Nhà tù Thanh Khâu, càng ngày càng nhiều cường giả đi tới. Đại trận trọng địa thường thường cũng là cực kỳ cường hãn. Dù cho đối mặt với Đại Tiên, cũng không phải là nhất thời nửa khắc có thể phá vỡ.
Nội tình của Thái Sơ là cực kỳ hùng hậu, Tư Mã Túng Hoành mang theo mười tên Thiên Tiên phá trận, rốt cục một ngày sau đó, cũng phá giải được.
Đại trận của nhà tù Thanh Khâu vừa vỡ, chính là đối mặt với Chu Thiên Thế Giới lấy mười tám tầng Địa Ngục làm trận cơ. Lại thêm non nửa ngày mới phá giải được.
Không có ai duy trì, sớm muộn gì cũng bị phá, có thể kiên trì một ngày đã là rất tốt rồi.
Đại trận vừa vỡ, mười tám tầng Địa Ngục đã triển lộ ở trước mặt mọi người.
Tư Mã Túng Hoành đi vào trong đó, Chung Sơn là hắn an bài, không nghĩ tới vừa an bài một ngày đã làm ra cạm bẫy lớn, Chung Sơn? Cái tai họa này!
- Người đâu, lục soát cho ta, nhìn xem còn có người sống hay không?
Tư Mã Túng Hoành trầm giọng nói.
- Rõ!
Đại lượng cường giả chạy nhanh vào nhà tù Thanh Khâu, rất nhanh, người sống cũng bị dẫn theo tới đây, phần lớn đã hôn mê bất tỉnh.
Bốn Thống lĩnh bị ném ra trước mặt Tư Mã Túng Hoành, vừa ngã trên mặt đất liền giật mình một cái, nhất thời tỉnh lại.
Bốn người vừa nhìn tứ phương, nhất thời nhớ lại hết thảy lúc trước.
Tư Mã Túng Hoành nắm năm hạt châu trong tay, chìa khóa mật của mười tám tầng Địa Ngục, lạnh lùng nhìn tứ đại Thống lĩnh này.
- Ngũ đại Thống lĩnh? Còn có một người đâu? Các ngươi không biết đã phạm vào tử tội sao?
Ánh mắt Tư Mã Túng Hoành lạnh lẻo, nói.
- Đại nhân tha mạng, tất cả chúng ta đều là đợi tin tên tiêm tặc Tư Mã Tam Quang kia, hắn lừa gạt lấy đi chìa khóa mật của chúng ta, mới đưa đến phát sinh cạm bẫy lớn như vậy, đại nhân tha mạng!
Bốn gã Thống lĩnh sợ hãi kêu lên.
- Chìa khóa mật giao cho các ngươi, ai cũng không thể rời tay, rời tay chính là không làm tròn trách nhiệm. Ta không cần các ngươi nói lời vô ích như vậy? Nói rõ ràng tất cả chuyện lúc trước cho ta, một chút xíu cũng không được bỏ sót!
Tư Mã Túng Hoành lạnh lùng nói.
- Vâng . . . Vâng . . .
Toàn thân bốn gã Thống lĩnh như rớt vào hầm băng, run bần bật đáp.
- Ngày đó, Tư Mã Tam Quang đem Chung Sơn đánh vào mười tám tầng Địa Ngục, sau đó mời chúng ta uống rượu, tiếp theo . . .
Nhà tù Thanh Khâu đang chứng thực tội lỗi, bóng dáng Tư Mã Tam Quang cũng là biến mất không thấy.
Tư Mã Tam Quang không phải là lúc phá trận đã biến mất không thấy gì nữa, mà là đã biến mất trước khi Chung Sơn bố trí xong đại trận. Trong nháy mắt khi trăm vạn tù nhân chạy trốn, Tư Mã Tam Quang cũng biết là cạm bẫy, gây ra đại họa.
Tứ phương đại trận không có phản ứng, nói rõ cũng không phải là có người tiến công vào mười tám tầng Địa Ngục, vậy chỉ có một khả năng, năm miếng chìa khóa mật. Năm miếng chìa khóa mật? Nghĩ tới đây, tay chân Tư Mã Tam Quang lạnh như băng.
Bất kể kết quả như thế nào, ngũ đại Thống lĩnh cũng khó thoát tội, huống chi chính mình còn là một tay lừa gạt bọn họ a?
Trong nháy mắt khi Tư Mã Tam Quang trở lại vị trí, không có đi tới trợ giúp lính coi ngục, mà là quay đầu rời khỏi nhà tù Thanh Khâu.
Tư Mã Tam Quang không có chạy trốn, trong thiên hạ, nơi nào có thể chạy thoát?
Tư Mã Tam Quang chạy thẳng tới một chỗ tư trạch ở Thanh Khâu, quỳ lạy ở ngoài một cái đại điện.
Một lần quỳ chính là một ngày, bên trong chính là phu nhân bảo Tư Mã Tam Quang thu thập Chung Sơn.
Trong một ngày quỳ lạy này, Tư Mã Tam Quang cảm nhận cường giả tứ phương bôn tẩu, tâm đã chìm vào đáy cốc.
Cho đến ngày thứ hai, cửa đại điện mới mở ra.
- Phu nhân, cứu . . . cứu tiểu nhân a!
Tư Mã Tam Quang sợ hãi, dập đầu nói.
- Cứu ngươi? Ngu xuẩn!
Phu nhân trong đại điện lạnh lùng nói.
- Phu nhân, ta gây ra tai hoạ lần này, cũng là bởi vì ngài a, vì báo thù cho Tam thiếu gia, ta mới phái người đi đối phó Chung Sơn, ai ngờ đến sẽ phát sinh chuyện như vậy? Phu nhân!
Tư Mã Tam Quang vẻ mặt đưa đám nói.
Vốn là trông cậy vào có thể mượn lần này để tấn chức, bây giờ nhìn lại, muốn bảo vệ tánh mạng cũng khó khăn.
- Tai họa lần này của ngươi tạo ra quá lớn, nếu là phế Chung Sơn đi, ta còn có thể giúp ngươi, đáng tiếc ngươi ngay cả một cái đầu ngón tay cuar Chung Sơn cũng không thương tổn được, ngươi bảo ta giúp ngươi như thế nào?
Phu nhân trầm giọng nói.
Tư Mã Tam Quang vốn là đã có chút tuyệt vọng, chợt nghe lời của phu nhân, trong mắt sáng ngời, nói:
- Phu nhân, thuộc hạ phế đi Chung Sơn, nhất định phế đi hắn!
- Ngươi làm được không?
Phu nhân lạnh lùng nói.
- Có thể, nhất định có thể, ta nhất định có thể phế đi Chung Sơn, báo thù cho Tam thiếu gia!
Tư Mã Tam Quang nảy sinh ác độc, nói.
- Ừm, Đại Tiên Hộ Thể Đan này, tặng cho ngươi phòng thân, đến lúc đó có lẽ sẽ có chỗ dùng!
Phu nhân thản nhiên nói.
Tiếp theo, một quả đan dược ánh vàng rực rỡ bay ra khỏi từ trong đại điện.
Tư Mã Tam Quang tiếp được.
- Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân!
Tư Mã Tam Quang vô cùng hưng phấn nhận lấy, tiếp theo nhanh chóng thối lui khỏi tư trạch này, biến mất ở trong đám người.
Sau khi Tư Mã Tam Quang rời đi, trong đại điện lại truyền ra một cái thanh âm.
- Phu nhân, ngài thật sự giúp hắn?
- Giúp? Tại sao phải giúp hắn? Một tên nô tài mà thôi!
Phu nhân khinh thường nói.
. . .
Quảng trường Nhị Kỳ.
Tư Mã Thiên Quân đưa tới một đám thuộc hạ, chuẩn bị bắt Chung Sơn, trên trời bỗng nhiên có một đoàn cường giả rơi xuống.
Gần mười tên Đại Tiên của Thái Sơ Thánh Đình, còn có vài chục vạn đại quân ở nơi xa, toàn bộ dừng ở trên quảng trường.
Trong nháy mắt quảng trường vốn là lộ vẻ trống trải, nhất thời biến thành có chút chật chội, đằng đằng sát khí, tất cả mọi người nhìn về phía Chung Sơn ở trung tâm.
Tư Mã Thiên Quân bị đại quân chợt tới này làm cho giống như đang nằm mơ.
Đại Tiên, mười tên quan viên Đại Tiên từ trên trời giáng xuống? Hoặc là nói là bỗng nhiên hạ xuống từ phía trên Thanh Khâu Sơn?
Hắc bào nhân bảo hộ ở bốn phía? Hắn là ai?
Có cần khoa trương như vậy hay không? Chính mình bất quá gọi tới trăm tên tay chân, hắn còn chưa hô, đã có đại quân vài chục vạn người tới rồi? Còn có mười tên Đại Tiên? Có lầm hay không? Này còn đánh cái rắm?
Cầm đầu là ai? Cận thần của Thái Sơ Thánh vương, Ly tiên sinh? Hắn cũng tới?
Người kia là ai? Chẳng lẽ ta ngược đãi một ngày một đêm cứ như vậy quên đi?
Một đám kỳ sĩ cứ nhìn Chung Sơn như vậy, thật là quỷ dị. Người này là ai?
Cửu Vĩ Quận chúa nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt phảng phất đều là tò mò.
- Đại Tranh Thánh vương thật đúng là nhàn nhã như đi chơi, để cho chúng ta dễ tìm a!
Ly tiên sinh nhàn nhạt cười nói.
Đại Tranh Thánh vương? Cằm của một đám kỳ sĩ thiếu chút nữa chấn kinh rơi ra, đây chính là Thánh vương Chung Sơn vận đen đủi sao? Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Tư Mã Thiên Quân vốn là tức giận, lửa giận trở nên càng sâu, là hắn?
Ánh mắt của Cửu Vĩ Quận chúa lại xoay chuyển, thật giống như đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì đó.
- Thủ vệ của nhà tù Thanh Khâu lỏng lẻo, ta liền đi dạo chung quanh, ở Thanh Khâu Sơn này, hiếm khi gặp được một nơi tao nhã, ta một mực chờ các ngươi a?
Chung Sơn nhàn nhạt cười nói.
- Thiên hạ có thể xem nhà tù Thanh Khâu không có gì như Chung Thánh Vương, thật đúng là không có mấy, chúng ta suy nghĩ không chu toàn, để cho Chung Thánh Vương bị khinh bỉ, mong rằng thứ lỗi, chủ triều của nước phụ thuộc triều ta đều là ở tại Chất Hoàng Phủ, ta mang Chung Thánh Vương đi tới đó?
Ly tiên sinh nhìn Chung Sơn, cười nói.
Cho tới nay, Ly tiên sinh cũng rất hòa thuận, nói chuyện đều rất uyển chuyển, nhưng bên trong sự uyển chuyển lại tràn đầy một cổ ý tứ không thể phản bác.
- Cũng tốt, hạ hai quân cờ, tâm tình thư sướng hơn rất nhiều, đi thôi!
Chung Sơn nhàn nhạt đứng dậy.
- Mời!
Ly tiên sinh nói.
Chung Sơn gật đầu, theo Ly tiên sinh cùng một chúng Đại Tiên rời đi, mà vài chục vạn đại quân tìm kiếm Chung Sơn kia, cũng bị một gã Đại Tiên phất tay một cái ra lệnh rời đi.
Tư Mã Thiên Quân nắm quả đấm, nhìn Chung Sơn rời đi, sửng sốt không có dũng khí vung tay lệnh cho quân xông lên. Tư Mã Thiên Quân ở Thanh Khâu coi như là một tên thiếu gia quần áo lụa là, nhưng là, một khi so với trọng thần trong triều, vậy thì không thấm vào đâu.
Bị Chung Sơn hành hạ một ngày một đêm vô ích, lại không thể làm gì, trong lòng Tư Mã Thiên Quân thật sự rất hận a!
Một đám kỳ sĩ cũng là chỉ trỏ.
- Khó trách lợi hại như thế, Thánh vương một đời, tới nơi nào cũng là tuyệt thế hùng tài!
- Thánh vương Đại Tranh, Chung Sơn? Kỳ nghệ thật là cao!
- Khó trách ta thấy được một cổ mây tía Đế Vương ở phía trên bàn cờ, nguyên lai là do duyên cớ này!
- Phi, ngươi lại khoác lác rồi!
Mọi người không ngừng hồi tưởng lại phấn khích một ngày một đêm qua, mà Cửu Vĩ Quận chúa cũng là đi tới bàn cờ, vươn tay lấy ra tấm bài gãy của Chung Sơn, biểu hiện bài gãy số 3.
Thân hình thoáng một cái, Cửu Vĩ Quận chúa biến mất một cách quỷ dị.
Cửu Vĩ Quận chúa trở lại chỗ ở của chính mình, đó là trên một cái đảo di động, vừa bay đến giữa không trung, Cửu Vĩ Quận chúa nhẹ nhàng ngừng, bởi vì Cửu Vĩ Quận chúa chợt thấy một tên Mập mạp giờ phút này đang ôm một đống bảo bối phát ra thải quang, bay về một cái phương hướng.
- Tô A Phật, ngươi đứng lại đó cho ta!
Cửu Vĩ Quận chúa kêu lên, tiếp theo thân hình bay đi về cái hướng kia.
Tô A Phật, đánh cuộc cùng một chúng Vương công tử tôn, xem ai thấy Thánh vương Chung Sơn suy mệnh trước, đáng tiếc, vận khí Tô A Phật không tốt, khi Chung Sơn tới Thanh Khâu, lại bị gia gia mình đánh vào mười tám tầng Địa Ngục. Nhưng chuyện luôn là kỳ diệu như vậy, không ngờ Chung Sơn đã bị đưa đến mười tám tầng Địa Ngục vào ngày đó.
Nhìn thấy Chung Sơn đầu tiên lại là Tô A Phật xui xẻo nhất.
Một đám Đại Tiên Khí a, tổng cộng bảy cái, có dây chuyền, có chén lớn, có đại đao, có trường kiếm. Tô A Phật lần này phát tài lớn a.
Lúc này mới vừa tìm được các đại thiếu gia, thu hồi bảo bối.
Đang hết sức cao hứng phấn chấn, Tô A Phật chợt nghe được một thanh âm giống như ác mộng.
- Tiểu ma nữ?
Trên mặt Tô A Phật nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ.
Ở Thanh Khâu, muốn nói người nào là hoàn khố nhất, thì chính là Cửu Vĩ Quận chúa này.
Ở trong mắt Tô A Phật, Cửu Vĩ Quận chúa này không chuyện ác nào không làm, hoành hành ngang ngược, các thiếu gia hoàn khố ở Thanh Khâu, đã ăn không ít thiệt thòi từ nàng, ai cũng không dám đắc tội nàng.
Mà Cửu Vĩ Quận chúa cũng không biết từ đâu xuất hiện, không cha không mẹ, nhưng rất được Thánh vương Thái Sơ sủng ái, cho dù vô lễ đòi hỏi chức quan với Thánh vương Thái Sơ, Thánh vương Thái Sơ cũng không kiêng kỵ chút nào mà đưa cho nàng.
Tô A Phật đã nghe ngóng về Cửu Vĩ Quận chúa thông qua lão gia tử trong nhà, nhưng là lão gia tử cũng không biết, nhưng vẫn là nói cho hắn biết không cho phép đắc tội Cửu Vĩ Quận chúa. Nếu không sẽ hầu hạ theo gia pháp.
Lai lịch của Cửu Vĩ Quận chúa thật là quỷ dị, nhưng hậu trường thật lớn, có Thánh vương Thái Sơ làm chỗ dựa cho nàng, ai cũng không dám đắc tội, chỉ có thể thường để mặc nàng giày xéo.
- U, tiểu tổ tông, ngọn gió nào thổi ngươi tới vậy?
Tô A Phật vẻ mặt đưa đám nói.
- Đây là nhà ta, thổi cái đại đầu quỷ nhà ngươi, ngươi ôm cái gì vậy? Thải quang bắn ra bốn phía, di, đây không phải là Đại Tiên Khí của đám bại hoại kia sao?
Ánh mắt của Cửu Vĩ Quận chúa bỗng nhiên sáng lên.
Tô A Phật vừa thấy ánh mắt của Cửu Vĩ Quận chúa, cũng biết không tốt, nguy rồi, bị ma nữ này thấy được, bảo bối đáng thương của ta a.