Nghỉ ngơi một ngày xong, thương thế của Chung Sơn cuối cùng cũng đã hồi phục lại toàn bộ, di chứng Thiên Ma Thối Thể cũng đã được tiêu trừ.
Nhưng một ngày này, vì động khẩu bị chắn cho nên nhiệt độ ở đây ngày càng tăng lên, hơn nữa, không khí ngày càng trở nên thiếu dưỡng khí, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Linh Nhi lúc này đã trở nên ửng đỏ một mảnh, hơi thở hơi hổn hển, có lẽ cho dù đủ thức ăn trong hai tháng thì cũng không chi trì nổi tới lúc đó.
- Chung Sơn, có biện pháp chưa? Nhanh lên nào.
Thiên Linh Nhi lo lắng hỏi.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười cười.
- Hãy làm theo lời ta nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi gật gật đầu, tỏ ra một thái độ rất bình thường.
- Hồng lăng của ngươi có thể phòng dài ra hơn được không?
Chung Sơn hỏi.
- Hiện tại bị hao tổn, nhiều nhất chỉ có thể phóng ra một trăm thước, hơn nữa còn không thể bay được.
Thiên Linh Nhi lắc đầu nói.
- Một trăm thước sao? Đủ rồi.
Chung Sơn gật đầu nói.
- Vậy ư?
Thiên Linh Nhi nhìn Chung Sơn đầy kỳ quái, nàng không biết Chung Sơn có phương pháp giải quyết gì liên quan đến hồng lăng của mình.
- Lấy hồng lăng quấn chặt lấy eo của ta, ta sẽ bò lên đi đến cửa thông đạo, vạn nhát ta rơi xuống thì hãy lập tức kéo ta lên bờ, đừng để ta rớt xuống nham thạch.
- Chung Sơn ngươi không để ta và ngươi đi cùng một lúc sao, cái hồng lăng này có thể làm được không?
Thiên Linh Nhi lập tức nói.
Ngươi không được đi, có nghe ta không?
Chung Sơn lại một lần nữa trịnh trọng nói.
Nhìn thấy Chung Sơn nghiêm túc như vậy, Thiên Linh Nhi cũng không hiểu tại sao, nhưng nàng vất bất giác gật đầu.
- Ừm.
Chung Sơn hài lòng nói.
Sau đó, Thiên Linh Nhi lấy hồng lăng ra, cột lên trên eo lưng của Chung Sơn, đầu kia nắm vào trong tay.
Chung Sơn dán thân hình vào vách núi, từ từ bò lên, dần dần thân hình đã đổi chiều, chỉ là năm ngón tay của Chung Sơn vẫn chạm vô vách động.
Độ dốc đã thay đổi, Chung Sơn thở ra một hơi.
Ở phía dưới là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, chỉ là bây giờ, Chung Sơn cũng không còn để ý nữa.
Cảm nhận được nhiệt độ cao, trán của Chung Sơn toát ra từng luồng mồ hôi lạnh, sau đó hắn tiếp túc đi tới. Thạch bích này vô cùng cứng rắn, dốc hết toàn lực mới có thể đi lên.
Cuối cùng, Chung Sơn cũng đã bò đến cách đó ba thước, Chung Sơn cảm thấy không khí của mình lúc này tràn ngập hơi nước, một lượng lớn hơn nước bốc lên.
Chú ý bò tới.
- Soạt.
Chân bị trượt, trọng tâm của Chung Sơn liền bị mất. Mười ngón tay của Chung Sơn bám chặt lại, thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì đã té xuống, tuy nói Thiên Linh Nhi có ở đó nhưng vạn nhất có gì xảy ra ngoài ý muốn thì thật không tốt.
Độ cao lúc này ước chừng khoảng đạt hơn mười mét, sau khi vượt qua khu vực đầy đá, lúc này đã tới tầng nước ngầm.
Một bên hắn chạm vào khe đá, một bên hắn cầm đại đao, bắt đầu đào.
Ở trên tường đá liền hiện lên một lỗ sâu, sau đó hắn thu hồi đao đem lượng đá móc ra.
Đường kính hốc đá này ước chừng khoảng nửa thước.
Chung Sơn nhìn một chút, còn năm thước nữa thì sẽ tới thông đạo lớn.
Theo con đường cũ, Chung Sơn cẩn thận đi lại về sơn động, nhìn Thiên Linh Nhi mỉm cười.
- Sao rồi? Ngươi ở phía trên làm gì đó? Ngươi làm từng hốc đá, có phải là muốn làm bậc thang, từ từ kiến thiết lên tới đỉnh không?
Thiên Linh Nhi lo lắng hỏi.
Chung Sơn lắc đầu trả lời, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó bắt đầu tìm ở tro thạch động một khối đá lớn, có đường kính sáu mét, Chung Sơn hướng về phía tảng đá mà gọt giũa, những phương pháp luyện tập tìm đường vân khi trước lại hiện ra trong đầu hắn, chưa đầy một hồi tảng đá này đã bị Chung Sơn gọt thành hình tròn.
Linh nhi đem tảng đá này cột lên trên lưng của ta, ta quay lại đó lần nữa.
- Thật ư? Ngươi định đem tảng đá lớn này lên trên đó?
Thiên Linh Nhi kỳ quái hỏi.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu.
- Vậy ngươi lên trước đi, ta ở đây chờ đợi, chút nữa sẽ đem hồng lăng cột vào ném lên trên cho ngươi không được sao?
Thiên Linh Nhi đắc chí nói, nàng tưởng rằng Chung Sơn chưa nghĩ đến cách này.
Chung Sơn lắc đầu cười cười, dùng hồng lăng buộc tảng đá lên trên lưng của mình, tuy hành động hơi khó khăn, nhưng Chung Sơn cũng không sợ sức nặng này.
Theo con đường cũng, hắn lại một lần nữa đi đến nơi lúc trước.
Chung Sơn vô cùng cẩn thận mang tảng đá đi lên phía trên.
Chạm vào hốc đá mình mới đào, Chung Sơn bò lên trên đó, hắn nhận ra, hốc đá này rất tốt.
Thân thể của hắn đứng ở trong hốc đá, một tay hắn chạm vào vách đá, một tay cầm hồng lăng kêu lên:
- Linh nhi, đem hồng lăng cột lên trên lưng, làm giống ta vừa rồi đi.
- Ừ, ta đến đây.
Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên, nàng thấy Thiên Linh Nhi bò thì đã ngứa ngáy trong lòng.
Nàng nhanh chóng buộc eo của mình lại, học theo Chung Sơn hướng lên thạch động mà bò, thoạt nhìn thì có vẻ thú vị nhưng cách làm này vô cùng gian nan, cũng vô cùng kích thích.
Thiên Linh Nhi cắn chặt răng, từ từ bò.
Chung Sơn cũng từ từ thu hồng lăng lại.
Khi leo đến gần mạch nước ngầm, hơi nước bốc lên khiến cho vách đá cũng trơn hơn.
- A…
Thiên Linh Nhi trong lúc bị trượt chân, hoảng sợ hét lên một tiếng.
Chết ư? Ở phía dưới chính là đáy hồ đầy nham thạch đó, Thiên Linh Nhi sợ đến mức ngây người.
- Tưng..
Hồng lăng bị Thiên Linh Nhi kéo căng ra.
Ở trên chốc nham thạch nóng bỏng, Thiên Linh Nhi cơ hồ bị dọa đến mức hồn bay phách tán, ngơ ngác sửng sốt nửa ngày.
- Đừng hoảng sợ, mau lên đây
Chung Sơn ở phía trên kêu lên, lúc này là lúc nào mà còn đu dây chứ?
- A a…
Thiên Linh Nhi lập tức giật mình, nàng hoảng sợ cầm lấy hồng lăng, nhanh chóng bò lên phía trên.
Bò tới hốc đá lớn, Thiên Linh Nhi mới sợ hãi nghỉ ngơi ở đó.
- Làm cho ta sợ muốn chết, làm cho ta sợ muốn chết!
Thiên Linh Nhi không ngừng vỗ vỗ ngực của mình, vừa rồi đúng là gần kề sinh tử, nếu như không có hồng lăng thì mạng mình xong rồi.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn mỉm cười.
- Được chưa? Chúng ta đi ra ngoài nha.
Chung Sơn nói.
- Đi ra ngoài sao?
Thiên Linh Nhi nhìn lên phía trên, phía trên còn ba nghìn thước nữa, làm sao có thể đi ra ngoài?
- Lần này ta mang ngươi bay ra ngoài.
Chung Sơn tự tin nói.
- Bay sao?
Thiên Linh Nhi ngạc nhiên nói.
- Nghỉ đi, sau đó chúng ta dùng hồng lăng lập tức bay lên.
Chung Sơn nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi tuy không biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng vẫn làm theo lời của Chung Sơn.
Chung Sơn nhìn xuống phía dưới, thấy từng dòng nham thạch nóng chảy ở đó, hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhất định là có thể thành công.
Hắn đưa tay lấy thanh đại đao ra rồi nhìn vách núi bồn phía, hơi nước, tất cả đều là hơi nước.
Chung Sơn vận công, dốc toàn lực bổ về phía vách núi.
- Oanh.
Một tiếng vang thật lớn, vách núi bị vỡ vụn.
Hắn vung tay hướng về phía một chỗ khác, nhanh chóng vung đao.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
- Ầm ầm ầm.
Nhanh chóng sau đó, từng luồng nước ngầm đa ào ra.
Thấy như vậy Chung Sơn liền thu đao, nhanh chóng bò lên trên tảng đá lớn
- Chung Sơn, ngươi đang làm gì vậy?
Thiên Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.
Nhìn Thiên Linh Nhi đang ngồi, Chung Sơn mở to hai mắt, ôm lấy cổ nàng, đặt ở hốc đá.
Hắn ôm chặt sau đó dựa sát vào, thân thể hai người dán vào nhau.
Bị Chung Sơn ôm trong lòng, hai mắt của Thiên Linh Nhi mớ to ra, khuôn mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, Chung Sơn đang làm gì đó?
Thiên Linh Nhi đang định phản kháng thì đột nhiên.
- Ầm.
Phía dưới đột nhiên truyền tới một thanh âm nổ vang cực lớn.
Một luồng nước ngầm lớn tựa như là biển gần chảy về phía nham thạch, có một số vừa chạm vào đã biến thành hơi nước.
Thác nước không ngừng rớt xuống, khi chạm vào nham thạch bốc hơi rất nhanh.
Một phần nước biến thành khí.
Cảnh tượng trước mắt đã tràn ngập sơn động, khí lưu bay lên phía trên.
Chỉ trong nháy mắt, lượng nước ngầm lớn này đã biến thành khí.
Rất nhiều hơi nước bốc lên, bỗng nhiên lúc này, sơn động đã biến thành một cái không khí pháo vậy.
Một lượng lớn không khí nổ lên phía trên.
- Ầm.
Tảng đá lớn ở trên đầu của Chung Sơn đã phóng lên trời, lượng khí lớn này đã biến tảng đá lớn tựa như thành một viên đạn pháo, với một tốc độ điên cuồng phóng lên trên trời.
Thiên Linh Nhi đang định phản kháng hành động kỳ lạ của Chung Sơn thì đột nhiên một tiếng vang lớn kêu lên. Sau đó, Thiên Linh Nhi cảm thấy tảng đá lớn đột nhiên vọt lên, đem theo mình và Chung Sơn.
- Bay ư? Tảng đá lớn đang bay? Tảng đá lớn mang theo chúng ta bay lên ư?
Thiên Linh Nhi lúc này ngạc nhiên ngẩn cả người, Chung Sơn không ngờ lại có thể mang mình bay ra ngoài.
Sau đó, Thiên Linh Nhi cảm thấy thật xấu hổ với tư thế của hai người hiện tại, bởi vì hai người bây giờ ngực đối ngực, tựa như muốn hợp cả hai lại vào làm một.