- Ở trong Nê Hoàn cung của ta, ngươi còn muốn đoạt đi ý thức của ta?
- Ngươi đã thất bại, đã bị tịnh thế tuyết liên luyện hóa, vô luận là trước kia ngươi mạnh mẽ đến bao nhiêu thì hiện nay cũng phải chịu thất bại, linh trí của ngươi không đầy đủ, cuối cùng phải để cho ta sử dụng.
- Phản kháng? Ngươi cản bản là phản kháng không được, đây chính là thế giới của ta, ngươi chỉ có thể từ từ bị ta luyện hóa mà thôi.
- Muốn làm sủng vật của ta? Thuần phục ta? Ha ha, nhưng mà ta lại thích ngươi làm căn thần thức của ta, thuần phục ta không bằng thuộc về ta.
Làm căn thần thức của ta, giữ lại ý thức của ngươi? Ha ha, trong cơ thể của ta làm sao có thể có hai ý thức được?
- Cá chết lưới rách? Ngươi cũng biết câu cá chết lưới rách? Bản thân ngươi tự hủy ý thức của mình vậy thì bản thể sẽ hiện nguyên hình, nguyên hình yêu nhất, đến lúc đó, ta có thời gian là cũng sẽ sớm thuần phục được ngươi.
- Phụt.
Thanh âm của một ngụm máu tươi phun ra.
- Chết cũng không để ta đạt được thực lực của ngươi?
Ở bên trong loáng thoáng truyền tới thanh âm hưng phấn của Chung Sơn.
Tịnh thế tuyết liên cuối cùng cũng đã trở nên héo rũ và khô quắt lại.
Chung Sơn khoanh chân ngồi lại, hai mắt khép hờ, mỉm cười đầy đắc ý. Thiếu chút nữa là mình sẽ thất bại, nhưng cuối cùng khi đối mặt với bát cực thiên vĩ nôn nóng mình cũng đã chiên thắng.
Chung Sơn tiếp tục điều tức, tâm thần đắm chìn vào nê hoàn cung, ở trong tử phủ.
Trong lúc này, không gian tựa như được phong bế lại, chỉ có bản thân của Chung Sơn là có thể liên lạc được mà thôi.
Bát cực thiên vĩ trở nên vô cùng không có ý thức, tám cái đuôi hơi phe phẩy, trở nên mông lung, như hư như thực. Đây chính là thần thức, thần thức do Chung Sơn ngưng tụ lại.
Căn thần thức: Bát cực thiên vĩ.
Thần thức ở đây của Chung Sơn quá yếu, chỉ có thể dfo xét bốn phía mà thôi.
Chỉ có điều, đối với Chung Sơn như vậy cũng đã là đủ rồi.
Điều quan trọng nhất chính là Kim Đan kỳ tầng thứ sáu.
Chỉ còn cách Nguyên Anh kỳ một bước nữa thôi, cơ hội gặp lại Thiên Linh Nhi cũng gần thêm.
Chung Sơn mở to hai mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng mờ ảo.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, Tịnh thế tuyết liên mà hắn ngồi lên đã héo rũ trở thành phấn mạt, chỉ cần một cơn gió là cũng đủ thổi tan nó.
Tịnh thế tuyết liên từ nay không còn nữa, chỉ còn lại căn thần thức của Bát cực thiên vĩ.
Bát cực thiên vĩ cuỗi cùng cũng mất đi ý thức, phá hủy tất cả mọi thực lực, khôi phục lại trạng thái nguyên bản.
Chỉ là Chung Sơn cũng hiểu được.
Bát cực thiên vĩ hiện nay giống như là một bi kịch vậy, nó đã bị Chung Sơn phong ấn, phong ấn cả vạn năm.
Chỉ là Tịnh thế tuyết liên cuối cùng cũng đã quán thâu vào trong thân thể, hồng loan mi tâm cũng hiện lên lại bình thường.
Hai thứ đều có hình hoa sen, Hồng loan phấn liên lớn gấp đôi, Hồng Loan thiên kinh hiện nay đã đến tầng thứ sáu.
Hồng loan thiên kinh tầng thứ năm hung cát hiển thị rõ ràng.
Hồng loan thiên kinh tầng thứ sáu phá vọng chi thủy.
Tầng thứ sáu? Chung Sơn hiện tại cũng không kiểm tra mà nhanh chóng đứng dậy, khởi hành đi ra ngoài bởi vì tiếp theo sắp có đại biến.
Bát cực thiên vĩ đã chết, trong sát na này số lôi điện từ từ lui đi,càng ngày càng ít.
Thấy cảnh tượng này, Chung Sơn liền bay lên lộ thai, đứng trước mặt Thiên U công chúa
Lúc này bầu trời đã hoàn toàn sáng lại, thẻ phù phong ấn đã trở thành hư ảnh.
Tất cả phù triện giờ khắc này đều trở thành hư ảnh, biến mất đi.
Hàn Tuyệt thái tử ở trên bầu trời đang tự mỉm cười, nhưng sau đó y nhanh chóng ổn định, hoảng hốt chạy đi mất.
Ở trước mặt Chung Sơn, A Đai A Nhị cũng lộ ra một vẻ kinh hoàng, bọn họ chuẩn bị nghênh chiến với Bát cực thiên vĩ tuy nhiên.
A Đại, A Nhị, Thiên U công chúa phải mở to mắt ra, trong mắt hiện lên một vẻ không thể nào tưởng tượng nỏi.
Trong nháy mắt đột nhiên bát cực thiên vĩ đã biến mất.
Ba người nhìn quanh bốn phía, ở trước mặt Thiên U công chúa, Bát cực thiên vĩ đã chuyển thành Chung Sơn. Ký ức bát cực thiên vĩ há miệng ra vẫn còn ở trong lòng của họ.
- Công chúa chúng ta mau về thành thôi.
Chung Sơn cười nói.
- Sao?
Thiên U công chúa hơi sững sờ, đột nhiên cảm xúc của nàng tình lại, lúc này nàng mới phát hiện ra, bát cực thiên vĩ không có ở đây đã biến mất rồi sao?
Niệm Du Du tìm một hồi vẫn không thấy, sau đó nàng trừng mắt nhìn Chung Sơn.
Bát cực thiên vĩ không thấy đâu, Chung Sơn lại vô sự, hắn biết rõ mọi chuyện?
- Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra/
Niệm Du Du lập tức hỏi Chung Sơn.
- Đi thôi.
Chung Sơn nói.
A Đại mau chóng khôi phục thần trí lại, đằng vân chở mọi người.
Sau khi mây mù xua đi, thiên vĩ đã biến mất, mọi chuyện trở nên vô hại.
- Mở cửa thành, mở của thành.
Từ phía xa xa truyền tới một thanh âm hưng phấn.
Rất nhiều thanh âm hô lớn vang lên, vô số người hoảng sợ chạy về phía cửa thành, giờ khắc này, cơn ác mộng đã thành sự thật.
Ở ngoài thành, sương trắng từ từ tản đi, sau đó người hoảng loạn đầu tiên bay ra ngoài.
Người đầu tiên bay ra ngoài khiến cho mọi người phải ngây người, bởi vì rất nhiều người nhận ra đó chính là một cường gả Nguyên Anh kỳ.
Không chỉ có y mà một lượng lớn tu chân giả đều hoảng hốt chạy ra ngoài.
Đoàn người Chung Sơn cũng nhau chóng chạy ra khỏi cửa thành.
- Chung Sơn, bát cực thiên vĩ đâu?
Niệm Du Du hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía Chung Sơn.
- Không biết, chúng ta đi thôi
Chung Sơn nói.
Nghe thấy Chung Sơn nói vậy, mọi người cũng không hỏi nữa mà lập tức rời đi.
Biết Chung Sơn không muốn nói, tất cả cũng không nhiều lời nữa.
Mà trong lòng Niệm Du Du có một cảm giác không cam lòng, nàng không ngừng chớp chớp mắt nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn, hay là ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi nhập vào trường sinh giới.
- Đi theo ngươi ư? Đến lúc đó bị ngươi bán đi còn không biết.
Chung Sơn cười nói.
- Hừ, cho dù ngươi không đi thì cũng đừng quê lời hứa của ngươi.
Niệm Du Du dẫm mạnh chân sau đó lập tức phi thiên./
Nhìn thấy Niệm Du Du như vậy, Chung Sơn chỉ biết lắc đầu cười cười. Tính cách của Niệm Du Du quả là đã thay đổi khá nhiều.
- Bảo trọng.
Chung Sơn gọi theo.
Thấy Chung Sơn không hề có ý muốn lưu lại, Niệm Du Du liền trừng mắt liếc nhìn sau đó thật sự bay mất.
- Tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?
A Đại hỏi.
- Trở lại Đại La thiên triều.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Dạ.
A Đại đáp sau đó lập tức đằng vân rời đi.
Mà Thiên U công chúa nhìn về phía Niệm Du Du ở phía xa xa, lông mày của nàng nhíu lại, không hiểu nàng đang nghĩ chuyện gì nữa.
Người ở trong Phong Linh thành đều trốn ra ngoài, tất cả ai còn là người sống đều trốn ra, không ai dám tiến vào lại nữa, ngay cả Hàn Tuyệt thái tử, nhìn thấy Phong Linh thành cũng cảm thấy sợ hãi.
Chỉ có một số người không tin sau này đi vào trong thành thì mới phát hiện ra, các hình vẽ ở trong đó toàn bộ đã bị héo rũ.
Nhưng mọi người đều đã đi ra ngoài cho nên bọn họ cũng không thể biết được chuyện gì xảy ra ở trong thành được nữa.
Bát cực thiên vĩ? Có lẽ rất ít người biết rõ về nó.
Chỉ có Hàn Tuyệt thái tử bị thất bại mà trở về triều. Phong Linh thành từ đó cũng không được dùng nữa, trở thành một ngôi thành ác mộng trong truyền thuyết
Tà Diễm đứng trước một khối bia đá, trên đo khắc bốn chữ” Sơ Bát chi mộ”
Đây chính là cái mộ chôn quần áo và di vật cho Sơ Bát Ma la của Tà Diễm.
Chuyện bát cực thiên vĩ ở Phong Linh thành đã trôi qua ba tháng, ngày ấy Tà Diễm đã trốn thoát được, bây giờ hắn đang đứng trước mộ của Sơ Bát.
Nhìn mộ của Sơ Bát, Tà Diễm khẽ nhíu mày lại.
Sơ Bát, ngươi yên tâm đi, từ nay ta không có ngươi ở bên cạnh cũng không sao, thiếu ngươi ta còn có Thiên U công chúa.
Tà Diễm nói xong không hề quay đầu nhìn mộ của Sơ Bát nữa mà lập tức đặt tay lên mi tâm vận pháp thuật.
Cùng lúc đó, ở gần Thư Vân tông, trong một trang viên, Tiee Thu Thủy bỗng nhiên cảm thấy hai mắt của mình có một luồng hồng quang, y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hướng về một hướng mà nhanh chóng lao đi.
Một tháng sau, ở ngoài một tòa thành ngoài Đại La thiên triều.
Lúc này, Thiên U công chúa đang vận một bộ quần áo của nữ tử ở cạnh A Nhị, A Đại ở đằng sau đi tới, nhìn thấy Thiên U công chúa và A Nhị thì lập tức mỉm cười cung kính nói:
- Công chúa.
Thiên U công chúa nhìn về phía biển khơi xa xa nói:
- Tiên sinh vẫn còn chưa đi lên?
- Vẫn chưa, tiên sinh vẫn ở dưới đó tu luyện, chỉ là theo lời của tiên sinh thì sắp xong rồi.
A Đại cất tiếng nói.
- Ừ,
Thiên U công chúa gật gật đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Ở trên một phiến đá, Chung Sơn lúc này đang nhắm mắt lại mà ngồi, không hề phóng ra cương trảo, cứ như vậy mà ngâm mình trong biển rộng.
Hồng Loan thiên kinh tầng thứ sáu, phá vọng chi thủy.
Như thế nào gọi là phá vọng chi thủy? Chung Sơn cố gắng thúc giục Hồng Loan thiên kinh, hy vọng trong vòng một ngày, một canh giờ có thể tiêu hao được hòng Loan phấn liên, quán chú hai mắt, sử dụng năng lực, bắt đầu phá vọng của sơ thủy.
Như thế nào gọi là phá vọng? Những ngày này Chung Sơn đã hiểu ra.
Đó chính là năng lực hạng nhất, tụ tập Hồng Loan phấn liên, có hiệu quả thật lớn.
Hai mắt của Chung Sơn mở to ra, hắn đã nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Tựa như là một khối thủy tinh sau khi bị rạn nứt.
Đây là quy tắc, quy tắc thiên địa.
Thấy cảnh tượng như vậy, Chung Sơn cảm thấy vô cùng kinh hãi, chỉ là những quy tắc này ở trong mắt Chung Sơn lúc ẩn lúc hiện.
Tóm lại, những quy tắc của thiên địa rất nhiều, mà Chung Sơn bởi vì đã trải qua Hồng Loan thiên kinh tầng thứ sáu cho nên đã sớm minh bạch quy tắc của thiên địa.
Ở dưới đáy biển, nhìn về phía nước biển mênh mông, Chung Sơn càng muốn xác định đường vân của nước biển, nhược điểm của nước biển.
Chung Sơn lật tay lấy ra thanh Ngạc mộng đao, dốc toàn lực mà vung xuống.
Thiên điều, trảm lãng.
Thiên điều, trảm lãng.
Chung Sơn liên tục chém ra hai đao, hai đạo đao phóng lên trên mặt biển, khiến cho dòng nước bị tách ra.
- Ầm ầm.
Ở trên mặt biển hiện ra từng luồng sóng lớn, ảnh hưởng đế đường kính trăm dặm.
Uy lực của Nguyên Anh kỳ.
Tuy không còn cường mạnh nhưng đối với Chung Sơn mà nói đã là một đột phá vô cùng lớn, bởi vì hiện nay có thể chém ra uy lực như vậy mà không có thi triển Thiên Ma Thối Thể thì quả là kỳ tích.
Chung Sơn cười thỏa mãn, niệm lực cũng nhanh chóng được thu về mi tâm. Chung Sơn nhìn bầu trời, quy tắc của thiên địa đối với Hồng Loan thiên kinh. Chỉ trong chốc lát, Hồng Loan phấn liên đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Chỉ là Chung Sơn cũng không lo bởi vì hắn biết không bao lâu sau nó sẽ khôi phục trở lại.
Chung Sơn cười thỏa mãn từ đi về phía mặt biển.
Chung Sơn một lần nữa nghiên cứu tử phủ trên ngọc phù triện, tuy nhiên vẫn như những lần trước, hắn không cách nào nghiên cứu ra nổi.
- Bùm.
Chung Sơn lao ra khỏi mặt nước.
Chung Sơn ngự đao về phía ngọn núi xa xa.
- Tiên sinh, ổn định rồi sao?
Thiên U công chúa lập tức hỏi.
Kim Đan Kỳ tấng thứ sáu, may mắn chỉ đạt đến đó.
Chung Sơn cười nói.
- Tiên sinh, vừa rồi có một số tin tức truyền tới. Xem ra chúng ta phải về triều thôi.
Thiên U công chúa nói.
- Tin tức gì vậy?
Chung Sơn hơi nôn nóng hỏi.
- Đầu tiên chính là Cổ Lâm về triều đã mang Vạn Thành Bảo giám đóng cửa lại.
Thiên U công chúa cau mày nói.
- Vậy sao?
Chung Sơn nghi ngờ hỏi.
- Cổ Lâm đã khôi phục.
Thiên U công chúa nói.
- Khôi phục điều gì? Khôi phục cái gì vậy?
Chung Sơn kỳ quái hỏi.
- Lần trước ta đã nói chuyện với tiên sinh, Cổ Lâm bị ý thức giam giữ ở Nê Hoàn cung, đấu tranh cùng với một cường giả Hoàng Cực cảnh, đoạt xá lấn nhau, hiện tại Cổ Lâm đã thắng rồi.
Thiên U công chúa cau mày nói.
- Ừ.
Chung Sơn nhíu mày suy tư nói.
- Hắn đã khôi phục cho nên tuyệt đối sẽ được phong hầu, lần này Đại Huyền vương lại càng đắc ý.
Thiên U công chúa cau mày nói.
Chung Sơn cũng nhíu mày theo.
- Cổ Lâm đã được phong làm thiên hầu, nhận thiên địa nghiệp vị là nhuyễn vị.
Thiên U công chúa nói.
Chung Sơn thở ra một hơi rồi gật gật đầu. Cổ Lâm vẫn nhìn mình bằng một vẻ khó chịu, không biết sau khi khôi phục trí tuệ sau hắn sẽ làm gì mình đây.
- Hơn nữa, thánh thượng cũng đã tuyên hạ thánh chỉ, nói rằng ta phải mau chóng trở về.
Thiên U công chúa nói.
- Thánh chỉ?
Chung Sơn cau mày hỏi.
- Ừ, bởi vì chỉ còn tám tháng nữa là Đại La thiên triều có một thịnh hội có một không hai.
Thiên U công chúa cười nói.
- Vậy sao?
Chung Sơn nghi hoặc hỏi.
- Khoa cử!
Thiên U công chúa cười nói.
- Khoa cử?
Chung Sơn cau mày hỏi lại.
- Đúng thế tiên sinh, tiên sinh có thể đi thi khoa cử. Khoa cử này sáu mươi năm có một lần, nếu như đậu trạng nguyên thì ít nhất cũng sẽ đạt thân nhuyễn vị.
Thiên U công chúa nói.
Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa rồi khẽ cười khổ.
- Khoa cử ta làm sao mà thi được, đến lúc đó hẳn là cường giả nhiều không kể xiết, trí giả không đếm nổi, tại hạ làm sao mà đậu được.
- Tiên sinh nhất định có thể được hơn nữa nhất định là đạt được trạng nguyên, A Đại A Nhị các ngươi nói có đúng không?
Thiên U công chúa tự tin nói.
- Tiên sinh nhất định có thể đỗ trạng nguyên.
A Đại và A Nhị cũng vô cùng tự tin.
Chung Sơn nhìn ba người rồi khẽ cười cười:
- Đi thôi, chúng ta mau trở về thái cổ thành đô, đến lúc đó rồi nói tiếp.
***
Thái Cổ thành đô, chính là kinh đô của Đại La thiên triều, là một trong những thành trì lớn nhất thiên hạ.
Thái cổ thành đô là một hành trì ở trên một đảo, kiến trúc san sát nhau. Trước một cái sân rộng lúc này, mỹ nữ đang nhảy múa, một lượng lớn nhạc sĩ ở xung quanh tấu nhạc.
Nhiều mỹ nữ và nhạc sư như vậy cũng chỉ để lấy lòng một nam tử.
Nam từ này đầu đội kim quan cánh phượng, thân mặc hoàng giáp, lộ ra một vẻ tuấn kiệt.
Người này chính là thế tử Cổ Lâm của Đại La thiên triều.
Tề thiên hầu Cổ Lâm.
Kim quang cánh phượng lộ ra một vẻ ngạo khí của thế tử. Tề thiên hầu mỉm cười phất tay một cái, bắt lấy một cánh phượng, đưa đến trước mắt, đầu ngón tay không ngừng đảo quanh nó.
Hai mắt y nhìn về phía những ca múa xa xa, tâm thần vùi đầu vào cánh phượng.
Mà ở bên cạnh là một số quan viên thuộc hạ của y, trong đó có Thủy Kính tiên sinh.
- Hầu gia vừa rồi thánh thượng đã có chỉ triệu hồi Thiên U công chúa về. Thiên U công chúa hiện nay có thể đã trở lại thánh đô.
- Được, nửa năm rồi ta chưa gặp nàng nữa.
Tề thiên hầu vô cùng hưng phấn cười nói.
- Hầu gia mang vạn thành bảo giám về, công lao này thật là to lớn.
Một quan viên ở bên cạnh nói.
- Ha ha, mang Vạn thành bảo giám về thì tính gì là công lao?
Tề Thiên Hầu lộ vẻ ngạo khí nói.
- Dạ.
Vị quan viên này lập tức đáp lời.
Cổ Lâm đem cánh phượng ghét sát mũi, hai mắt khép hờ, lộ ra vẻ hưởng thụ,bỗng nhiên y mở to hai mắt ra, nhìn chằm chằm về phía Thủy Kính rồi nói:
- Thủy Kính, ngươi nói ta muốn lay chuyển lại Thiên U công chúa thì cần bao lâu?
- Thủy Kính không biết.
Thủy Kính tiên sinh thản nhiên nói.
- Ha ha cho nên nói Thủy Kính ngươi vẫn không bằng ta. Ta có thượng trung hạ sách để làm, thượng sách là công tâm, trung sách là công thể, hạ sách là công tội. Qua không bao lâu, Thiên U công chúa nhất định sẽ trở thành thê tử của ta.
Tề Thiên Hầu cười thâm trầm nói.
- Kính xin hầu gai chỉ giáo.
Thủy Kính tiên sinh tựa như đã bị Tề thiên hầu làm cho vô cùng đau thương.
Cổ Lâm thỏa mãn nhìn Thủy Kính tiên sinh mà nói:
- Ngươi chưa đủ mạnh, nếu như là cha ta, nếu như là Đại Huyền vương thì ngươi có gì là sợ hãi?
Thủy Kính tiên sinh cau mày lại.
- Tám tháng sau chính là khoa cử của thiên triều, chính là cơ hội vô cùng tốt, đến lúc đó ta cũng tham gia, ngươi chẳng lẽ lại muốn bỏ qua cơ hội này sao? Đến lúc đó cho ta, cho thiên hạ xem Thủy Kính ngươi rốt cuộc có năng lực gì.
Tề Thiên Hầu cất tiếng nói.
Thủy Kính tiên sinh nhìn về phía Tề Thiên Hầu, cau mày lại, thở ra một hơi thật dài, thật lâu sau vẫn chưa nói gì.
Nhìn thấy thái độ của Thủy Kính tiên sinh như vậy, Tề Thiên Hầu cười đầy tầ mị, ánh mắt cũng không nhìn về phía Thủy Kính nữa mà chuyển về đến trường ca múa.