Lão tộc trưởng Tinh Vân Thiên đè nặng kích động trong lòng hỏi.
Không chỉ Tinh Vân Thiên, các trưởng lão đều bỗng nhiên gắt gao chăm chú vào Chung Sơn, trong mắt tràn đầy chờ đợi, không phải bọn họ tin Chung Sơn nói, mà khát vọng Vạn Tượng Kính Tháp quá mãnh liệt.
Trọng bảo bộ tộc thất lạc, bây giờ đang ở trên người bọn họ?
- Phụ thân, ta đã nói rồi, bọn họ đang nói láo, Vạn Tượng Kính Tháp tại ngàn năm trước đã bị phá hủy, hậu nhân kia của Bàn Cổ không có khả năng gạt ta!
Tinh Bình kêu lên.
- Ngươi câm mồm!
Tinh Vân Thiên quát.
Tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng mấy chục vạn năm khát vọng chiếm cứ thượng phong. Tinh Vân Thiên cũng không hy vọng con mình đắc tội người trước mắt nữa.
Chung Sơn khẽ mỉm cười nói:
- Các ngươi nhiều người như vậy, ta làm sao lấy ra đây?
- Ách?
Mọi người chân mày cau lại.
- Ha ha ha ha, không lừa được rồi chứ gì? Chúng ta ở trong này liên quan gì với chuyện ngươi lấy ra?
Tinh Bình kêu lên.
Mọi người cau mày nhìn Chung Sơn.
- Đúng là nhiều người như vậy ta mới không thể lấy, ta lấy ra, các ngươi cường đoạt thì làm sao bây giờ? Đạo đãi khách của Tinh tộc ta đã tự mình lĩnh giáo rồi.
Chung Sơn không chút lưu tình nói.
- Ngươi!
Tinh Bình lập tức trừng mắt nói.
Sắc mặt đám Tinh tộc cũng không tốt, hiển nhiên muốn thấy được Vạn Tượng Kính Tháp mới có thể một lần nữa thay đổi thái độ.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Tinh Vân Thiên hỏi.
- Ta mang theo thành ý tới, lại gặp lạnh nhạt nhục nhã, một tháng sỉ nhục, ta có thể không tính toán hiềm khích lúc trước, nhưng ta cũng không thể không phòng, như vậy đi, các ngươi những người khác rời khỏi mười vạn dặm, ở lại một người là được.
Chung Sơn nói.
- Ngươi muốn trốn?
Tinh Bình lạnh lùng nói.
- Chuyện hôm nay, đều là do ngươi gây ra, để tránh ngươi không phục, ngươi lưu lại đi!
Chung Sơn rất nói thẳng.
Tinh Vân Thiên nhìn về phía Chung Sơn, trầm mặc một hồi nói:
- Tốt!
- Phụ thân, ngươi thật sự tin hắn? Nếu hắn chạy trốn thì làm sao bây giờ? Tinh Bình vội la lên.
- Hắn muốn chạy trốn, vừa rồi đã đi!
Tinh Vân Thiên trầm giọng quát. Hiển nhiên rất bất mãn với Tinh Bình.
Vung tay lên, các trưởng lão Tinh tộc rất nhanh lui về phía sau, Tinh Vân Thiên tự mình mang theo tất cả Tinh tộc rời khỏi mười ngoài vạn dặm.
- Tốt rồi, lấy ra đi, cho ta thấy ngươi đang nói dối.
Tinh Bình lạnh lùng nói.
Kim Bằng, Đao Nhân Đồ, Lạc Tinh Trần lập tức che ở trước mặt Chung Sơn. Tinh Bình mắt lạnh nhìn.
Đây không chỉ riêng lấy ra Vạn Tượng Kính Tháp đơn giản như vậy, càng gánh vác trách nhiệm Cộng Công trốn đi, một khi Chung Sơn không lấy ra được, vậy trách nhiệm kia đều đổ lên đầu Chung Sơn, Tinh tộc nhất định diệt đám người Chung Sơn, nhưng mà nếu như Chung Sơn lấy ra được, trách nhiệm kia sẽ đổ lên đầu Tinh Bình mình.
Mặc dù hậu nhân của Bàn Cổ khẳng định, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chung Sơn, Tinh Bình bỗng nhiên có dự cảm xấu.
- Không thể nào, hắn khẳng định không lấy ra được, nhất định là giả.
Tinh Bình thầm kêu trong lòng.
Chung Sơn cũng không lưỡng lự, mà lại lật tay, một ngọc lưu ly bảo tháp bỗng nhiên xuất hiện ở lòng bàn tay.
Xa xa, thời điểm các trưởng lão nhìn thấy bảo tháp, lập tức kinh hô lên.
- Không nên cử động!
Tinh Vân Thiên quát mọi người dừng lại.
Hiện tại chỉ là hình thức bên ngoài, còn chưa xác định có phải thật hay không.
- Giả, đây là giả!
Tinh Bình trong lòng căng thẳng kêu lên.
Chung Sơn tươi cười, tay hơi hơi thúc dục, bảo tháp đột nhiên như một vòng mặt trời, phóng ra ánh sáng trắng chói mắt.
Ánh sáng trắng chiếu lên người Tinh Bình, lập tức một loại cảm giác quen thuộc vọt tới.
- Vù vù vù...!
Tinh Bình đột nhiên biến thành hai mươi Tinh Bình giống nhau như đúc.
- Không, điều đó không có khả năng!
Hai mươi Tinh Bình lập tức rống lên. Lật tay phải chụp tới.
- Ầm!
Lạc Tinh Trần, Kim Bằng, Đao Nhân Đồ đột nhiên ra tay, mà Chung Sơn cũng hợp thời lật tay thu lại Vạn Tượng Kính Tháp.
- Thình thịch!
19 tên thân thể đột nhiên vỡ nát.
Đương nhiên, không có Vạn Tượng Kính Tháp, Tinh Bình cũng có thể làm được như vậy, nhưng không có khả năng khinh địch giống bây giờ, Kính Tượng Hóa Thân, đúng thật là Kính Tượng Hóa Thân.
- Vạn Tượng Kính Tháp này là thật? Là thật? Hậu nhân kia của Bàn Cổ vì sao... , hắn đang gạt ta?
- Vù!
Xa xa một cỗ cuồng phong thổi qua, Tinh Vân Thiên lại lần nữa mang theo một đám trưởng lão bay tới.
- Tinh Bình!
Tinh Vân Thiên quát.
Tất cả trưởng lão đều nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Tinh Bình sắc mặt khổ sở, cuối cùng, lộ ra nụ cười khổ khó coi nói:
- Là thật!
- Hống!
Hai chữ thắp lên sự cuồng nhiệt của đám trưởng lão, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.
Vạn Tượng Kính Tháp?
- Đa tạ Chung tiên sinh đưa Vạn Tượng Kính Tháp tới cho tộc ta, một tháng trước chậm trễ, xin chuộc tội với Chung tiên sinh!
Tinh Vân Thiên nói.
- Xin chuộc tội với Chung tiên sinh!
Các trưởng lão rối rít nói.
- Chậm đã, Tinh tộc trưởng, Vạn Tượng Kính Tháp cứ như vậy tặng cho các ngươi, khó mà làm được, thiên hạ cũng không có cơm trưa miễn phí. Chung Sơn ta cũng không phải loại người tốt này!
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Phụ thân, bọn họ chỉ có bốn người, nếu Vạn Tượng Kính Tháp ở trong tay hắn, bắt bọn họ lại là được!
Tinh Bình lập tức kêu lên.
- Hỗn trướng!
Tinh Vân Thiên quát to.
Một bên Chung Sơn cũng không thèm để ý. Mà lại cẩn thận nhìn lại vẻ mặt của đám người Tinh tộc.
- Ta!
Tinh Bình phát hiện hôm nay quá xung khắc mình.
- Ngươi tạo nghiệt trở về lại tính, hiện tại câm miệng lại cho ta!
Tinh Vân Thiên lạnh lùng nói.
- Vâng!
Tinh Bình bất đắc dĩ nói. Đồng thời dùng ánh mắt oán hận nhìn lại Chung Sơn.
- Chung tiên sinh, lúc trước có nhiều đắc tội, nơi này không phải chỗ nói chuyện, xin hãy tiến vào chủ điện Tinh tộc, chúng ta nhất định hảo hảo khoản đãi chư vị!
Tinh Vân Thiên khách khí nói.
- Vào trong Tinh tộc, cũng không cần phải đi, nếu Tinh tộc trưởng nguyện ý, ta, ngươi nói chuyện ở trong này là được, về phần những người khác...!
Chung Sơn nhìn về phía Tinh Vân Thiên.
Tinh Vân Thiên lộ ra nụ cười khổ, đúng vậy, con trai mình luôn mồm hô giết người đoạt bảo, mình khuyên bọn họ tiến vào Tinh tộc, đúng là đề nghị không thích hợp.
- Cũng tốt, chư vị rời khỏi mười vạn dặm, ta cùng với Chung tiên sinh nói chuyện!
Tinh Vân Thiên hào khí nói.
- Vâng!
Đám Tinh tộc lại lần nữa lui trở về.
Trên đỉnh núi, Kim Bằng lấy ra một cái đình nhỏ, cung cấp cho Chung Sơn và Tinh Vân Thiên bắt chuyện.
Trong đình đều có nước trà, hai người ngồi xuống.
Kim Bằng, Đao Nhân Đồ, Lạc Tinh Trần chờ đợi ở ngoài đình, xa xa trưởng lão Tinh tộc cũng kiên nhẫn chờ.
- Thiếu tộc trưởng, người tên Chung Sơn kia lai lịch ra sao?
Một trưởng lão rời xa mười vạn dặm tò mò hỏi.
- Dường như đến từ Đại Tranh Thánh đình!
Tinh Bình nói.
- Đại Tranh Thánh đình? Đại Tranh Thánh đình..........!
Trưởng lão kia đột nhiên kêu lên.
- Chuyện gì vậy?
Những người khác hỏi.
- Vị kia là Đại Tranh Thánh Vương, hắn đến nơi Cực Bắc? Hắn sao lại đến đây?
Trưởng lão kia kinh ngạc nói.
- Ngươi sao căng thẳng vậy, Chung Sơn đó là chuyện gì vậy? Bọn chuột nhắt mà thôi, chủ điện tộc ta cũng không dám đi vào.
- Không phải, thiếu tộc trưởng, ngươi không biết, Chung Sơn này lại khác, năm đó ba đại Thánh nhân vây công Đại Tranh nhưng mà đều bị hắn đánh lui.
Trưởng lão kia lập tức lắc đầu.
Người có thể lui ba Thánh nhân, còn sợ phiền phức sao?
- Xít!
Các trưởng lão không khỏi hút không khí.
- Ta thấy hắn lai giả bất thiện, chỉ muốn Tinh Tộc ta thần phục Đại Tranh hắn thôi!
Tinh Bình lạnh lùng nói.
- Không thể nào, tộc trưởng không có khả năng đáp ứng!
Các trưởng lão lo lắng nói.
Xa xa, trong lương đình.
- Thì ra là Đại Tranh Thánh đình Chung Thánh Vương? Thất kính, tuy nhiên, có một số việc, tại hạ vẫn nói rõ trước, Tinh Tộc ta sẽ không gia nhập bất kỳ thế lực nào ở đại thế giới, có Vạn Tượng Kính Tháp, tộc ta sẽ càng mạnh, nhưng, chúng ta có sứ mệnh của chúng ta, chúng ta không có khả năng gia nhập Đại Tranh ngươi, chủ nhân Bàn Cổ cho chúng ta trọng trách, Chung Thánh Vương nếu muốn dùng Vạn Tượng Kính Tháp ép chúng ta gia nhập Đại Tranh, lão hủ thà rằng không cần Vạn Tượng Kính Tháp!
Tinh Vân Thiên lắc đầu kiên định nói.
- Chung Sơn kính nể khí tiết của lão tộc trưởng, sứ mệnh của Tinh tộc từ xưa đến nay tới nay, ta tự nhiên hiểu được, ta là mang theo thành ý tới, tự nhiên sẽ không làm khó Tinh Tộc ngươi!
Chung Sơn cười nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Tinh Vân Thiên hơi hơi hổ thẹn, nhưng nếu cho hắn nói lại, Tinh Vân Thiên vẫn nói như vậy.
- Tốt, vậy Chung Thánh Vương làm sao mới có thể đưa Vạn Tượng Kính Tháp cho Tinh tộc?
Tinh Vân Thiên trịnh trọng nói.
- Vạn Tượng Kính Tháp, lại nói năm đó vì nó mà ta cửu tử nhất sinh. Chung Sơn cười nói.
Tinh Vân Thiên nhíu mày, Tinh Vân Thiên cũng không muốn nghe nhiều như vậy, hắn chỉ muốn biết muốn điều kiện gì.
- Nói như vậy đi, ta có hai điều kiện, ngươi nếu đáp ứng ta sẽ trả lại Vạn Tượng Kính Tháp!
Chung Sơn cũng không lại vòng vo.
- Ừ, Chung Thánh Vương mời nói!
- Thứ nhất, ta muốn muốn giải dược Thoát Thần Đan, hoặc là phương pháp hóa giải dược tính Thoát Thần Đan!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ách?
Tinh Vân Thiên hơi hơi kinh ngạc.
Tinh Vân Thiên đã làm tốt chuẩn bị công phu sư tử ngoạm, nhưng mà Chung Sơn yêu cầu điều đầu tiên, thật làm cho người ta không thể tưởng được. Hai điều kiện, như vậy đã bị lãng phí một cái?
- Thật sao?
Tinh Vân Thiên ngoài ý muốn nói.
- Không sai, đây là điều kiện thứ nhất!
Chung Sơn nói.
- Tốt, đây là Tinh Môi Quả, chuyên môn tiêu trừ dược tính Thoát Thần Đan!
Tinh Vân Thiên lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong hộp ngọc có một trái cây màu tím phát ra tử quang nhàn nhạt.
- Chung Thánh Vương yên tâm, Tinh Môi Quả mặc dù không bị ngoại nhân biết, nhưng đúng là giải được dược hiệu của Thoát Thần Đan!
Tinh Vân Thiên kiên định nói.
- Tốt, ta tin ngươi!
Chung Sơn mỉm cười.
- Chung Thánh Vương hay là nói điều kiện thứ hai đi, nếu như Tinh tộc có thể làm được, chúng ta nhất định không chậm trễ!
Tinh Vân Thiên nói.
- Ừ, cũng tốt!
Chung Sơn gật gật đầu.
Tinh Vân Thiên nhìn chằm chằm Chung Sơn, chờ đợi Chung Sơn nói ra điều kiện thứ hai.
- Điều kiện thứ hai, là trong ngàn năm Tinh Tộc ngươi không được nhúng tay vào bất kỳ phân tranh nào của đại thế giới.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ách?
Tinh Vân Thiên hơi hơi kinh ngạc.
- Tinh tộc trưởng, ngươi cảm thấy thế nào?
Chung Sơn hỏi.
- Cái gì? Ngươi nói điều kiện gì?
Tinh Vân Thiên có chút bối rối.
- Tinh Tộc ngươi trong ngàn năm không được nhúng tay vào bất kỳ phân tranh nào của đại thế giới!
Chung Sơn lặp lại lần nữa nói.
Nghe xong lần thứ hai, sắc mặt Tinh Vân Thiên trở nên cổ quái. Đây coi như là điều kiện sao? Không được nhúng tay vào bất kỳ phân tranh nào của đại thế giới, đây không phải là nguyên tắc một mực của Tinh tộc sao?
Mang theo vẻ không hiểu nhìn về phía Chung Sơn, đây thật là điều kiện sao? Hay là Chung Sơn có mục đích khác?
- Lúc trước con trai ngươi cũng nhắc tới hậu nhân của Bàn Cổ? Ta không biết bọn họ là ai, nhưng ta biết, đã có thế lực bắt đầu cổ động Tinh tộc các ngươi. Điều kiện của ta chỉ có hai thứ này, ngươi có thể tha mặt Tinh tộc đáp ứng không?
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Điều kiện của Chung Sơn nghe vào trong tai Tinh Vân Thiên, thật sự quá dễ dàng, dễ dàng đến căn bản không cần lo lắng. Bực này chẳng khác nào Chung Sơn tặng không a!
Đương nhiên, Chung Sơn sao lại làm giao dịch lỗ vốn? Điều kiện thứ nhất không có gì, mà điều kiện thứ hai lại ẩn hàm mưu đồ Tinh tộc, chỉ là bị Chung Sơn tô son trát phấn nhìn không ra chút sơ hở mà thôi.