậy, thiên tai mênh mông, mạnh mẽ vô cùng.
Xa xa, cường giả tám đại Thiên triều đang chờ đợi, bỗng nhiên nhướng mày.
- Không thích hợp, không thích hợp, thời tiết này sao lại đột nhiên thay đổi?
- Không đúng, ngọn núi kia sao lại biến thành màu đen?
- Còn có bên kia, tại sao lại là toàn là màu trắng? Không đúng a!
- Không tốt, chúng ta trúng kế, đây là một cái đại trận!
Một người trong đó am hiểu trận pháp nói.
- Đại trận? Lưu Thống soái, trình độ trận pháp của ngươi cao nhất, đây là trận gì?
Mọi người cùng nhau nhìn về phía nam nhân kia.
Nam tử ánh mắt lóe lên vẻ bối rối, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống.
- Thiên tai mênh mông, đại trận trời phạt, làm sao có thể có loại trận pháp này? Đây là trận pháp người tiểu thế giới có khả năng có sao? Quá kinh khủng. Quá kinh khủng!
Trong mắt nam tử kia lóe lên vẻ hoảng sợ nói.
- Lưu Thống soái, rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi nói đi!
- Đi không xong, trước không đường, sau có đòi mạng, chúng ta không ra được!
Lưu Thống soái hoảng sợ nói.
- Không ra được? Chúng ta đây liền phá huỷ Xương Kinh, diệt Xương Kinh, đại trận tự nhiên phá vỡ, chúng ta nhiều cường giả như vậy, ta cũng không tin không đối phó được một cái Xương Kinh nho nhỏ!
Lại một người kêu lên.
- Không đi được, tốt nhất không nên cử động, không nên cử động!
Lưu Thống soái lộ ra vẻ mặt u sầu vô cùng khó coi.
- Kẻ nhát gan, hừ!
Người nọ hừ lạnh một tiếng bay lên trời.
- Mọi người theo ta đi diệt Xương Kinh!
Người nọ hét lớn một tiếng. Muốn phóng về phía Xương Kinh.
Mà lúc này, từ trong tinh thần xa xôi, vô tận lôi điện màu vàng do tinh thần lực hình thành, như biển rộng từ trên trời chen chúc bổ xuống.
Quá nhanh, đảo mắt từ trên trời giáng xuống.
- Mã tướng quân, cẩn thận!
Có mấy người kêu lên.
Mã tướng quân vừa bay ra cũng nhìn thấy đạo đầy trời lôi điện màu vàng kia.
- Thiên lôi?
- Oanh.................!
Mã tướng quân tạo ra một cái tấm thuẫn lớn, nhưng vẫn ầm ầm nổ thành phấn vụn, Mã tướng quân mới vừa vọt lên trời cao, lập tức ngã xuống, rơi ở trước mặt mọi người, cấp cho mọi người một cái thuyết giáo tuyệt đối thất bại.