Thương môn, Thiên u công chúa đang vào trong trận khu.
Ở bên cạnh Thiên U công chúa, A Đại, A Nhị Cổ Lâm được tám hộ và Anh Lan, Bi Thanh Ti và Thiên Linh Nhi vây vào giữa.
Đối với thảo binh tứ phương này, Anh Lan và Thiên Linh Nhi đều mở to mắt nhìn, cảm thấy hơn kém nhau quá lớn, bát đại hộ vệ dốc sức đối đầu, còn Chung Sơn thì dễ dàng chém giết.
Đã nửa canh giờ như vậy đã có tám hộ vệ bị thương, bên Chung Sơn vẫn rất bình thường.
- Thiên U chúng ta phải đợi bao lâu đây, Thủy Kính tiên sinh liệu có thất bại ở bên kia không?
Cổ Lâm cau mày hỏi.
- Không, tiên sinh ra tay thì chắc chắn là không có sai lầm, chờ một lát nữa là được.
Thiên U công chúa cau mày nói.
- Thủy Kính tiên sinh ta thấy không lại lợi hại như vậy, nếu như ta ở vương phủ, cũng không trọng dụng ông ta.
Cổ Lâm bĩu môi ganh ghét nói.
- Ta nói lại lần nữa cho ngươi biết, ngươi và phụ thân của ngươi tặng Thủy Kính tiên sinh lại cho ta, bây giờ ngươi lại nói vậy sao?
Thiên U công chúa cau mày nhìn về phía Cổ Lâm nói.
Nhìn thấy Thiên U công chúa truy vấn mình như vậy, trên khuôn mặt Cổ Lâm hiện lên một vẻ đau khổ, hắn nói:
- Ta muốn như vậy nhưng mà Thủy Kính hắn không chịu rời khỏi vương phủ của ta, phụ thân cũng không đưa hắn cho ta, nếu như ta mà trở về ta sẽ cho nàng xem.
Nghe thấy Cổ Lâm nói như vậy, Thiên U công chúa liền cau mày:
- Tính tình của ngươi như vậy, phụ thân của ngươi chắc chắn sẽ không chịu.
- Ông.
Không gian bốn phía đột nhiên rung lên, Thiên U theo hướng đại địa mà cũng trở nên run rẩy, đột nhiên đại trận vô cùng không ổn định nữa.
- Thủy Kính bên kia đã thành công.
Cổ Lâm hơi kích động nói.
- Ầm ầm.
Ở trung tâm thảo nguyên, đại địa đột nhiên bị rạn nứt ra, sau đó một cánh cửa cực lớn, cánh cửa cao khoảng ba trăm mét, hiện lên như chờ đợi bọn họ đi vào.
Nhìn thấy cánh cửa lớn này, trong lòng mọi người không chút do dự, đều đi về phía đó. Đương nhiên, trên đường còn gặp thảo binh, nhưng người nào cũng biết ở đằng sau cánh cửa đó có thứ rất tốt, lại là mục tiêu của mình cho nên đều đi về phía đó.
- Tám người vệ sĩ đi mở đường.
Thiên U công chúa mở miệng nói.
- Dạ.
Tám người hộ vệ nhanh chóng đáp ứng, đi về phía cánh cửa vô cùng lớn đó.
Bốn người đi tiên phong, bốn người còn lại thì hộ vệ hai bên Chung Sơn và Bi Thanh Ti đi về phía cửa.
Mọi người không ngừng tiến vào trong, mà ở phía xa xa, bên cạnh cánh cửa lớn cũng đã có người đến, muốn đạp cửa vào.
- Bịch.
Đột nhiên trước cánh cửa lớn đó xuất hiện một cánh cửa bằng thủy tinh trước mặt mọi người, ngăn mọi người lại.
Người đầu tiên vì xông vào quá mau cho nên bị bật trở lại, mang theo một tiếng thét sau đó là một cảnh tượng đầu rơi máu chảy, vô cùng bi thảm.
- Phập phập phập.
Người này bị thảo binh chém đứt thành mười khối. Chết ngay tại chỗ.
Thấy thảm kịch của người đầu tiên, những người phía sau vô cùng cẩn thận, một số người gạt thảo binh bốn phía ra, một số người lại dùng trường kiếm huy động đối phó với cánh cửa.
- Đương đương đương.
Phi kiếm của Kim Đan kỳ bắn ra một luồng kiếm cương, tuy nhiên dưới sự công kích của kiêm cương, cánh cửa bằng thủy tinh không hề có vẻ gì là bị tổn hao. Kiếm khí của cường giả kim đan kỳ bắn vào đều vô ích.
Có lẽ chúng cường giả Kim Đan kỳ không công kích một cách đồng thời cho nên không thể phá vỡ. Nếu như mọi người đều công kích cùng một lúc thì có lẽ sẽ phá được, nhưng bốn phía đều có thảo mộc quấy nhiễu, làm sao có thể dốc toàn lực được.
Mà lúc này, đám người của Thiên U công chúa cùng từ từ đi tới bên cạnh.
Thực lực của đám người Thiên U công chúa thì chắc chắn không ai dám nghi ngờ, từ lúc trước khi vào trận, bọn người kia đã chú ý đến họ, sau đó khi tiến vào, rất nhiều người cũng chú ý, nhưng không có ai đi đến gần.
Thiên U công chúa đi đến trước cánh cửa bằng thủy tinh, mọi người phối hợp rất ăn ý, mặc dù có thảo binh quấy rối nhưng vẫn dốc toàn lực để công kích cánh cửa bằng thủy tinh.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, bên cạnh Thiên U công chúa còn có hai hộ vệ đạt cấp bậc Nguyên Anh kỳ, cùng cấp bậc với chưởng môn của mình, thậm chí có thể mạnh hơn nhiều.
Thiên U công chúa chứng kiên mọi người như vậy thì trên khóe môi có hiện ra một nụ cười, sau đó dừng ở trước cánh cửa thủy tinh vô cùng lớn đó.
- A Đại, hổ bào quyển.
Thiên U công chúa kêu lên.
- Dạ.
A Đại tiến lên phía trước, thu hồi trường kiếm lại.
Mọi người đều lùi ra, A Đại nhìn cánh cửa bằng thủy tinh trước mắt, trên miện nủ ra một nụ cười lạnh lẽo, đột nhiên hắn lấy ra một đôi bao tay, bọc vào bàn tay.
A Đại đạp mạnh chân, khom người xuống, hai tay ôm quyền, trên môi nở ra một nụ cười.
Đột nhiên, một khí lưu mạnh mẽ từ bốn phía tập trung vào chỗ của A Đại.
Luồng khí này tới quá nhanh, không gian đột nhiên trở nên hỗn loạn, chỉ thấy hai tay của A Đại nắm lại, tích súc lực lượng, hướng về phía cửa Thủy Tinh mà mạnh mẽ đấm vào đó hai đấm.
Hai đám này ẩn chứa một cương khí mạnh mẽ, bao gồm tất cả những khí lưu lúc này tích trữ lại mà phóng tới cửa Thủy Tinh.
- Hống.
Lúc hai đấm này đánh ra cũng là lúc một thanh âm như hổ gào lên.
Khí lưu nương theo cú đấm của A Đại mà hiện lên một vầng sắc màu vàng, hóa thành một lực lượng mạnh mẽ phóng tới cánh cửa bằng Thủy Tinh, lực lượng mạnh mẽ này nương theo khí lưu, từ từ hình thành một hình trạng kỳ lạ.
Lão hổ, lão hổ hung mãnh đến cực điểm, tựa như là hổ vồ mồi, hướng thẳng tới cánh cửa bằng thủy tinh mà lao tới.
- Hống.
Một tiếng động tựa như là hổ gần vang lên.
Mãnh hổ mạnh mẽ lao tới trước cửa Thủy Tinh.
- Ầm.
Một tiếng ầm lớn vang lên, sức lực của lão hổ quả nhiên đã sinh ra một hiệu quả lớn.
- Ầm ầm.
Cánh cửa bằng thủy tinh đột nhiên bị nghiền nát, bay ra vô số mảnh nhỏ, tung tóe khắp tứ phương, mà ở giữa không trung, những mảnh thủy tinh này lại vô hình mà mất đi, tựa như là nó chưa từng xuất hiện bao giờ vậy.
Phá, phá cửa Thủy Tinh.
Một kích này vô cùng hùng mạnh, tất cả mọi người đều sợ hãi mà nhìn A Đại.
Một quyền này của A Đại thật là bá đạo.
Tuy trong lòng của Chung Sơn cảm thấy vô cùng kinh hãi nhưng hắn cũng tỏ ra vô cùng trầm ổn, không hề có vẻ gì là sợ hãi.
Cửa phá xong, A Đại nhanh chóng đi tới sau lưng Thiên U công chúa. Thiên U công chúa cũng không để ý tới thái độ của mọi người, dẫn đầu đám người đi vào bên trong, mọi người cũng theo sát nàng.
Đi vào bên trong, Chung Sơn liền nhíu mày lại bởi vì hắn tưởng đây là vùng đất của long nhãn, nhưng không ngờ là không phải.
Bốn phía chỗ này có một vòng dãy núi bao quanh, ở phía dưới có một số cánh cửa nhỏ cao ba trượng vây quanh.
Từng cánh cửa cứ như vậy lơ lửng ơ trên không mà dựng thẳng đúng, lúc tiến vào trong thương môn, cửa ra vào có một lớp sương mù màu trắng, không rõ trong cửa là cái gì.
Chung Sơn tính toán một phen, ở đây có hơn tám mươi vạn cái cửa.
Tại sao lại có nhiều cửa như vậy? Ở đây không có long nhãn hay sao?
Cổ Lâm nhíu mày kêu lên.
Nơi này chính là long nhãn, long nhãn chính là ở bên trong một trong những cánh cửa này.
Thiên U công chúa nheo mắt nhìn những cánh cửa đó.
- Vậy thì làm sao mà tìm được?
Cổ Lâm nhíu mày kêu lên. Hiển nhiên tám vạn cánh cửa này chỉ có một cánh cửa có Thái Hư tử, vậy thì làm sao có thể tìm được?
Thiên U công chúa nhăn mày nhìn Cổ Lâm, trong mắt có một vẻ cảm thán, hiển nhiên đối với Cổ Lâm , nàng vô cùng thất vọng.
Nàng quay đầu nhìn mọi người, ở đây có khoảng bốn trăm người.
- Các vị,ở hạ phương, tám vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tắm cánh cửa phun ra một lượng linh thạch dũng mãnh, hẳn là Thái Hư tử đang ở trong một trong những cánh cửa đó, muốn tiến vào trong đó, tất cả phải dựa vào vận khí.
Thiên U công chúa nói với chúng nhân.
- Đa tạ tiền bối.
Mọi người đều đáp lời, bọn họ không thể tưởng tượng được cường giả này lại đem cơ hội cho bọn họ, tuy bọn họ đều có hoài nghi nhưng đều hiểu rằng, trong các cánh cửa đó, cho dù không có trận hồn thì cũng có linh thạch.