Chung Sơn kiểm tra thể nội biến hóa, Tổ Tiên nhị trọng thiên.
Tu vi tăng thêm, tự nhiên kéo theo thực lực bành trướng, thậm chí chân long thể nội cũng càng thêm lớn mạnh.
Bát Cực Thiên Vĩ sau khi tiêu hao Bạo Tạc Thú càng ngưng thực, tám cái đuôi hoa mỹ làm cho người ta say mê.
Trong thần giới, phạm vi càng bát ngát lên, thực vật phồn diễn, Thiên Phạt Chi Nhãn chiếu xuống, hết thảy hiện vẻ sinh cơ bừng bừng.
Ngồi một hồi, Chung Sơn chậm rãi mở mắt ra, chính mình lúc này khoanh chân ngồi ở trên giường.
Quỳ Nhi chẳng biết lúc nào đã rời giường, không trong phòng, thần thức Chung Sơn quét qua liền hiện nàng tại bên ngoài.
Nhìn vào y phục đầu giường chỉnh tề, Chung Sơn mỉm cười, trong mắt chớp qua một tia ấm áp. Đứng dậy mặc tốt xiêm y Quỳ Nhi chuẩn bị, Chung Sơn đi ra gian phòng.
Trong sơn cốc, có một hồ nước.
Chung Sơn liếc thấy Thái Nhi ở không xa, thân hình Quỳ Nhi đã đạt tới mô dạng phàm nhân hai mươi mấy tuổi, vóc người cực kỳ phong mãn, một thân xiêm y hắc sắc tơ lụa, ung dung bao bọc lấy thân thể to lớn, nhìn qua cực kỳ hưởng thụ.
Thái Nhi hiện tại rất chuyên chú, bên chân một ít xác cua, tại trước mặt nàng, có một bộ nồi và bếp, hỏa diễm nho nhỏ đốt đáy nồi, Quỳ Nhi dùng thìa nhẹ nhàng quấy gì đó trong nồi, ngẫu nhiên bắn ra một chút nước canh
- Lão gia, ngươi không muốn qua sao! Quỳ Nhi đột nhiên hỏi Chung Sơn.
- Nga? Chung Sơn có chút ngạc nhiên.
- Ngồi bên kia, chỗ này của ta lập tức tốt rồi! Thái Nhi kêu lên.
Lúc nói chuyện, lại một ít nước canh bắn đến trên người, lập tức một hồi luống cuống tay chân.
- Ha ha ha ha! Chung Sơn cười lớn, tiếp theo đi tới địa phương Quỳ Nhi chỉ định.
Sau khi ngồi xuống, Chung Sơn nhìn Quỳ Nhi, nhìn vào nhất cử nhất động của nàng, trong lòng có một cảm giác vô cùng an bình.
- Tốt rồi, tốt rồi, lão gia ngươi nếm thử! Quỳ Nhi rất nhanh bưng tới một chén canh canh.
Thoáng chút hương khí tản ra dụ người.
- Lão gia, nếm thử xem. Nhiều năm trôi qua thế này, không khéo tay nghề quên hết, hoàn hảo những ngày này, ta luyện tập hàng ngày, cuối cùng có nhớ một chút năm đó chữ! Quỳ Nhi nói.
- Canh cua! . Chung Sơn ấm áp trong lòng.
Những ngày này, Quỳ Nhi hàng ngày dậy sớm, không để cho mình xem nàng làm cái gì, thì ra là mài luyện tài nấu bếp. Chung Sơn cảm động trong lòng.
Chung Sơn tinh tế thưởng thức. Tuy nhiên không bằng tiên mỹ Đại Tranh ngự trù làm, nhưng mùi vị kia ai cũng không làm được, cỗ vị đạo này. Chung Sơn phi thường dụng tâm.
Một bên, Quỳ Nhi chống hàm, ngồi tại trước bàn, lẳng lặng nhìn Chung Sơn, không nháy mắt một cái, một bộ mặt cười si ngốc, tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi Chung Sơn ăn, ngẩng đầu nhìn lại.
- Nha đầu ngốc, cười gì vậy? Chung Sơn cười hỏi.
- Không có, lão gia tiếp tục ăn đi! Không cần lo ta!, Quỳ Nhi lắc lắc đầu.
- Vậy ngươi không ăn sao?
- Ta không muốn ăn. Ta muốn nhìn ngươi ăn, nhìn vào ngươi ăn là được! Quỳ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói.
Chung Sơn ôm lấy Quỳ Nhi.
- Lão gia, mặt ngoài còn có người! Sắc mặt Quỳ Nhi ửng hồng.
- Lão phu lão thê rồi, thì sợ gì!, Chung Sơn vuốt ve sau lưng Quỳ Nhi nói.
- Ừ, Quỳ Nhi một đời này, có thể gặp được lão gia là phúc khí Quỳ Nhi! Quỳ Nhi tựa ở trên bộ ngực Chung Sơn lẳng lặng nói.
- Mấy năm nay chịu khổ cho ngươi! Chung Sơn nhẹ nhàng nói.
- Không có, chỉ cần có thể gặp lại lão gia, ta nguyện ý!,
- Thái Trung tạm thời không rõ nơi hạ lạc, nhưng ta khẳng định hắn còn sống, chỉ là nhị đệ hắn... ., . ... ! . Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.
- Ta biết! Quỳ Nhi lắc lắc đầu nói.
- Phu thê nhất thể, ta thương tâm, ngươi khẳng định càng thương tâm, ngươi yên tâm, Thái Trung, ta nhất định sẽ tìm trở về, còn cả Anh Lan! Chung Sơn nói.
- Ừ, trước đây, ta biết lão gia là người làm đại sự, Đại Côn Quốc nho nhỏ căn bản không trói được lão gia, những tiên môn kia cũng đều mắt bị mù. . Quỳ Nhi oán hận
Chung Sơn mỉm cười.
- Lão gia năm đó đi nhiều lần vái cầu tiên môn, lại không người nguyện ý thu lão gia, hiện tại bọn chúng khẳng định hối hận muốn chết, lão gia, sau ngươi có báo thù hay không? Cho bọn hắn chút nhan sắc xem xem. Thái Nhi hỏi.
- Thiên Lang Đảo đã thu toàn bộ, ta cho bọn họ hai lựa chọn, muốn gia nhập Đại Tranh không, nếu không lăn ra Thiên Lang Đảo, có kẻ không phục, trảm! Chung Sơn nói thẳng.
- Phải như vậy chứ! Quỳ Nhi rất hài lòng nói.
- Ta biết mục tiêu lão gia rất xa, việc trong nhà. Thái Nhi nhất định sẽ xử lý tốt, không để lão gia phí công gánh vác. . Quỳ Nhi nhỏ giọng nói.
Chung Sơn không nói gì, chỉ ôm lấy Thái Nhi, trong lòng cảm khái rất nhiều.
- Đúng rồi, lão gia ta thường ngày hay nghe Nguyên Thủy nói đến Thiên Số của Hồng Quân, .,. ! Quỳ Nhi đột nhiên nhướng mày nói.
- Nga? Chung Sơn có chút ngoài ý muốn.
- Ta lúc ấy cẩn thận ẩn nấp. Nghe cũng không phải quá đủ. Mà Nguyên Thủy cũng nói hàm hàm hồ hồ, giống như nói, năm đó Hồng Quân nghịch Thiên Số, không chỉ nghịch Thiên Số, giống như Hồng Quân đánh cuộc gì đó, ta cũng không biết. Quỳ Nhi lắc lắc đầu nói.
- Đánh cuộc? Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
- Ân. Ta nghe hàm hàm hồ hồ, không rõ ràng có thể hữu dụng đối với lão gia hay không, nhưng vẫn nói cho lão gia nghe một chút. . Quỳ Nhi ôn nhu nói.
- Hồng Quân đánh cuộc. Tuy không biết cái gì, nhưng đối với ta khẳng định có chỗ dùng. Đây là một tin tức quan trọng. Lão gia ăn canh cua xong sẽ khen thưởng ngươi! . Chung Sơn, đột nhiên ôm lấy Quỳ Nhi, đạp bước đi.
Thi tiên sinh tìm tới U Lam, hai người tiến vào đại điện, đóng cửa đại điện.
- Thi tiên sinh, ngươi tìm ta có chuyện gì? U Lam nghi ngờ nói.
- Mời ngồi đi, U Lam thánh nhân! Thi tiên sinh thản nhiên nói.
Chua xót khẽ cười, U Lam lắc lắc đầu nói: - Tại hạ đã không phải là thánh nhân, Thi tiên sinh đừng giễu cợt! .
Thi tiên sinh ở nơi này trừ bỏ Chung Sơn là người đức cao vọng trọng nhất, Thi tiên sinh xưng hô chính mình là thánh nhân. U Lam lập tức có cảm giác nhục nhã, nhưng đối phương dù sao cũng là Thi tiên sinh, U Lam chỉ có thể chua xót lắc lắc đầu.
- Ha ha, ngồi đi, ta gọi ngươi thánh nhân, cũng không phải giễu cợt. Có lẽ không bao lâu, chúng ta có thể đẩy ngươi lên thánh vị. ., Thi tiên sinh lắc lắc đầu nói.
- Cái gì? . U Lam lập tức kinh ngạc nói.
Thấy Thi tiên sinh nhìn vào chính mình, U Lam chậm rãi ngồi xuống.
Một bên thị nữ cương thi dâng lên nước trà cho hai người.
- Thánh nhân Tổ Long Mật Cảnh trước kia, hiện tại không sai biệt lắm đều thối vị đi!, Thi tiên sinh nói.
Chua xót cười. U Lam gật gật đầu: - Mấy ngày nay, thiên địa giận kêu, nhiều lần như vậy, nguyên bản năm cái thánh nhân, hẳn nên thối vị toàn bộ, hơn nữa mấy cái lại bị thánh nhân Đại Ngàn Thế Giới chiếm thánh vị trước! Giới này hẳn có thêm bốn vị thánh nhân. .
- Ừ, Tổ Long Mật Cảnh, cuối cùng chỉ là một thế giới nhân tạo, quần hùng Đại Ngàn Thế Giới đi vào, thánh nhân bên trong căn bản không đỡ được. . Thi tiên sinh gật đầu nói.
U Lam gật đầu.
- Mấy ngày nay, từ trong miệng bọn Cổ Tiên, ngươi đã thăm dò mục đích quần hùng Đại Ngàn Thế Giới tiến vào Tổ Long Mật Cảnh chưa? Thi tiên sinh hỏi.
U Lam gật đầu nói: - Không sai, vì đánh thức Tổ Long. Cái thế giới này có lẽ thật kêu lên Tổ Long Mật Cảnh, long tộc tu hành ở chỗ này so với yêu thú khác mau hơn rất nhiều. Chỉ là, bao nhiêu năm qua, chúng ta căn bản không thấy hiện lên a… .
- Tổ Long, nếu hiện tốt như vậy, thế nào kêu gọi tỉnh? Ngày Tổ Long tỉnh lại, giới này tất rung chuyển, hơn nữa, bên trong nơi này khiếm khuyết rất nhiều nguyên tố Đại Ngàn Thế Giới, Soán Mệnh Sư tạm không nói đến, phong thủy sư không có một cái! Thi tiên sinh lắc lắc đầu nói.
- Phong thủy sư? Phong thủy? Mấy ngày nay ta cũng nghe rất nhiều chuyện tình phong thủy sư, nhưng không minh bạch, phong thủy sư có cái gì đặc thù ? U Lam lắc lắc đầu nói.
- Phong thủy sư? Ha ha, mượn Tổ Long mà nói, hắn ngủ say, cũng không phải là tìm sơn động ngủ một giấc, có lẽ hắn hóa thân một tòa rặng núi, có lẽ hóa thân một con sông, những cái này đều phải thông qua phong thủy mới có thể tìm được. . Thi tiên sinh giải thích nói.
- Cư nhiên là vậy? Vậy Đại Tranh chúng ta cũng đến tìm Tổ Long ? . U Lam nhìn Thi tiên sinh.
- Đại Tranh chúng ta? A. Thánh vương quyết định không tham dự tranh đoạt Tổ Long. Đây cũng là mục đích ta tìm ngươi tới. . Thi tiên sinh lắc lắc đầu nói.
- Nga?
- Mục đích Đại Tranh, là hết thảy đồ vật bên ngoài Tổ Long Mật Cảnh Thi tiên sinh trịnh trọng nói.
- Ta không minh bạch! Sắc mặt U Lam có chút cổ quái nói.
- Chúng ta muốn Thương Thiên Chi Nhãn cùng với một ngàn Thiên đạo.
Thi tiên sinh uống. Trà nói.
- Cái gì? U Lam vọt lên từ trên ghế.
Ngay tại vừa rồi. Thi tiên sinh nói Chung Sơn không tham dự tranh đoạt Tổ Long. U Lam còn đang suy nghĩ thực lực Đại Tranh, có lẽ thực lực Đại Tranh trong quần hùng thật sự quá yếu cho nên không dám đi cướp.
Một khắc Thi tiên sinh nói ra mục đích, U Lam lập tức lộ ra cực độ không tin.
Thương Thiên Chi Nhãn? Nói đùa gì vậy. Đối với Tổ Long, U Lam thánh nhân không có khái niệm gì, nhưng đối với Thương Thiên Chi Nhãn rất rõ ràng. Đó là thứ có thể mưu cầu sao?
Đó là tồn tại của chúa tể, đây chính là tối cường trong thế giới, thánh nhân ở trước mặt hắn cũng không là gì. Chung Sơn, thánh vương hắn, hắn..., ., . ., ., . ., .
U Lam chỉ vào Thi tiên sinh, nhất thời không ra lời.
- Bình tĩnh! Thi tiên sinh thản nhiên nói, hơn nữa khẽ đặt chén trà xuống, phảng phất Thương Thiên Chi Nhãn nơi này đã là vật trong túi.