Đối với tình hình này, Thiên U công chúa hoàn toàn có thể ứng phó được thế nên Chung Sơn cũng không nói gì mà gắp một miếng gan rồng đưa lên miệng.
Gan rồng vừa vào trong miệng bỗng hóa thành một luồng năng lượng thuần khiết lan ra toàn thân. Chung Sơn cảm thấy tứ chi bách huyệt toàn thân đều được khơi thông, một luồng khí chạy thẳng lên óc giống như thiên nhân hợp nhất, có thể coi thường thiên hạ, coi thường sinh linh.
Đắm chìm trong cảm giác đó được một lúc thì Chung Sơn bừng tỉnh lại, cảm thán nhìn những miếng gan rồng còn lại trên bàn..
Thượng hạng đúng là thượng hạng, miếng gan rồng này không thua kém gì tái thăng đan, hơn nữa, mùi vị lại rất đặc biệt, quan trọng là vừa mới có cảm giác thiên nhân hợp nhất, cảm giác mà kẻ khác chờ mong.
Cự Lộc Vương, Hàn Tuyệt thái tử, và Thiên U công chúa không ngừng đả kích nay bằng những lời nói sắc bén. Chung Sơn không để ý tới bọn họ mà chỉ chú ý tới nhưng mỹ thực trên bàn, lúc nãy vừa ăn xong gan rồng, lần này Chung Sơn gặp một sợi tim phượng.
Sợi tim phượng cũng giống như gan rồng, vừa vào trong miệng đã hóa thành một luồng năng lượng chạy khắp toàn thân. Chung Sơn giữ nó trong miệng một lúc rồi mới nuốt xuống bụng.
Sau đó Chung Sơn cảm thấy toàn thân bỗng nhiên hóa thành một hỏa cầu, thoáng cái thân thể đã hóa thành tro tàn, sau đó đống tro tàn này có hỏa tinh phun trào, được một lúc sau thì cảm giác như bản thân được trùng sinh lại.
Tuy rằng chỉ là một cảm giác, thế nhưng cảm giác này khiến cho Chung Sơn vô cùng sảng khoái. Thượng hạng, đúng là thượng hạnh!
Trong lúc Chung Sơn ăn thì cả ba thủ lĩnh kia vẫn nói với nhau những câu khách khí với nhau.
- Thiên U công chúa, Hàn Tuyệt thái tử, cách đây không lâu có một vị kỳ nhân giao cho ta một dị bảo. Dị bảo này có linh tính, có thể tuyển chọn được minh chủ, chỉ là đến nay Cự Lộc phủ ta vẫn chưa dùng tới vì chẳng bảo giờ phải tuyển chọn minh chủ. Hôm nay nhân dịp đại yến, bản vương hi vọng có thể nhờ dị bảo tìm ra người đứng đầu trong số những người ở đây.
Cự Lộc Vương cười nói.
- Dị bảo có linh tính? Có thể tuyển chọn minh chủ?
Hàn Tuyệt phe phẩy chiếc quạt ngạc nhiên nói.Chung Sơn đang gắp miếng tim phượng bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn Thiên U công chúa. Thiên U công chúa đồng thời quay sang nhìn Chung Sơn, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Chung Sơn tiếp tục ăn tim phượng, đồng thời cũng hết sức chờ đợi xem rốt cuộc Cự Lộc Vương làm cách nào để khơi màu mâu thuẫn giữa hai triều? Dị bảo? Đại La thiên triều cũng không thiếu dị bảo, dị bảo của Cự Lộc Vương đạt đến cấp độ nào?
- Thiên U vô cùng chờ mong.
Thiên U công chúa cùng Hàn Tuyệt thái tử tỏ vẻ kinh ngạc kèm theo sự chờ đợi.
Chung Sơn nhìn Hàn Tuyệt thái tử phía đối diện, trong lừng không ngừng cảm thán. Hàn Tuyệt thái tử quả là không đơn giản, bề ngoài trông rất thông minh, ngôn từ lại hùa theo Cự Lộc Vương thế nhưng lại đúng lực không bị lép vế. Trong lòng Chung Sơn biết Hàn Tuyệt thái tử rất lợi hại, ít nhất thủ đoạn của hắn hết sức lão luyện.
Bốp, bốp.
Cự Lộc Vương vỗ tay.
Bốn người hầu chậm rãi mang tới một cái giá lớn, sau đó có hai người đi phía sau cầm một quyển trục họa cuộn tròn đến.
Quyển trục họa được đặt trên cái giá sau đó chậm rãi thả xuống.
Bức họa vừa mở ra, bên trong bỗng nhiên tỏa ra rất nhiều kim quang khiến cho mọi người nhanh chóng bị chú ý. Kim quang chợt lóe sau đó ảm đạm chỉ đi rồi lộ ra một bức tranh.
Cự Lộc Vương mỉm cười. Hàn Tuyệt thái tử và Thiên U công chúa đều cùng nhau nhìn về phía bức họa.
Bên trong bức họa là một sa mạc, bầu trời tỏa ánh nắng chói chang, phía dưới là sa mạc rộng mênh mông vô tận, bức tranh hết sức tinh xảo, tinh xảo đến mức có thể nhìn thấy từng hạt cát.
Chung Sơn nhíu mày nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ mặt cổ quái, bức tranh này phảng phất giống như một thế giới thực.
- Đây là dị bảo sao?
Hàn Tuyệt thái tử híp mắt lại nhìn bức họa.
- Không sai, đây chính là dị bảo có khả năng tuyển chủ. Để xem ai có được nó chủ.
Cự Lộc Vương cười nói.
- Bức tranh này có phải rất chân thực không?
Cự Lộc Vương đột nhiên hỏi.
- Rất giống. Không biết bức tranh này v
ẻ cảnh ở chỗ nào?
Hàn Tuyệt thái tử kinh ngạc nói.
- Ta không rõ lắm, bất quá kỳ nhân nói những hạt các trong tranh đều là thật. Vấn đế quan trọng chính là tìm ra xem có bao nhiêu hạt cát, đó mới chính là câu thần chú.
Cự Lộc Vương nói.
- A!
Thiên U công chúa thoáng ngạc nhiên nói.
- Kỳ nhân nói bức tranh này được luyện chế trong vòng trăm năm. Ngày đầu tiên hắn bỏ vào đó một hạt cái, ngày thứ hai hắn bỏ vào đó hai hạt cát, ngày thứ ba hắn bỏ vào đó ba hạt cát, tổng cộng là ba vạn sáu nghìn năm trăm năm mươi năm. Những hạt cát này tuy tạo thành đồ hình thế nhưng lại bằng phẳng, liếc mắt có thể xem thấu, thần thức đảo qua có thể nắm giữ. Bất quá nếu muốn tính toán cụ thể thì cũng mất khá nhiều công phu. Thiên U công chúa, Hàn Tuyệt thái tử, các người đều có khả năng đếm xem ở đây có bao nhiêu hạt cát không?
Cự Lộc Vương nói.
- Bọn ta có thể làm được.
Thiên U công chúa gật đầu nói.
- Nhị vị đây đều có thiên tư siêu tuyệt, nghe đồn Hàn Tuyệt thái tử chỉ cần nhìn qua là không quên được là người có trí nhớ giỏi nhất Đại Quang đế triều. Còn Thiên U công chúa có thuộc hạ là A Nhị cũng là vô song về phương diện này. Chỉ bằng chúng ta so tài xem ai đếm chuẩn hơn, nhanh hơn.
Cự Lộc Vương cười nói.
- Được.
Hàn Tuyệt thái tử tự tin nói.
- Cũng được.
Thiên U công chúa gật đầu nói.
- A Nhị.
Thiên U công chúa kêu lên.
- Vâng.
A Nhị lập tức gật đầu, sau đó lập tức nhìn về phía bức họa rồi nhanh chóng đếm.
Đếm? Chung Sơn trừng mắt nhìn, sử dụng thần thức đếm những hạt cát đó sao? Nếu như vậy thì đếm bến bao giờ mới xong.
Chung Sơn nhìn vẻ mặt chăm chú của Hàn Tuyệt thái tử rồi lại quay sang nhìn A Nhị, sắc mặt Chung Sơn trầm xuống, đếm được thật sao? Cho dù thần thức có năng lực này cũng không nên lãng phí như vậy chứ.
Chung Sơn nhìn Cự Lộc Vương, Cự Lộc Vương mỉm cười, trong mắt tràn ngập sự tự tin, dường như hắn nghĩ có thể dùng một bức tranh như thế này có thể gieo mầm tai họa giữa hai triều.
Thần tình nghi hoặc của Chung Sơn rất nhanh rơi vào mắt Thiên U công chúa.
- Tiên sinh, có gì không đúng sao?
Thiên U công chúa nhỏ giọng nói.
Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa suy nghĩ một chút rồi lấy ra một tờ giấy, lúc mọi người đang chăm chú nhìn vào bức tranh thì Chung Sơn nhẹ nhàng viết.
Sau đó Chung Sơn đưa tờ giấy tới trước mặt Thiên U công chúa.
Thiên U công chúa thoáng nghi hoặc rồi nhìn vào tờ giấy Chung Sơn đưa cho, trên đó chỉ viết có chín chữ.
Lục lục thất cửu lục cửu ngũ nhị ngũ.
Thiên U thoáng kinh ngạc nhìn tờ giấy của Chung Sơn, sau đó Chung Sơn thu hồi lại tiếp tục thưởng thức gan rồng tim phượng không nói gì nữa.
Thiên U nhìn Chung Sơn rồi nhìn lại bức tranh sa mạc, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, khóe miệng lộ ra một nụ cười, đồng thời nhìn về phía Chung Sơn, trong lòng có phần kích động.
- Vương gia,số hạt cát đã được đếm xong.
Hàn Tuyệt thái tử bỗng nhiên nói.
Nghe Hàn Tuyệt thái tử nói vậy, miếng gan rồng Chung Sơn đưa lên đến gần miệng suýt chút nữa rơi xuống, trừng mắt nhìn về phía Hàn Tuyệt thái tử.
Đếm xong rồi sao? Không phải là tính ra mà là đếm ra sao? Hơn sáu triệu vạn hạt mà ngươi cũng đếm được sao?
Hàn Tuyệt thái tử mang theo vẻ tự tin nhìn về phía A Nhị.
- Người của ta cũng đã đếm xong.
Thiên U công chúa cười nói.
Thế nhưng A Nhị vẫn còn đang vội vàng đếm, mồ hôi lạnh trên đầu túa ra. Đếm xong? Ta còn chưa đếm xong mà?
A Đại kéo A Nhị ra, A Nhị vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Thiên U công chúa.
- A! Bản vương lúc trước nói để cho hai người đếm trong hai canh giờ thế nhưng mới được nửa nén hương mà cả hai đã đếm xong rồi sao?
Cự Lộc Vương vẻ mặt không tin nói.
- Đúng hay sai thử thì sẽ biết ngay.
Hàn Tuyệt thái tử vẻ mặt tự tin nói, đồng thời có phần không tìn nhìn về phía Thiên U công chúa.
- Được, vậy thì Thiên U công chúa và Hàn Tuyệt thái tử cùng viết xem có giống nhau hay không?
- Ta đã viết ra rồi, chỉ cần hàn tuyệt thái tử đọc ra một con số rồi đối chiếu sẽ biết ngay có giống hay không.
Thiên U công chúa cầm tờ giấy Chung Sơn đưa, cười nói.
- A!
Cự Lộc Vương kinh ngạc nhìn Thiên U công chúa đã cầm tờ giấy trong tay, sau đó quay sang nhìn Chung Sơn đang chăm chú ăn gan rồng tim phượng bên cạnh, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc. Động tác lúc trước của Chung Sơn tuy rằng bí mật nhưng vẫn nằm trong mắt của rất nhiều người.
- Cũng được, số hạt cát là sáu triệu sáu nghìn bảy trăm chín mươi sáu vạn chính nghìn năm trăm hai mươi hạt.
Hàn Tuyệt thái tử vẻ mặt tự tin nói. Nói xong lại có phần khiêu khích nhìn về phía Thiên U công chúa.
Chung Sơn vẫn vùi đầu ăn như trước, A Nhị thì lộ vẻ xấu hổ. A Đại vẻ mặt cũng tự tin bởi vì hắn vừa mới nhìn thấy Chung Sơn viết.
Thiên U cầm tờ giấy trong tay, lại đứng trước mặt rất nhiều cường giả nên không có cách nào sửa lại được.
Lục lục thất cửu lục cửu ngũ nhị ngũ.
Giống nhau như đúc, giống nhau đến từng chữ số.
Thấy những chữ số đó, Hàn Tuyệt thái tử nhướng mày, bởi vì Hàn Tuyệt thái tử biết tờ giấy đó đã có từ trước khi mình tính xong số hạt cát, như vậy là Thiên U công chúa đã nhanh hơn mình. Tại sao lại có thể như vậy được.
Đồng tử của Cự Lộc Vương thì co rụt lai, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Chung Sơn.
- Người bên cạnh công chúa là người phương nào? Vừa rồi chính là hắn đếm đúng không?
Cự Lộc Vương vẻ mặt tươi cười thế nhưng trong mắt lại có một tia ngưng trọng dị thường.
Chung Sơn rốt cuộc cũng không ăn nữa mà buông chiếc đũa xuống.
- A, Cự Lộc Vương quả là có nhãn lực. Không sai, là Chung Sơn tiên sinh đã nhắc nhở ta, kỳ thực Cự Lộc Vương đã nói cho bọn ta biết số hạt cát rồi, nên căn bản không cần đếm.
Thiên U công chúa cười nói, hiển nhiên lúc đó Chung Sơn tính ra chứ không phải đếm.
Nghe thấy Thiên U công chúa nói những lời này, Chung Sơn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Ta nói ra những con số này khi nào?
Cự Lộc Vương ngạc nhiên hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên U công chúa, đúng thế, Cự Lộc Vương nói ra những con số này khi nào? Tất cả mọi người đều không nghe thấy.
- Ngày đầu tiên một hạt, ngày cuối cùng ba vạn sáu nghìn năm trăm năm mươi hạt, số tăng từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng bằng cách đềm ngược sự gia tăng ngày hôm sau, cứ theo thứ tự như vậy mà tính ra.
Ở đằng sau cũng giống như vậy, tính ra là một vạn tám nghìn hai trăm bảy mươi lăm ngàn năm trăm năm mươi mốt hạt tăng thêm.
Thiên U công chúa cười nói.
- A?
Tất cả mọi người tính lại thì đúng là như vậy.
Sự thật đúng là như vậy, nếu như điểm số của Hàn Tuyệt thái tử và Thiên U công chúa không giống như nhau thì chắc hẳn mọi người sẽ không tin Thiên U công chúa, bởi vì phương pháp của Thiên U công chúa quá lạ lẫm.
- Hàn Tuyệt xin bội phục.
Hàn Tuyệt thái tử lập tức gật đầu nói.
Sự thực là phương pháp này của Thiên U công chúa chính là phương pháp đơn giản nhất.
Nhìn thấy thái độ của Hàn Tuyệt thái tử, Cự Lộc Vương xiết chặt tinh thân lạo.
- Ha ha, Thiên U công chúa, người quả nhiên danh bất hư truyền, vị này có phải là Chung Sơn tiên sinh không? Ở trong điện nhiều người như vậy, hẳn tiên sinh là người đầu tiên nghĩ ra phương pháp này.
Cự Lộc Vương cười to nói.
Nghe thấy lời nói này của Cự Lộc vương, nhãn thần của Chung Sơn liền nhăn lại, Cự Lộc vương này quả nhiên là dụng tâm, mình chỉ là một tiểu nhân vật mà đã tìm cách thổi phổng mình lên nhiêu vậy, vậy còn những người khác đứng ở chỗ nào? Thiên U công chúa có thể không để ý nhưng mấy người kia thì sẽ sao? Nhất là Hàn Tuyệt thái tử.
Quả nhiên Hàn Tuyệt thái tử sau khi vừa nghe thấy lời nói của Cự Lộc vương thì hơi cau mày đưa mắt nhìn về phía Chung Sơn. Thua Thiên U công chúa thì không mất mặt với thủ hạ, nhưng thua hạ nhân kia thì thật là không còn mặt mũi gì nữa.
- Cự Lộc vương quá khen, Chung Sơn tiên sinh sở trường chính là lĩnh vực này cho nên có thể dễ dàng giải ra, chỉ là lời nói lúc nãy của Cự Lộc vương khi mở bức họa ra thì phải tính sao đây?
Thiên U công chúa lập tức nói sang chuyện khác.
Thiên U công chúa cũng nhìn ra dụng ý của Cự Lộc vương, trong nháy mắt nàng đưa Chung Sơn thoát khỏi mục quang của mọi người.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời nói của Thiên U công chúa, ánh mắt của Hàn Tuyệt thái tử cũng trở nên nhan hòa, hắn sở trường chuyên tâm về lĩnh vực này ư? Khó trách.
Thấy Thiên U công chúa hóa giải câu nói của mình, Cự Lộc vương liền mỉm cười, tự nhiên nói:
- Chỉ cần đứng đối diện bức tranh nói ra con xố là có thể.
- Công chúa, thái tử, xin mới hai vị.
Cự Lộc vương lại nói ra lần nữa.
Cự Lộc vương gian ngoa xảo quyệt, mặc dù không nói rõ ra nhưng trong lời nói đều có huyền cơ. Công chúa, thái tử, mời hai vị? Tại sao lại mời? Hai người há có thể cùng nhau nói ra con số được sao? Thân phận không hợp, lễ tiết không hợp, chỉ có thể có một người đến nói mà thôi. Cự Lộc vương không đi nói ngược lại khiến cho cả hai người có một nan đề.
- Vừa rồi Hàn Tuyệt đã thua công chúa một bậc, hay là công chúa đi tới đi.
Hàn Tuyệt thái tử dường như cũng nhìn ra dụng ý của Cự Lộc vương cho nên lập tức nói.
- Vậy Thiên U xin đa tạ.
Thiên U công chúa gật gật đầu.
Nàng đứng đối diện trước bức họa, cất tiếng nói:
- Sáu triệu sáu nghìn bày trăm chín mươi sáu vạn chín nghìn năm trăm hai mươi lăm hạt cát.
Câu nói này vừa xong, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía bức họa kia. Chỉ thấy màn sa mạc trong bức tranh đột nhiên có biến đổi, thái dương trở nên đỏ rực, ở trong sa mạc, tựa như thái dương muốn rớt xuống vậy. Các hạt cát đột nhiên trở nên lóng lánh, sau đó tạo nên từng làn sóng, vô cùng thần kỳ.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, đột nhiên ở phái dưới cuối bức họa xuất hiện một lỗ hổng.
- Sa sa sa…
Một lượng lớn hạt cát màu vàng từ trong bức họa chảy xuống, rơi xuống trên mặt đất.
Cát trong bức tranh? Mọi người đều ngưng thần nhìn, tất cả đều bất ngờ, Cự Lộc vương kia lúc trước đã nói, số hạt cát kia đã tích góp trong vòng một trăm năm, mỗi ngày đều thêm vào, rất là kỳ lạ.
Một lượng cát lớn rớt xuống trên mặt đất, mảnh đất phía dưới nhanh chóng bị cát bao phủ, mọi người kiên nhẫn chờ đợi, ngay sau đó những hạt cát bằng kim sắc đột nhiên triển khai và hội tụ dưới mặt đất, tạo thành một con rắn dài đi tới trước mặt Hàn Tuyệt thái tử. Hàn Tuyệt thái tử vẫn còn đang kinh dị thì nó đã bò tới trước mặt Thiên U công chúa, sau đó lai bò tới trước mặt Chung Sơn.
Chung Sơn nhíu hai mắt lại, hắn cũng nhận ra sự thần kỳ của đống cát này, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.
Hàn Tuyệt thái tử lúc này lộ ra một vẻ hưng phấn, còn Thiên U công chúa thì tỏ ra một vẻ chờ mong.
Đám cát sau khi chạy vòng quanh trong đại điện thì một lần nữa lại tu lại. Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, nó xoay tròn lên, tạo thành một hình thể cao hơn đầu người.
Kim cát phóng ra kim quang, sau đó kim cát khép lại, ánh sáng dần dần trở nên mờ nhạt đi.
Kim cát cuối cùng biến thành một mỹ nữ vô cùng mê người.
Hai tay mỹ nữ duỗi ra, lộ ra một cổ tay trắng ngọc, đầu của nàng co lại, chiến cằm vô cùng xinh đẹp, hai mắt của nàng khép hờ lại, trên ánh mắt xuất hiện nhãn ảnh màu đen, nhìn vô cùng xinh đẹp. Môi son tựa như là hỏa diễm, phối hợp với hai hàng lông mành, vô cùng gợi cảm, mặc dù Chung Sơn là người rất trầm tĩnh cũng bị chấn động.
Hai tay của nàng duỗi thẳng ra, lộ ra một dáng người vô cùng mỹ diệu, bộ ngực ở phía trước phập phồng mê người, trên tay có một chiếc vòng trang sức màu kim sắc, quấn lấy bàn tay trắng ngọc thon thả, khiến cho lồng ngực của mọi người nóng rực lên, cho dù bọn họ đã tu hành nhiều năm nhưng vẫn không kìm nổi mà thấy dục hỏa xuất hiện trong lòng.
Phía dưới nàng mặc một chiếc quần dài bằng bảo thạch, bao trùm lấy cặp mông và đôi chân đầy đặn, khiến cho người ta phải có một cỗ dục hỏa trong người.
Những quan viên ở phía dưới đã có người thầm nuốt nước miếng.
Chung Sơn nhướn mày lại, trong lòng hắn thầm xiết chặt, Hàn Tuyệt thái tử và Thiên U công chúa thì nắm chặt tay lại, tựa như là đang suy nghĩ điều gì đó, về phần Cự Lộc vương, tuy ánh mắt có vẻ cười cười Hàn Tuyệt thái tử và Thiên U công chúa nhưng trong mắt cũng lóe lên một tia khát vọng.
Chung Sơn nhíu mày lại, không đúng, kim cát biến thành nữ tử, tuy diện mạo xinh đẹp nhưng vẫn thua công chúa một bậc, những người khác nhìn công chúa không thất thố tại sao lại gặp nàng thì nảy ra một loại ham muốn và khát vọng, đây liệu có phải là người không?
Thiên U công chúa cũng tỏ ra chờ mong, nhưng sau đó nàng thanh tỉnh lại ngay, kế tiếp nàng đưa mắt nhìn những người bên cạnh, trong lòng thầm xiết chặt lại.
Hàn Tuyệt thái tử ở phía đối diện cũng tỏ ra như vậy, sự khát vọng ban đầu đã chuyển thành mồ hôi lạnh, hai mắt y ngưng trọng lại.
- Kim cát này chính là di bảo trạch chủ, cô gái này sẽ chọn một chủ nhân.
Cự lộc vương lập tức giải thích.
Nghe thấy lời nói của Cự Lộc vương, những người trong đại điện đểu mở to hai mắt, mà ở trong mắt nữ tử lúc này cũng tràn ngập nhu tình mật ý, tựa như có thể hòa tan bất cứ nam nhân nào vậy.
Nàng duỗi hai tay ra, sau đó từ từ đi xuống phía dưới, hai bàn tay tựa như được kim cát bao phủ, như hiện như ẩn, vô cùng ôn nhu.
Thân hình nàng xoay tròn, cát nổi lên bốn phía, tựa như là múa vậy.
Nữ tử này làm ra một vũ đạo trước mặt mọi người.
- Sa sa sa ..
Những luồng cát tựa như cũng cùng hòa nhịp.
Nữ tử hoàn mỹ này vũ mị một hồi, tựa như đem tất cả mọi người vào thế giới ảo này. ở trong đại điện, lất phất kim cát bốn phía, nữ tử này tựa như đã biến kim cát thành hải dương.
Tất cả mọi người đều lộ ra một vẻ si mê, tựa như muốn nắm lấy tay nàng vậy.
Trong lòng Chung Sơn thầm lạnh lẽo, hồng loan mi tâm hơi động đậy, đây chính là một pháp thuật dụ hoặc sao?
Hàn Tuyệt thái tử ở phía đối diện thì nheo mắt lại, đỉnh đầu quạt khẽ vỗ nhẹ một cái, trong mắt y tuy không tỏ ra điều gì nhưng trong lòng lại có một vẻ yêu thích.
Về phần Cự Lộc vương, tuy nhìn nữ tử này không đến nỗi say mê nhưng trong lòng cũng có một tia khát vọng.
- Hô.
Trong lúc mọi người đang trầm mê thì bỗng nhiên màn kim sắc biến mất, trước mặt chỉ còn lại bức họa cuộn tròn và nữ tử gợi cảm, nữ tử này hướng về phía Cự Lộc vương cất tiếng nói:
- Niệm Du Du bái kiến Cự Lộc vương.
Thanh âm này vô cùng ôn nhu, tựa như là muốn hoà tan mọi người ra vây, vưu vật, đây đúng là một vưu vật hoàn mỹ.