Chung Sơn mang theo quần thần đứng ở trước Trường Sinh Điện.
Trên quảng trường, còn đứng hơn trăm tên người áo bào đen. Người nào người nấy mặc áo đen, che khuất khuôn mặt, cầm đầu là một người toàn thân áo bào màu lam, ăn mặc cực kỳ chỉnh tề.
- Phụ thân, con đã trở lại!
Nam nhân áo bào lam quỳ với Chung Sơn, trong mắt chảy ra nước mắt kích động.
Quỳ xuống, dĩ nhiên chính là Đại Tranh Tam thái tử, Chung Huyền.
- Tốt, tốt, con ta trở về!
Chung Sơn đỡ Chung Huyền, ánh mắt ửng đỏ nói.
Đối với xưng hô, tại Đại Tranh, Chung Sơn chỉ có xung hô trẫm với thần dân, là vì uy nghi quân thần. Mà với Chung Huyền, đó là quan hệ phụ tử, Chung Huyền là Tam thái tử không giả, nhưng thân tình lớn hơn uy nghi, Chung Sơn tự nhiên sẽ không xưng trẫm.
Cũng với người bên ngoài Đại Tranh, bình thường Chung Sơn đều xưng hô ta với người khác, chỉ có hoàn toàn xé rách da mặt, mới xưng hô mình là trẫm, dùng quân lâm chi thế coi rẻ.
Phụ tử gặp lại, lại cảm khái không thôi, tiểu thế giới bởi vì Long Môn đại hội, sinh ra hiểu lầm, nhưng Chung Sơn vẫn không trách Chung Huyền, thậm chí còn dặn con lớn nhất cũng không được trách, bởi vì Chung Sơn cũng không bỏ được đứa con trai này.
Đối với người ngoài, Chung Sơn đều ân oán rõ ràng, dùng đức trả ơn, dùng oán báo oán. Nhưng đối với thân nhân, Chung Sơn có một cỗ hết sức chấp nhất.
Cho dù Long Môn đại hội lúc ấy, nghiệt tử dễ làm người khác chú ý cỡ nào, Chung Sơn luôn khoan dung cho một cơ hội, quả nhiên, tất cả không khiến Chung Sơn thất vọng.
Chung Huyền đúng là không làm việc đại nghịch bất đạo. Cuối cùng lấy cái chết chứng minh trong sạch. Như vậy tất cả đều đủ rồi.
- Huyền nhi đã trở lại? Ở đâu?
Lúc này, bên trong Trường Sinh Điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ.
Là Quỳ Nhi, tại âm phủ nhận được tin tức, lập tức đến dương gian.
- Bái kiến hoàng hậu!
Quần thần cung kính đứng.
- Mẫu thân!
Chung Huyền mũi đau xót quỳ với Ngụy Quỳ Nhi.
Lúc còn là phàm nhân, Chung Sơn và Quỳ Nhi đã bắt đầu thu dưỡng nghĩa tử, bởi vì Chung Sơn căn cốt cực kém, thời gian tu luyện rất nhiều, thời gian dư thừa còn phải xử lý các loại sự vụ. Bởi vậy, sự quan tâm với chúng nghĩa tử, hiển nhiên không bằng Quỳ Nhi.
Có thể nói, giáo dục đám người Chung Huyền lúc trước, đều là Quỳ Nhi dạy, bởi vì Quỳ Nhi tự dạy con lại sợ chúng khổ cực. Hơn nữa chỉ dạy cũng thường tự mình làm đồ ăn ngon cho đám trẻ nhỏ.
Bởi vậy, đám nghĩa tử Chung Sơn luôn tôn kính người mẹ này. Năm đó biết được mẫu thân bị hại, bọn họ cực độ bi thương, cũng bởi vì phần tình cảm mẹ con này, mới để cho Chung Huyền hăng hái nỗ lực tu luyện, hy vọng một ngày có thể báo thù, cũng bởi vậy, mới để cho năm đó Chung Huyền có tư cách đạt tới Tiên Thiên, tham gia Long Môn đại hội.
- Dịch Diễn, hôm nay Huyền nhi của trẫm trở về, trẫm đại xá thiên hạ! Ngươi đi nghĩ ra danh sách đại xá.
Chung Sơn hạ lệnh.
- Thần tuân chỉ!
Dịch Diễn lập tức đáp.
- Mẫu thân, ngươi có thể sống lại, con thật cao hứng, con còn có người muốn giới thiệu cho mẫu thân!
Chung Huyền lập tức lau lau nước mắt nói.
Chung Huyền khóc, không ai cảm thấy dọa người. Chung Huyền cũng không để ý ánh mắt người khác.
Cùng đi vơi Chung Huyền có hơn trăm người áo bào đen cũng yên lặng nhìn, một nữ nhân cầm đầu, tuy rằng bọc trong áo bào đen, nhưng đầu ngón tay nhanh lúc này cũng run run khó nén nổi cảm động.
- Mẫu thân, phụ thân, đây là Tử Dương Tú Lệ!
Chung Huyền nói.
Tử Dương Tú Lệ lập tức tháo nón xuống, hơi hơi thi lễ nói:
- Tử Dương Tú Lệ, gặp qua Đại Tranh Thánh Vương, Đại Tranh hoàng hậu!
Tử Dương Tú Lệ vô cùng lễ phép. Mà Quỳ Nhi cũng cẩn thận nhìn nàng một cái, lại nhìn lại Chung Huyền, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng. Dường như hiểu được ý tứ của Chung Huyền.
Chung Huyền chỉ giới thiệu tên của nàng, không giới thiệu thân phận của nàng, hiển nhiên còn có ý tưởng khác.
- Ừ, mấy ngày trước Tử Dương gia tộc đã viết thư tới Đại Tranh, trẫm đã nhìn rồi. Đại Tranh có thể có Tử Dương gia tộc gia nhập, là may mắn của Đại Tranh, là may mắn của trẫm, bọn ngươi nếu nguyện ý gia nhập Đại Tranh, trẫm nhất định không phụ bọn ngươi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Tạ Thánh Vương!
Hơn trăm tên áo bào đen đồng thời đáp.
- Từ lúc này, Đại Tranh có thêm một bộ, Soán Thiên Giám! Bổ nhiệm Tử Dương Tú Lệ là Soán Thiên Giám Giám chính, Tử Dương Kinh Hồng là Giám phó!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Trong lúc nói chuyện, biển mây số mệnh trên đầu bỗng nhiên bốc lên, tiếp đó, Tử Dương Tú Lệ và Tử Dương Kinh Hồng lập tức cảm thấy một cỗ số mệnh mênh mông tràn ngập toàn thân. Mà bên trên, lại lập ra hai thần tướng mới, trong lúc mơ hồ sinh ra cảm ứng với hai người.
- Tạ Thánh Vương!
Mọi người trong Tử Dương gia tộc đồng thời đáp.
- Thái tử của trẫm trở về, hôm nay, trẫm sẽ không khoản đãi các khanh, công việc liên quan đến các ngươi, trẫm đã an bài thỏa đáng, đợi ngày hôm sau, Tam thái tử Chung Huyền của trẫm sẽ đích thân mang chư vị đi làm quen môi trường Đại Tranh!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Tử Dương gia tộc đồng thời đáp.
Đợi đám người Thủy Kính, Lâm Khiếu mang người Tử Dương gia tộc đi.
Chung Sơn mới lại lần nữa nhìn về phía Chung Huyền nói:
- Huyền nhi, đi, vi phụ đã chuẩn bị tiệc cá ngươi thích ăn nhất, lần này, chỉ có ba người chúng ta, sau dùng tiệc xong, ngươi lại đi tiếp mấy vị mẫu thân khác!
- Vâng!
Chung Huyền cảm động gật gật đầu.
Toàn bộ là tiệc cá, đã bao nhiêu năm rồi, bắt đầu đặt chân vào con đường tu luyện, mình chưa có cơ hội ăn nữa, lần này nghe phụ thân vẫn còn nhớ rõ, trong lòng Chung Huyền trào ra một cỗ cảm giác ấm áp.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Ba tháng sau.
Tử Dương gia tộc sáp nhập vào quần thể Đại Tranh. Tuy rằng còn phải mất thời gian để chậm rãi xâm nhập mạng lưới quan hệ quần thần Đại Tranh, nhưng Chung Sơn dùng một phen hành động thân cận, hoàn toàn bỏ đi băn khoăn của quần thần.
Soán Thiên Giám Giám chính, Tử Dương Tú Lệ phụ trách công việc ở âm phủ, Giám phó Tử Dương Kinh Hồng ở lại dương gian. Hơn trăm tên đệ tử Tử Dương gia tộc cũng dần dần nhận thức được sự cường đại của Đại Tranh.
Âm phủ bảy đại Cương Vực! Gấp bảy lần dương gian a! Không nếu tính cả Khô Lâu Đại Cương, âm phủ cũng đã có tám đại Cương Vực.
Nên biết rằng, 1 Châu tổng cộng chỉ có 36 Cương Vực, Đại Tranh giờ phút này đã chiếm cứ 9 Cương?
Tử Dương gia tộc hết sức dụng tâm. Mà Chung Huyền tự nhiên cũng vì Chung Sơn chia sẻ một ít chính vụ.
Âm phủ.
Ảnh thân Chung Sơn tìm tới Hạo Mỹ Lệ và Tiểu Kim Long.
- Mỹ Lệ, kế tiếp liền giao cho ngươi và Tiểu Kim, ta sẽ chuyên môn điều động tám gã Tổ Tiên phụ trách an toàn của các ngươi!
Chung Sơn nói.
- Tiểu Kim là huyết mạch Tổ Long cao cấp nhất, thu phục Long tộc tự nhiên không thành vấn đề, chỉ là, vì sao chỉ thu phục ở âm phủ, mà không quản dương gian chứ? Dương gian Đại Tần chẳng lẽ không đáp ứng giao thiệp với Long tộc Bắc Châu sao?
Hạo Mỹ Lệ hiếu kỳ nói.
- Dương gian? Ha ha, còn không phải lúc!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Vì sao không phải lúc? Chẳng lẽ là vì Đại Tần?
Hạo Mỹ Lệ hiếu kỳ nói.
- Đại Tần, chỉ là một mặt, hiện tại nếu thu phục Long tộc Bắc Châu dương gian, tất nhiên sẽ khiến Đại Tần khúc mắc, có lẽ về sau ta có thể còn phải lợi dụng Đại Tần, cho nên tạm thời còn chưa muốn chạm vào Long tộc dương gian cho thỏa đáng, lại nữa, thiên hạ Long tộc há dễ quy thuận như vậy?
Chung Sơn cười nói.
- Ồ, ta hiểu rồi, lão Long Đại Tần triệu tập, khẳng định có rất nhiều Long tộc không muốn, đến lúc đó khẳng định đi tới Bắc Châu, cùng thời cơ thành thục, ngươi lại thu Long tộc?
Hạo Mỹ Lệ lập tức hưng phấn nói.
- Mỹ Lệ, là ta thu phục Long tộc, không phải Chung Sơn, người phải phân biệt cho rõ.
Tiểu Kim bất mãn nói.
- Gì. Ngươi đã sớm là một phần tử Đại Tranh à!
Hạo Mỹ Lệ bá đạo nói.
Tiểu Kim cũng xoay xoay con ngươi, không biết nói gì.
- Bắt đầu tại phía đông Bắc Châu âm phủ đi, chú ý an toàn!
Chung Sơn nói.
- Ừ!
- Vậy chư vị tỷ tỷ có đi hay không?
- Quỳ Nhi, Linh Nhi bọn họ? Ngươi đi hỏi họ đi, nếu họ nguyện ý, ta sẽ không ngăn cản.
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Tốt!
Đợi Chung Sơn đi rồi, Tiểu Kim Long mới nhe răng trợn mắt nói:
- Mỹ Lệ, ngươi không phải coi trọng Chung Sơn đó chứ?
- Vô nghĩa, bổn cô nương không thể có người thích sao?
Hạo Mỹ Lệ rất tiêu sái không biện giải.
- Nhưng mà, năm đó Ôn Thần không phải nói...!
Tiểu Kim Long lộ ra lo lắng.
- Ôn Thần lão gia hỏa kia? Quản hắn chết đi. Đi, đây là lần thứ hai Chung Sơn tìm ta nhờ làm việc, nhất định không thể làm mất mặt. Đế Tiên Tiên nàng thu phục nhiều Lang tộc như vậy, chúng ta cũng phải làm ra một chút động tĩnh lớn à!
Hạo Mỹ Lệ không tự chủ sinh ra ý tưởng so sán với Tiên Tiên.
Dương gian, Lăng Tiêu Thiên Đình, trong Thiên Duyến Các.
Chung Sơn ngồi sau bàn viết.
Dịch Diễn đang bẩm báo cái gì đó với Chung Sơn.
- Xác định không?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng, người Tinh Tộc đúng là vì Vạn Tượng Kính Tháp mà tới. Năm đó Kính Yêu Sư ở Bất Lão Giới tiểu thế giới đúng là phản đồ Tinh tộc, mang theo Tinh tộc chí bảo đi tới tiểu thế giới.
Dịch Diễn gật gật đầu.
Chung Sơn lật tay một cái, Đế Vương Đồ hiện ra, từ bên trong bay ra một ngọc lưu ly tháp cao một xích.
- Đây là Vạn Tượng Kính Tháp?
Dịch Diễn ngoài ý muốn nói.
- Không sai!
Chung Sơn gật gật đầu.
Năm đó, bị Chung Sơn đưa vào thông đạo Luân Hồi, trước đây không lâu, lại bị Chung Sơn từ thông đạo Luân Hồi nghịch chuyển trở lại.
- Có Vạn Tượng Kính Tháp này, có thể nói là có lợi chưa từng có với Đại Tranh ta!
Dịch Diễn hơi kích động nói.
Hiển nhiên, thủ đoạn ùn ùn của Chung Sơn khiến Dịch Diễn đến hôm nay vui mừng không thôi.
- Đúng rồi, có một chuyện, thần không thể không bẩm báo!
Dịch Diễn bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
- Ồ?
Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Từ trong miệng những Tinh tộc kia, thần dường như nghe được một chuyện Băng Thần Cung nơi Cực Bắc, đại sự liên quan đến Bi Hoàng hậu!
Dịch Diễn cau mày nói.
- Chuyện gì?
Chung Sơn sắc mặt trầm xuống.
- Bắc Châu Băng Thần Cung, hai năm sau có thể sẽ có một đại điển hiến tế.
Dịch Diễn lo lắng nói.
- Đại điển hiến tế? Có ý gì?
Chung Sơn vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Dâng lên sinh mệnh một Cung nữ trong đó. Về phần dùng người sống tế điện là ai, thần cũng không biết, đám người Tinh tộc bọn họ cũng không hiểu, chỉ biết đây dường như một truyền thống. Mỗi vạn năm đều phải có một lần. Mỗi lần Tinh tộc đều có người đi tham gia, chỉ là Tinh Võ bọn họ không có tư cách mà thôi! Lần này cũng không biết là ai sẽ được lựa chọn.