Ở trong một sơn cốc, có rất nhiều tu giả đang kinh hãi nhìn vào phía bên trong.
Lúc Chung Sơn và đám người Thiên U công chúa tới gần thì trận tỉ thí đã kết thúc, ba gã cường giả đều kinh hãi nhìn về phía một hòa thượng đầu bóng loáng ở giữa.
Hòa thượng này trẻ vô cùng, hai tay chắp thành hình chữ thập.
- Kim thiền thắng.
Gã hòa thượng này thắng, sau đó tiếp nhận ngọc bài từ tay trọng tài rồi chậm rãi bay ra khỏi sơn cốc. Theo sát hắn cũng là một nam tử mặt tăng bào, tay cầm một cây kim ngọc lưu ly thiền trượng.
- Công chúa, đó, đó, đó là Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
A Nhị trừng mắt lên, vẻ mặt không tưởng tượng nổi, nói.
Chung Sơn liếcd mắt nhìn về phía hòa thượng đang khuất dần, gã hòa thượng cầm thiền trượng chính là Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, còn gã vừa thắng lúc nãy là Kim Thiền. Kim Thiền là người nào?
- Chuyển thế linh đồng?
Thủy Kính tiên sinh nhíu mày nói.
- Không phải, chuyển thế linh đồng là do la hán bảo vệ, tại sao đích than Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lại bảo hộ? Kim Thiền này có lai lịch gì?
Thiên U công chúa nhíu mày nói.
- Có thể mời được bồ tát bảo hộ cho chuyển thế linh đồng thì chỉ có thể xảy ra ba khả năng. Thứ nhất, kiếp trước hắn có quan hệ tốt với bồ tát. Thứ hai, bồ tát được người khác ủy thác. Thứ ba, chuyển thế linh đồng kiếp trước không phải là bồ tát mà là phật đà.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Người của Cực Lạc Niết Bàn cũng tới để tham gia khoa cử của Đại La thiên triều sao? Không biết ba vị thánh địa kia có người tham gia không? Xem ra khoa cử lần này càng ngày càng thú vị đây.
Thiên U công chúa cười nói.
- Năm ngày nữa thi văn sẽ biết kết quả thôi.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu nói.
…………………………………………� � �………………………….
Năm ngày sau, văn thí bắt đầu. Sau khi thi văn thí hôm nay sẽ chọn được ra tam giáp.
Địa điểm tỉ thí chính là Văn Uyên các.
Văn Uyên các nằm ở phía đông thái cổ thánh đô. Tuy rằng Đại La thiên triều mới thành lập được tám nghìn năm nhưng Văn Uyên các này có lịch sử mười vạn năm rồi. Trước khi có Đại La thiên triều thì đã từng có thánh địa văn nhân này rồi.
Văn Uyên các nằm trên một hòn đảo di động cực lớn nổi giữa không trung. Có hàng nghìn hòn đảo nhỏ lơ lửng xung quanh Văn Uyên các.
Phía dưới hòn đảo di động của Văn Uyên các đã bày ra mười vạn chiếc bàn tạo thành một vòng tròn lớn, đồng thời trước mỗi bàn đều có một tu giả đợi quan chủ khảo tới phát đề thi.
Còn bên trong Văn Uyên các thì cũng có một nghìn tu giả đứng ở đó.
Nghìn tu giả này có thể đứng trong Văn Uyên các không phải vì bọn họ có thân phận cao quý mà bởi vì trong đợt võ thí họ đã đánh bại ba gã cường giả có tu vi tương đương với mình nên nhận được ngọc bài.
Trong đó có Chung Sơn, Thủy Kính tiên sinh, Tề Thiên Hầu và Kim Thiền.
Tất cả mọi người đều đứng rất chỉnh tề đợi quan chủ khảo tới.
Chung Sơn nhìn quanh bốn phía Văn Uyên các, kiến trúc ở đây hết sức cổ kính, đồng thời toát ra một khí tức vô cùng kỳ lạ, chỉ có những học giả uyên thâm mới có thể cảm nhận được.
Bốn phía Văn Uyên các có rất nhiều pho tượng được dựng đứng lên, trên mỗi pho tượng cũng toát ra một khí tức khì lạ, tổng cộng có bốn nghìn pho tượng. Chung Sơn đã nghe Thiên U công chúa giới thiệu qua, mỗi một pho tượng đề là trạng nguyên của một lần khoa cử, mỗi người đó đều là những nhân tài kiệt xuất.
Sau mỗi lần hoàn thành một pho tượng thì trạng nguyên sẽ nhỏ một giọt máu vào đó, như vậy chỉ cần Văn Uyên các tồn tại thì sẽ không ngừng có thâm khí của các học giả uyên thâm cuồn cuộn chảy vào, đến một trình độ nhất định nào đó có thể gột rửa được nghiệp chướng của Đại La thiên triều.
Mọi người kiên trì chờ đợi quan chủ khảo tới.
Quan chủ khảo, Đại Huyền Vương!
Đúng lúc các thí sinh đang lo lắng chờ đợi thì bỗng nhiên từ phía xa xa trên không trung có một đám người khoảng không bay đến.
Đi trước đám quan viên của Đại La thiên triều là một nam tử đày khí phách.
Nam tử mặc một than kim bào hết sức quý phái, mái tóc dài màu đen tung bay phía sau. Nam tử mang vẻ mặt uy nghiêm cứ đạp khoảng không đi tới, mỗi một bước đi than kình lại nhoáng lên một cái, không bao lâu sau đã tới Văn Uyên các.
Tới gần rồi Chung Sơn mới nhìn rõ, Đại Huyền Vương không hổ danh là vương gia của Đại La thiên triều, toàn thân toát ra khí tức áp người, đôi mắt sang quoắc khiến cho người khác nhìn vào phải hồn bay phách lạc.
Chung Sơn cũng cảm thấy căng thẳng khi nhìn vào đôi mắt bá đạo này.
Đại Huyền Vương đi tới trước mặt chúng thí sinh, thoáng nhìn qua tất cả mọi người rồi nói:
- Bắt đầu!
- Vâng!
Chúng thí sinh đồng tháp đáp.
Sau đó toàn bộ những người đứng trên sân của Văn Uyên các đồng loạt bay về một nghìn hòn đảo di động bốn phía.
Trên mỗi hòn đảo di động nhỏ này đều bày sẵn một chiếc bàn chờ những thí sinh tới thi.
- Thánh thượng ra đề, chiến.
Đại Huyền Vương đứng trước Văn Uyên các.
Thanh âm không lớn nhưng không biết vì sao nó có thể truyền khắp hàng nghìn hòn đảo di động nhỏ và cả mười van thí sinh ở dưới nữa. Mỗi người sau khi nghe xong dường như nghe thấy tiếng sấm bên tai vậy.
Thánh thượng ra đề, chiến!
Một chữ màu vàng chậm rãi nổi lên Văn Uyên các, chữ Chiến này rất cứng cáp khiến cho mọi người đều cảm nhận được khí thế háo hung trên sa trường.
Chiến!
Tất cả những thí sính đều nhìn lên chữ Chiến rất lớn trên không trung.
Chung Sơn nhíu mày lại, trong đầu không ngừng suy đoán về chữ Chiến này. Hiện tại ngũ đại đế triều đang vây công Đại La thiên triều, thánh thượng thực sự đã nổi giận rồi sao?
Chiến! Chiến tranh bên ngoài, tiêu diệt tứ phương. Chiến mãnh phương!
Hiểu rõ được thánh ý mới có thể làm được.
Tài văn chương? Chung Sơn tự thấy tài văn chương của mình không phải là xuất chúng, rất khó có thể viểt ra được kiệt tác kinh thiên động địa. Mặc dù Chung Sơn có thể viết ra một vài câu thơ hay thế nhưng những câu thơ này không thể át được cả mười vạn thí sinh kia. Bọn họ cũng đâu phải là những kẻ kém cỏi.
Có cả nghìn hòn đảo di động nhỏ nhưng phương hướng vô tình lại được xắp sếp rất khéo. Phía đông là Tề Thiên Hầu, phía nam là Thủy Kính tiên sinh, phía tây là Kim Thiền thần bí, còn phía bắc là Chung Sơn.
Mọi người không vội vàng đặt bút mà không ngừng cau mày suy nghĩ.
Trong vòng ba canh giờ, phải viết ra một bài văn lien quan đến đề thi .
Dần dần đã có người đặt bút viết.
Chung Sơn vẫn nhíu mày suy tư như trước, hồi ức về những gì mình đã trải qua. Muốn tìm ra ý nghĩa của chữ Chiến cần phải là người có kinh lịch sa trường, nhưng bản thân mình lại không có quá nhiều kinh nghiệm trên chiến trường.
Cuối cùng sau hai canh giờ, Chung Sơn rốt cuộc cũng biết mình cần phải viết ra cái gì rồi.
Chỉ một từ, thế nhưng chỉ dựa vào một từ là đủ rồi?
Chung Sơn thở sâu một hơi, hồng loan thiên kinh bắt đầu đổi màu, Chung Sơn bỗng nhiên xé tan tờ giấy thành nhiều mảnh nhỏ.
Chung Sơn muốn viết tiếp, viết tiếp quy luật thiên địa lên đó nhưng phải dựa vào đâu để tìm ra quy luật ấy bây giờ?
Quy luật thiên địa vô cùng vô tận, muốn thống nhất nó lại trên một vài chữ đâu phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa quy luật còn bất định, lúc ẩn lúc hiện rất khó nắm bắt.
Chung Sơn kiên trì nhìn, nhìn mãi rồi chậm rãi viết, viết thật chậm, thật cẩn thận, dựa theo những quy luật thiên địa mình biết mà ra.
Lúc Chung Sơn đang viết thì đã có rất nhiều người viết xong bài văn của mình rồi.
Bỗng nhiên ở phía đông Văn Uyên các, Tề Thiên Hầu đã đặt bút xuống.
Văn chương đã hoàn thành!
Gầm!
Một con kim sắc cự long từ bản thảo của Tề Thiên Hầu xông thẳng lên trời, con cự long hư ảnh này không phải là dung pháp thuật mà là ngạo khí, ngạo khí văn chương dưới ngòi bút của Tề Thiên Hầu. Dường như Tề Thiên Hầu đã rút trút ra toàn bộ tinh lực của mình để viết lên bài văn này, chính tinh lực và ngạo khí đã hóa thành rồng mà xông thẳng lên trời.
Kim long hư ảnh cuồn cuộn bay lượn xung quanh bản thảo của Tề Thiên Hầu.
Gầm!
Kim sắc cự long xoay quanh một hồi sau đó gầm lên một tiếng rồi nhảy vào bản thảo của Tề Thiên Hầu.
Tề Thiên Hầu vẻ mặt đắc ý nhìn về bốn phía.
- Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia, Tề Thiên Hầu văn phong tuyệt đỉnh, nhất định sẽ đạt trạng nguyên.
Một viên quan đứng chỗ Đại Huyền Vương vuốt mông ngựa nói.
- Câm miệng!
Đại Huyền Vương lạnh lung nói.
Gã quan viên này lập tức ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.
Đại Huyền Vương tiếp tục nhìn quanh bồn phía xung quanh.
Quả nhiên, sau cảnh tượng của Tề Thiên Hầu một lúc thì trên một hòn đảo phía tây Văn Uyên các cũng đã có người hoàn thành.
Kim Thiền viết nét bút cuối cùng, dưới ngòi bút đột nhiên truyền đến những tiếng gầm giống như Trường Giang cuồn cuồn chảy.
Gầm!
Gầm!
Trên bản thảo của Kim Thiền bỗng hiện ra vô tận những song núi hư ảnh, chim thú cây cối.
Cành ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều, vô số sơn hà hiện ra. Cẩm tú sơn hà, cẩm tú thiên hạ, cẩm tú văn chương.