Chung Sơn? Một thoáng kia khi nghe được hai chữ này, Bi Thanh Ti thật giống như trúng tiếng sét giữa trời, dưới chân như mọc rể.
Chung Sơn? Chung Sơn?
Trong lúc nhất thời, nước mắt đã khô hết lại trở nên ươn ướt lần nữa.
- Thiếu Cung chủ, làm sao ngươi không đi nữa, Chung Sơn kia có phải là Chung Sơn ngươi hay nói tới không?
Tiểu Mai lôi Bi Thanh Ti, nói.
Bi Thanh Ti cắn môi, tâm tình cực kỳ phức tạp, trong lúc nhất thời, có cảm giác không dám đi gặp Chung Sơn.
- Thiếu Cung chủ, phía ngoài đã đánh nhau, Chung Sơn kia nói muốn huyết tẩy Băng Thần Cung, Thiếu Cung chủ!
Tiểu Lăng cũng lập tức kêu lên.
Huyết tẩy Băng Thần Cung? Bi Thanh Ti nhất thời lộ ra vẻ kinh hoảng.
Nhưng thời khắc này, Bi Thanh Ti lại không dám đi đối mặt Chung Sơn, tâm tình phức tạp tới cực điểm, nhìn cửa đại điện, làm sao cũng không bước chân ra được.
Tiểu Mai nhìn vẻ mặt của Bi Thanh Ti, trên mặt cũng lộ ra một tia khổ sở, nói:
- Thiếu Cung chủ, ngươi là người có tâm địa thiện lương nhất Băng Thần Cung, tại sao lại lựa chọn ngươi, tại sao không phải là bản thân Cung chủ!
- Tiểu Mai!
Tiểu Lăng lập tức ngắt lời nói.
Hai người thị nữ hiển nhiên cực kỳ thân cận đối với Bi Thanh Ti, kể từ sau khi biết Bi Thanh Ti là đối tượng hiến tế, nhị nữ đã khóc lóc thời gian rất lâu, trong năm tháng trước kia, nếu không phải Bi Thanh Ti, nhị nữ các nàng sớm đã bị đưa cho mấy Ô Quy của Huyền Vũ tộc. Mặc dù Cung chủ Băng Thần Cung xây dựng ảnh hưởng rất nặng, nhưng nếu như trung tuyển chọn giữa Cung chủ cùng Bi Thanh Ti, các nàng khẳng định lựa chọn Bi Thanh Ti.
- Grào...!
Oanh!
Theo một tiếng long ngâm rung trời ở ngoại giới, cả Thương Sinh Điện cũng lắc lư, mà thiên địa ở ngoại giới từ ban ngày biến thành đêm tối trong nháy mắt, lay động mãnh liệt, khiến cho một cổ cuồng phong thổi vào đại điện, thổi ngã tám mươi cổ di thể.
- Nha, Thiếu Cung chủ, Chung Sơn kia thật muốn huyết tẩy Băng Thần Cung! Làm như thế nào a?
Tiểu Lăng lập tức nói.
Cắn môi một cái, lấy hết dũng khí, lúc này Bi Thanh Ti mới nhanh chóng đi ra khỏi Thương Thiên Điện.
Trong nháy mắt đi ra khỏi Thương Thiên Điện, trên mặt của Bi Thanh Ti biến thành lạnh xuống lần nữa.
Theo một tiếng nổ siêu cấp lúc trước, hư không nổ nát vụn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh.
Vô số cung điện bị xung kích sụp đổ trên đất, đại lượng đệ tử Băng Thần Cung bay ngược ra, Cung chủ Băng Thần Cung sau một kích toàn lực cùng Chung Sơn, lui về phía sau hơn trăm trượng.
Chiến đấu khe khẽ dừng lại, Cung chủ Băng Thần Cung vẻ mặt lạnh như băng nhìn Chung Sơn ở đối diện.
Chung Sơn cũng là bộ mặt tức giận nhìn Cung chủ Băng Thần Cung, về phần thần tử Đại Tranh, lần này, Chung Sơn cũng không có để cho bọn họ xuất thủ.
Bởi vì thế cuộc trước mắt có chút phức tạp, Bi Thanh Ti còn không có hiện thân, Chung Sơn chỉ có thể đối chiến một phen cùng Cung chủ Băng Thần Cung, mà đệ tử Băng Thần Cung mặc dù bị thương rất nhiều, nhưng không có chết.
Chung Sơn nhất định phải biết tình huống của Bi Thanh Ti trước.
- Tốt, tốt cho một Đại Tranh Thánh vương!
Cung chủ Băng Thần Cung kinh hãi nói.
Lúc này mới mấy trăm năm, mấy trăm năm trước Đại Tranh khai thiên tích địa, ký ức của Cung chủ Băng Thần Cung hãy còn mới mẻ. Đại Tranh khi đó kém rất nhiều, Đại Tiên cũng không có một người nào, ngày hôm nay Chung Sơn còn mạnh hơn so với chính mình.
- Hàng ngàn tiểu thế giới, thiên hạ đệ nhất nhân bốn vạn năm trước? Cũng không gì hơn cái này, quyền lợi của Băng Thần Cung để ngươi qua an nhàn rồi.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi!
Trong mắt Cung chủ Băng Thần Cung tràn đầy giận dữ.
Nhưng thời khắc này, Chung Sơn lại không để ý đến Cung chủ Băng Thần Cung, mà là nhìn về phía ba thân ảnh bỗng nhiên bay tới từ nơi xa.
Thấy thân ảnh của ba người kia, đệ tử Băng Thần Cung bốn phía rối rít hành lễ.
Người tới chính là Bi Thanh Ti cùng hai người thị nữ.
Thấy Bi Thanh Ti, sự lo lắng trong lòng Chung Sơn hơi để xuống, ít nhất Bi Thanh Ti hoàn hảo không tổn hao gì.
Mang theo một cổ cười vui hơi kích động, Chung Sơn bay đi về phía Bi Thanh Ti.
- Thanh Ti!
Chung Sơn nhẹ nhàng kêu lên.
Nhưng cách một khoảng cách, Bi Thanh Ti bỗng nhiên dừng lại.
Chung Sơn thật giống như không có chú ý điểm này, tiếp tục bay một chút, mà Bi Thanh Ti lại quỷ dị khe khẽ lui về phía sau.
- Tại sao, Thanh Ti?
Chung Sơn hỏi.
Bộ mặt Bi Thanh Ti cực lạnh, tay nắm chặt rút vào trong tay áo lại run rẩy lên, trong nháy mắt thấy Chung Sơn, Bi Thanh Ti cũng là kích động run rẩy, thậm chí trong lòng có vô số ủy khuất muốn trút hết với Chung Sơn, nước mắt ươn ướt lần nữa, nhưng lúc này, Bi Thanh Ti lại cố nén phần mong đợi này, cố nén phần ủy khuất này, tránh né Chung Sơn.
Đôi môi khe khẽ run run một hồi, giọng nói Bi Thanh Ti mới lạnh như băng nói:
- Ngươi tới làm gì?
Cung chủ Băng Thần Cung bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Bi Thanh Ti, mà quần thần Đại Tranh cũng là hơi hơi ngạc nhiên, đây là hoàng hậu? Tại sao nàng lại hỏi như vậy? Ngươi tới làm gì? Dĩ nhiên, chúng thần mặc dù có hàng vạn hàng nghìn ngờ vực, nhưng ai cũng không dám xen mồm.
- Thanh Ti, ta tới đã muộn!
Chung Sơn lập tức ôn nhu nói.
Chút hành động của Thanh Ti, Chung Sơn sao lại nhìn chưa ra? Nhìn Thanh Ti lúc đầu biến thành như vậy, trong lòng Chung Sơn càng đau hơn.
- Ngươi . . . Ngươi đi đi, ta không muốn trở về với ngươi!
Bi Thanh Ti cắn môi, tuyệt tình nói.
Mặc dù Bi Thanh Ti trầm mặc ít nói, nhưng diễn kỹ làm sao có thể so sánh với Niệm Du Du? Diễn kỹ bách biến kia của Niệm Du Du cũng không làm khó được Chung Sơn, huống chi diễn kỹ vụng về không chịu nổi này của Bi Thanh Ti?
Càng là như thế, Chung Sơn càng có thể nghe ra đau khổ trong lòng Bi Thanh Ti.
- Chung Sơn, ngươi nghe rồi chứ? Thanh Ti căn bản không muốn đi cùng ngươi, ngươi còn ỳ ở chỗ này làm gì?
Cung chủ Băng Thần Cung nhất thời kêu lên.
Nghe được lời của Cung chủ Băng Thần Cung, Bi Thanh Ti khẽ run, nhưng Chung Sơn lại không để ý đến.
- Thanh Ti, là ta không tốt, cho tới hôm nay mới đến đón ngươi, ta biết, ngươi nhất định bị ủy khuất rất lớn, hiện tại, ta tới, ta và ngươi cùng nhau chia sẻ ủy khuất của ngươi, được không? Sau này, ta sẽ không lại để cho ngươi rời khỏi ta, gặp lại ngươi như vậy, trong lòng ta thật là khổ sở, theo ta trở về đi thôi, có ta ở đây, không có trở ngại nào không vượt qua được, có ta ở đây, không ai có thể khi dễ ngươi, có ta ở đây, chúng ta có thể đối mặt với bất cứ chuyện gì, bởi vì có ta ở đây!
Chung Sơn ôn nhu nói. Hơn nữa chậm rãi bay về phía Bi Thanh Ti.
Nghe thấy lời của Chung Sơn, không nói Bi Thanh Ti, ngay cả Tiểu Mai cùng Tiểu Lăng cũng chảy nước mắt cảm động, Bi Thanh Ti lại càng có loại cảm giác muốn hòa tan, muốn nhào tới trong ngực Chung Sơn khóc một trận, nhưng . . .
- Chung Sơn, Thanh Ti không muốn đi theo ngươi, ngươi muốn làm gì?
Cung chủ Băng Thần Cung lạnh lùng nói.
Cung chủ Băng Thần Cung đang muốn xuất thủ, đám người Kim Bằng bỗng nhiên bay tới, chắn trước mặt Cung chủ Băng Thần Cung.
Mặc dù Cung chủ Băng Thần Cung nhất thời không cách nào quấy nhiễu Bi Thanh Ti, nhưng, Bi Thanh Ti lại nghe được lời của Cung chủ Băng Thần Cung, sắc mặt lạnh lẻo nhìn Chung Sơn, lắc lắc đầu nói:
- Ngươi đi đi, hiện tại ta không muốn trở về!
- Vậy ngươi nghĩ lúc nào sẽ trở về?
Chung Sơn đến phụ cận.
- Ta . . .
Bi Thanh Ti nói không được nữa, vẻ mặt lạnh như băng trên mặt càng ngày càng khó ổn định.
- Thiếu Cung chủ, trước kia ngươi không phải là ngày ngày nhớ tới Chung Sơn sao? Hắn tới, tại sao ngươi không trốn đi?
Tiểu Mai lập tức nói.
Tiểu Mai xoa xoa nước mắt, giờ phút này quật cường kêu lên.
- Tiểu Mai!
Trên mặt Bi Thanh Ti quýnh lên.
- Trốn? Có ý gì?
Chung Sơn giật mình nói.
- Tiểu Mai, ngươi không hiểu, ngươi không nên nói lung tung.
Bi Thanh Ti lập tức nói.
Không hiểu? Đúng, ở Băng Thần Cung, rất nhiều người mặc dù biết có đại điển hiến tế, nhưng, chân chính vì cái gì, thì không phải tất cả mọi người đều biết, ít nhất Tiểu Mai Tiểu Lăng còn không có tư cách biết chuyện của Thiên Ma Giới.
Tiểu Mai nóng lòng bảo vệ cho chủ nhân. Ở Cung chủ Băng Thần Cung, Bi Thanh Ti chính là ân nhân của nàng, cũng là người thân cận nhất, nhìn Bi Thanh Ti chịu chết, trong lòng Tiểu Mai vô cùng khổ sở, cũng khóc thật lâu, hiện tại Chung Sơn kia tới, có thể chạy, vì sao không trốn?
- Ta liền muốn nói, ta không thể nhìn ngươi chết!
Tiểu Mai lập tức nói.
Cung chủ Băng Thần Cung đối diện trừng mắt, đáng tiếc, một đám Tổ Tiên ngăn nàng, Cung chủ Băng Thần Cung lại không thể làm gì.
- Tiểu Mai!
Bi Thanh Ti lo lắng nói.
- Cái gì? Chết?
Sắc mặt Chung Sơn trầm xuống nói.
- Ngươi thật sự là phu quân của Thiếu Cung chủ?
Tiểu Mai xác định lần nữa.
- Không sai, ngươi nói, ai muốn Thanh Ti chết??
Sắc mặt Chung Sơn trầm xuống nói.
- Tiểu Mai, không nên . . . Không cho nói!
Bi Thanh Ti lo lắng nói.
- Thiếu Cung chủ, đây là ngươi an bài, chúng ta chẳng qua là dựa theo ngươi nói mà làm!
Tiểu Lăng bên cạnh bỗng nhiên nói.
- Ta an bài cái gì?
Bi Thanh Ti lo lắng trong nghi ngờ nói.
- Ngươi nói đưa di thể của ngươi còn có mấy phong thơ này giao cho Chung Sơn, hiện tại ta sẽ giao cho hắn. Đều là ngươi viết!
Tiểu Lăng nói.
Nói xong, Tiểu Lăng bỗng nhiên lấy ra một phong thư. Là thư giấy, ban đầu Bi Thanh Ti viết ra.
- Không nên!
Bi Thanh Ti sợ hãi hô.
Nhưng phong thư đã đến trong tay Chung Sơn.
- Thiếu Cung chủ, chúng ta không muốn ngươi chết, ngươi trách phạt Tiểu Lăng đi, chỉ cần ngươi có thể còn sống sót, bất kể trách phạt gì chúng ta cũng nhận.
Tiểu Lăng khóc la hét.
- Thiếu Cung chủ!
Tiểu Mai cũng khóc ồ lên.
Chung Sơn lấy tốc độ nhanh nhất mở phong thư ra. Ánh mắt Chung Sơn đảo qua, nhìn tin tức phía trên một lần.
Nhất thời, tay Chung Sơn nắm chặt, nhìn lại lần thứ hai, Chung Sơn tức giận cực độ.
Tức giận cường đại, lấy một loại khí thế vô hình xông lên trời, làm cho mây mù trên trời cao đột nhiên biến thành một con nộ long.
- Grào...!
Trời cao truyền đến một tiếng rồng ngâm.
Trong thư, Bi Thanh Ti nói ra hết thảy, càng viết ra tình ý vô hạn đối với Chung Sơn, hơn nữa rất nhiều chỗ trang giấy hơi cứng lại, Chung Sơn biết, đây là nước mắt khô tạo thành, phong thư này, ít nhất có hai trăm giọt lệ của Bi Thanh Ti.
- Chung Sơn, ngươi có biết? Ngươi nghĩ thương sinh linh của thiên hạ sẽ bởi vì ngươi mà diệt?
Cung chủ Băng Thần Cung kêu lên.
Chung Sơn lắc đầu một cái, vứt đi qua một cổ ánh mắt sắc bén, ánh mắt bén nhọn giống như có hàng vạn hàng nghìn đại đao đem Cung chủ Băng Thần Cung thiên đao vạn quả, ánh mắt lạnh như băng đến mức tận cùng để cho trong lòng Cung chủ Băng Thần Cung quanh năm tiếp xúc với hàn băng cũng là run lên. Ánh mắt đáng sợ hơn so với tử vong.
Liếc mắt một cái đã chặn lời nói tiếp theo của Cung chủ Băng Thần Cung.
Chưa từng có để ý nhiều tới Cung chủ Băng Thần Cung, Chung Sơn nhìn về phía Bi Thanh Ti, thấy thân thể mềm mại kia của Bi Thanh Ti, tức giận ngất trời cũng tan thành mây khói, ánh mắt bén nhọn trở nên thương tiếc.
- Thanh Ti!
Chung Sơn hơi sinh khí, nói.
Nghe giọng của Chung Sơn, trong lòng Bi Thanh Ti e sợ. Có cảm giác không ngốc đầu lên được, cắn môi một cái, nhỏ giọng nói:
- Ta đây là vì thiên hạ thương sinh, nếu là ta không hy sinh, đại thế giới chắc chắn sẽ sanh linh đồ thán, ta . . .
- Thiên hạ thương sinh? Mắc mớ gì tới ngươi? Sanh linh đồ thán? Ngươi gấp làm gì?
Chung Sơn vừa tức giận vừa mang theo một cổ thương tiếc nói.