Thiên U công chúa bởi vì tâm tình không tốt cho nên giọng nói cũng trở nên gay gắt, nhưng một câu “phụ thân ngươi cũng không bảo vệ được ngươi” đã đánh sâu vào trong lòng của Cổ Lâm. Hắn hồi tưởng lại bối cảnh của Khai Dương tông, thì trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Thiên U công chúa nhìn về một hướng, hướng đó chính là hướng của Khai Dương tông. Sau khi ngẫm lại mọi chuyện, hai mắt của nàng dần dần nheo lại.
Hạc.
Ở dưới ánh trăng đột nhiên truyền tới một tiếng hạc, mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy một con hạc vô cùng lớn bay tới.
Con hạc này vừa bay tới mọi người liền nhíu máy, ở trên thân hạc là một nữ tử mặc bạch y, nữ tử này cưỡi hạc tựa như là đang tìm kiếm đám người Thiên U công chúa vậy, nó nhanh chóng bay đến trước mặt mọi người.
Khi tiên hạc hạ xuống nữ tử cũng đi xuống mình nó, rồi nàng hướng về phía Thiên U công chúa cúi đầu một cái.
- Thánh thượng có chỉ, thỉnh Thiên U công chúa mau trở về.
Nữ tử này cất tiếng nói, hơn nữa nàng còn lấy ra một đạo thánh chỉ óng ánh đưa cho Thiên U công chúa.
Thiên U công chúa khẽ lấy ra, nàng mỉm cười một cái hai mắt ngưng trọng lại.
Sau đó nàng lật tay cất đạo thánh chỉ lại.
- Đi, mau trở về.
Thiên U công chúa hướng về phía mọi người nói.
- Dạ.
Mọi người gật đầu đáp.
Sau đó nữ tử kia nhanh chóng cưỡi hạc đi trước dẫn đường, dẫn mọi người theo sát phía sau.
Thiên U công chúa phi thân lên, ở trên mặt ẩn ẩn còn có sự tức giận, hiển nhiên đối với chuyện của Chung Sơn dư tàn phẫn hận trong lòng vẫn không tiêu được. Nàng lại nhìn sa bạo đại trận rồi nhanh chóng quay đầu, cấp tốc đi về phía nam.
Lúc Thiên U công chúa rời đi, ở phía xa xa trong rừng, Chung Sơn và ba nữ tử mới từ từ đi ra.
- Đi thôi, chúng ta cách xa bọn họ ra một chút.
Chung Sơn nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi và Bi Thanh Ti đều gật đầu.
Sau đó, Chung Sơn ôm Anh Lan, mang theo hai nữ tử nhanh chóng rời khỏi, đi được hai canh giờ, hai người dừng lại trong một sơn cốc.
Anh Lan đã tỉnh lại nhưng mà vẫn giả bộ không tỉnh, để Chung Sơn tiếp tục ôm nàng.
- Ngươi định đi tìm phần chứng cứ thứ hai phải không?
Chung Sơn mở miệng nói.
- Đúng thế, căn cứ như lời của đại bá thì ta phải nhanh chóng, không thể trì hoãn được.
Bi Thanh Ti nói.
Nói không thể trì hoãn được, nhưng mà vẫn bảo vệ bọn người Chung Sơn đến hai canh giờ.
- Có thể làm phiền ngươi được không?
Chung Sơn nói.
- Ngươi nói đi.
Bi Thanh Ti nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Đem Anh Lan trở về Chung Phủ Tuyên thành ở Đại Côn quốc.
Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía Bi Thanh Ti nói.
Bi Thanh Ti cắn môi, hiển nhiên đối với việc lấy phần chứng cứ thứ hai này là điều rất trọng yếu với nàng, tuy nhiên thấy sự yêu cầu của Chung Sơn, nàng vẫn gật đầu.
- Anh Lan, con chỉ đường, rồi đi về nhà trước.
Chung Sơn cất tiếng nói, hiển nhiên hắn đã biết Anh Lan sớm đã tỉnh lại.
- Con không về, con muốn cô gia gia về cùng một chỗ với con.
Anh Lan biết là không thể giả vờ tiếp cho nên tỉnh lại nói.
Chung Sơn nhíu mày nhìn Anh Lan nói:
- Không được. ta không muốn con lại gặp Diệu tiên nhân, bây giờ trở về trước đi, sau đó ta sẽ trở lại.
- Nhưng mà…
Anh Lan vẫn cảm thấy không muốn nói.
- Các ngươi không đi cùng nhau sao?
Bi Thanh Ti mở miêng hỏi.
- Không được, ta và Thiên Linh Nhi còn có chút chuyện phải làm, đã làm phiền ngươi rồi.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Được.
Bi Thanh Ti gật gật đầu.
Anh Lan mặc dù hơi không muốn như dưới sự ép buộc của Chung Sơn cũng chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Anh Lan, Chung Sơn lắc đầu nhỏ giọng nói với nàng:
- Nhiều nhất là ta sẽ về muộn ba ngày.
Thấy Chung Sơn đồng ý, sắc mặt của Anh Lan tốt hơn rất nhiều, nàng hăng hái gật đầu.
Sau đó, Bi Thanh Ti và Anh Lan đạp lên phi kiếm, Anh Lan nhìn về phía Chung Sơn lần cuối rồi biến mất trong đám mây.
Thấy Anh Lan rời đi, Thiên Linh Nhi đột nhiên thở phào một cái, đồng thời cảm thấy có gì đó tốt hơn lúc bình thường.
Cùng lúc đó, ở Bát Môn Sơn, một lượng tu giả điên cuồng chạy ra ngoài, bởi vì Bát Môn Kim Tỏa trận đã xảy ra biến cố.
Một lượng bão cát bay đầy trời khiến cho bên trong vô cùng hỗn loạn, bão cát đầy trời, trắng xóa một màu dưới ánh trăng, xa xa , Chung Sơn và Thiên Linh Nhi cũng thấy được biến hóa, vô sô hạt cát, bay lên trời, hóa thành một quả cầu vô cùng lớn.
Ở mấy tòa núi lớn bên cạn có thể cảm nhận được những tiếng cuồng bạo, bầu trời cũng trở nên hỗn loạn không chịu nổi, ánh trăng cũng bị che lại, đất trời trở nên tối sầm.
- Chung Sơn, Thái Hư tử chết rồi sao?
Linh Nhi nhìn về phía xa xa, trong mắt hiện lên một vẻ cảm thán.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu, bởi vì Chung Sơn lúc trước đã nghe Thái Hư tử và Bi Thanh Ti nói chuyện với nhau.
- Được rồi, linh thạch bên kia cứ để bọn họ tranh đoạt, chúng ta mau đi tìm Thủ Lôi hoa, sau đó trở về Chung phủ.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Ừ, đi theo ta.
Thiên Linh Nhi dẫn đường nói.
Không đến một ngày đêm, Bi Thanh Ti đã dẫn Anh Lan trở vè Chung phủ.
Bi Thanh Ti chỉ nhìn thoáng qua chỗ ở của Anh Lan tại trần gian một cái rồi nhanh chóng ngự kiếm rời khỏi, đi đến chỗ có phần chứng cứ thứ hai.
Anh Lan mang theo một vẻ không cam lòng đi vào trong Chung phủ.
- Tiểu thư người đã về rồi.
Quản gia ở phía xa xa tiến tới nghênh đón nói.
- Ừ.
Anh Lan ừ một tiếng rồi tiến vào bên trong phòng.
Tuy tìm được trận hồn rồi nhưng mà cô gia gia vẫn chưa trở về, vậy thì có gì là vui vẻ?
- Anh Lan, đem hộp gỗ cho ta.
Ở góc sân nhỏ, đột nhiên truyền tới một thanh âm đột ngột.
Nghe thấy thanh âm này, Anh Lan liền dừng lại, đầu nàng khẽ lắc lắc cho rằng mình nghe nhầm rồi. Nhưng khi quay đầu lại, nàng nhận thấy, cô gia gia, đúng là cô gai gia, gai gia trở về từ khi nào? Tại sao lại trở về nhanh như vậy?
- Cô gia gia.
Anh Lan hưng phấn chạy tới gần Chung Sơn, ôm lấy cánh tay của hắn.
- Hư hư hư.
Chung Sơn run rẩy một hồi.
Anh Lan quay đầu nhìn thì phát hiện ra Chung Sơn đang ôm bả vai.
- Cô gia gia, người bị làm sao vậy?
Anh Lan cả kinh kêu lên.
- Không có gì, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, ta ở trong mật thất bế quan một thời gian là được. Con đừng quấy rầy ta.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Anh Lan gật gật đầu.
- Đem hộp gỗ đến cho ta.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Anh Lan lấy hộp lỗ giao cho Chung Sơn.
Ớt trong hộp gỗ chính là Cửu thải long tàm vơ vét ở chỗ Diệu tiên nhân.
Nhìn hộp gỗ, Chung Sơn khẽ mỉm cười.
- Lúc ta bế quan, bất luận là ai cũng không được tới quấy nhiễu, giúp ta trông chừng một chút.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Dạ.
Anh Lan gật gật đầu, hơi lo lắng nhìn, cô gia gia trở lại đã là tốt rồi.
Chung Sơn nhanh chóng đi vào trong nội điện, tiến vào mật thất điều tức một lúc.
Ở trong mật thất, Chung Sơn khoanh chân ngồi xuống, không ngừng vận công chữa thương, Thái Âm chân kinh nhanh chóng vận chuyển, ẩn khu lúc trước đã hóa thành một cái bóng, dung nhập với bóng đen của Anh Lan rồi trở về đây.
Mặc dù là ẩn khu nhưng cũng bị thương. Một kiêm của Kiếm Ngạo chỉ xuyên qua vai, chỉ cần tu dưỡng trong một thời gian ngắn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người đi vào trong nội viện, bỗng nhiên quản gia tức tốc chạy tới.
- Tiểu thư, lão gia mới vừa rồi có phải ở đây không?
Quản gia lo lắng nói.
- Đúng vậy. Cô gia gia có lời, bất lận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu ông nghỉ ngơi.
Anh Lan cất tiếng nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Quản gia lo lắng nói.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Anh Lan hỏi.
- Chúng tiểu nhân nhận được mật báo, hoàng thất Đại Côn quốc đã tụ tập quân đội, sắp tới có lẽ sẽ tấn công vào Chung phủ.
Quản gia lo lắng nói.
- Đại quân tiến đánh ư?
Anh Lan cau mày.
- Đúng thế, tuy tiểu nhân cũng không tin lắm mà có rất nhiều dấu hiệu cho thấy chuyện này là thật, lão hoàng đế muốn dùng binh với chúng ta, lại còn phong tỏa tin tức, không được tiến lộ ra ngoài.
Anh Lan nhướn mày, nghĩ lại kết cục của lão tổ tông của tứ đại gia tộc, rồi lại nghĩ đến thái độ của lão hoàng đế, muốn đem Chung phủ này trảm thảo trừ căn, thậm chí không tiếc dùng cả đại quân.
- Ừ, ngươi làm việc không tệ, chỉ là cô gia gia đang bế quan bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy nhiễu, ngươi mau đi tìm hiểu tin tức, có gì mới nhất thì mau đến báo cho ta. Còn nữa Chung phủ hiện tại có bao nhiêu lực lượng, viết một danh sách cho ta, ta sẽ lập tức sắp xếp.
Anh Lan ra lệnh nói. Nhiều năm cầm binh đã khiến cho Anh Lan hình thành nên một tính tình tỉnh táo trong mọi chuyện.
- Dạ.
Quản gia gật đầu nói.
Quản gia biết rằng ở Chung phủ, ngoại trừ lão gia ra thì tiểu thư chính la người lớn nhất. Đa số nghĩa tử cũng không có quyển bằng.