Trải qua mấy năm cấp tốc bay đi, Chung Sơn và các cường giả mang theo rốt cục cũng tới Đông Châu, đúng là đại loạn thiên hạ!
Tổng cộng 12 người, giờ phút này, chung quanh mọi người đều tràn ngập hắc khí nhàn nhạt. Khiến cho không người nào có thể tra xét được, tình cảnh như vậy, Huyễn Cơ cũng không rảnh rỗi như người khác.
Huyễn Cơ vô ảnh vô hình, vốn dọc đường đi có thể lặng yên không tiếng động đi theo, thậm chí càng thêm bí ẩn, nhưng mà Chung Sơn không làm như vậy.
Xuất phát từ hai phương diện lo lắng, phương diện thứ nhất, mình muốn Huyễn Cơ làm như vậy, bởi vì như vậy mới có cảm giác tồn tại, làm cho người ta cảm giác nàng chính là một sinh mệnh.
Về phương diện khác, cũng là Chung Sơn lo lắng. Bởi vì trận chiến tại Lăng Tiêu Thiên Đình, Chung Sơn đã nhìn ra, người khác có lẽ không nhìn thấy Huyễn Cơ, nhưng mà Thánh nhân lại có thể nhìn thấy.
Huyễn Cơ đối với người thường mà nói, cho dù thấy được, hay không thấy được cũng không liên quan, bởi vì Huyễn Cơ đủ mạnh, người thường không làm gì được Huyễn Cơ, nhưng mà, Thánh nhân lại khác, nếu như Thánh nhân phát hiện dị thường này, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó đặc biệt nhằm vào Huyễn Cơ, Huyễn Cơ có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vậy, Chung Sơn mới đồng ý để Huyễn Cơ hiện lộ hình dáng trước mặt người khác. Để về sau phòng ngừa Thánh nhân và người khác tránh cho đưa tới phiền toái cho Huyễn Cơ Tồn. Hiện tại, cũng không có phiền toái.
- Thánh Vương, chúng ta đã đến Đông Châu, kế tiếp, chúng ta đi đâu? Kim Bằng hỏi.
- Tây Ngưu Hạ Châu, Đại Lôi Âm Tự! Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Đi Đại Lôi Âm Tự? Kim Bằng ngoài ý muốn nói.
Những người khác cũng cùng nhau nhìn về phía Chung Sơn.
- Thánh Vương, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Thi tiên sinh hỏi.
- Không sai, trên đường chúng ta tới mấy năm nay, đúng là Đông Châu đã xảy ra rất nhiều đại sự, gần đây từng có một trận đại chiến! Chung Sơn nói.
- Đại chiến?
- Như Lai Phật Tổ của Đại Lôi Âm Tự và Tạp của Bích Du Cung chiến đấu một trận! Chung Sơn trầm giọng nói.
- Tạp? Thi thể Thánh nhân khi ở tiểu thế giới kia? Thi thể Thông Thiên? Thi tiên sinh nhíu mày.
- Như Lai sao lại cùng Tạp đánh nhau? Kim Bằng cũng không hiểu hỏi.
Kim Bằng mặc dù khinh thường cái chức Đại Bằng Minh Vương mà Như Lai Phật Tổ phong cho, nhưng dù sao cũng từng ở lại Đại Lôi Âm Tự một thời gian, bởi vậy giờ phút này cực kỳ mẫn cảm!
- Không rõ ràng lắm, mấy năm nay, Đông Châu đại chiến không ngừng, các loại ân oán kịch liệt bùng nổ, số lần chiến đấu rất nhiều, Như Lai Phật Tổ và Tạp chiến đấu, chỉ có thể xem như một cái trong đó. Ai cũng không biết là chuyện gì. Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vậy kết quả thế nào? Kim Bằng hỏi.
- Tạp càng cường đại, Như Lai trọng thương mà quay về, hiện tại đang ở trong Đại Lôi Âm Tự chữa thương. Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Tê! Kim Bằng không khỏi hút một ngụm lãnh khí. Trong mắt không khỏi kinh hãi, thực lực của Như Lai, Kim Bằng biết rất rõ, mặc dù không tìm được đáy của Như Lai, nhưng mà thực lực biểu hiện ra cũng tuyệt đối kinh thế hãi tục.
Nhưng mà Như Lai Phật Tổ cường đại như vậy, không ngờ thất bại! Trọng thương trở về?
- Vậy Tạp thì sao? Kim Bằng hỏi tới.
- Tạp? Giống như không sao! Chung Sơn thản nhiên nói.
Kim Bằng há hốc mồm, không khỏi không tin, Tạp cường đại như vậy?
- Tạp này rất kỳ lạ! Thi tiên sinh nghĩ nghĩ lắc lắc đầu nói.
- Kỳ lạ? Cái gì kỳ lạ? Mọi người nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Căn cứ theo hiểu biết về thi thể của ta, từ sau khi ta hình thành linh trí, cho dù tự thân thao túng thi thể cũng không được hoàn toàn như vậy, cho dù là thi thể Thánh nhân, ta nghĩ cũng không có khả năng mạnh như vậy, Như Lai Phật Tổ, lần trước chúng ta gặp qua, một nhân vật cực kỳ cường thế, không ngờ bị Tạp không bị một chút tổn thương đánh bại, hơn nữa trọng thương quay về, Tạp này cũng quá mạnh rồi! Thi tiên sinh lắc lắc đầu nói.
- Tạp đúng là rất cổ quái, lần trước Thiên Số Nhãn mở ra, tất cả Thánh nhân đời trước sống lại phải biến mất toàn bộ mới đúng, Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, toàn bộ bị hoàn toàn hủy diệt, nhưng mà Tạp thân là thi thể Thông Thiên lại bình yên không tổn hao gì, vô cùng tà dị! Kim Bằng gật gật đầu.
- Lần này sự việc Đông Châu liên lụy quá lớn, Tạp có thể sẽ tham gia, đến lúc đó nghiên cứu thêm! Chung Sơn gật gật đầu nói.
- Vâng! Mọi người gật gật đầu.
Một bên Tử Dương Kinh Hồng hai mắt mờ mịt, đây, tại sao có thể như vậy?
Mình một đường đi tới, cũng không có trì hoãn một chút nào? Chuyện ở Đông Châu, Chung Sơn làm sao biết được? Hắn cũng tính sao? Chuyện này cũng quá khoa trương đi, mình cũng tính không ra chuyện như vậy, hắn có thể tính sao? Mà những người khác còn một bộ đương nhiên nữa chứ.
Tử Dương Kinh Hồng vô cùng ngạc nhiên nhìn Chung Sơn.
- Nhưng mà, Thánh Vương, bây giờ chúng ta đi tới Đại Lôi Âm Tự để làm gì? Vương Khô nghi ngờ nói.
- Đại Lôi Âm Tự? Hiện tại cũng trở thành một chỗ tiêu điểm! Chung Sơn thản nhiên nói.
- Ồ? Mọi người không rõ.
- Có người giết tới cửa! Chung Sơn khẳng định nói.
- Có người xông lên Đại Lôi Âm Tự? Kim Bằng ngoài ý muốn nói.
Đại Lôi Âm Tự, giống như năm đó chỉ có mình từng xông lên, hiện nay lại có người xông lên? Người nào hung hãn như vậy?
- Không phải xông, là giết! Chung Sơn cải chính nói.
Giết! Một chữ giết nhấn mạnh chiến dịch này.
- Giết vào Đại Lôi Âm Tự? Kim Bằng mí mắt giựt một cái, còn kiêu ngạo hơn mình năm đó? - Đi thôi, nơi đó đã tụ tập rất nhiều cường giả, Kim Bằng ngươi dẫn đường! Chung Sơn nói.
- Vâng!
Đoàn người 12 người cấp tốc vọt tới Đại Lôi Âm Tự.
Đông Châu trạm thứ nhất, Đại Lôi Âm Tự!
Tốc độ của mọi người đúng là cực kỳ làm cho người ta sợ hãi, dưới Kim Bằng dẫn đường, chỉ dùng hai ngày đã chính thức tới Tây Ngưu Hạ Châu trong bốn đại bộ Châu.
Lại trở lại.
Trăm năm trước tới, đoàn người Chung Sơn còn yếu không chịu nổi, lần này tiến đến lại cường thế kinh người. Đoàn người bắn thẳng đến Đại Lôi Âm Tự.
Quả nhiên, giống như Chung Sơn nói, bốn phương tám có rất nhiều cường giả nghe tiếng mà đến, cũng có rất nhiều cường giả chiếm được một ít ngọn núi cao nhất.
Giết chóc! Giết chóc máu vấy trời xanh.
Bên ngoài Đại Lôi Âm Tự lại có một đoàn khách không mời mà đến.
Một đám người kia, mỗi người mặc áo trắng, tay cầm trường kiếm Thanh Phong, trường kiếm vũ động, trong thiên địa phát ra vô tận kiếm khí. Rậm rạp, như che phủ bầu trời giống như bão cát, số lượng kinh người.
Từng kiếm sĩ áo trắng vẫn chưa nhảy vào phương hướng Đại Lôi Âm Tự, mà lại ở bốn phía, phòng ngừa có người cứu viện Đại Lôi Âm Tự. Vẻn vẹn chỉ ngăn trở người ngoài tới mà thôi.
Đại Lôi Âm Tự có rất nhiều vận triều phụ thuộc, những vận triều này chính là thế lực của Đại Lôi Âm Tự, trong đó có rất nhiều cao thủ, nhưng những người này đều bị đám kiếm sĩ áo trắng chặn ở bên ngoài.
Người vây xem cũng không vọt vào, mà lại đứng bên ngoài xem.
Tu vi yếu không thể nhìn vào được bên trong, tu vi mạnh dù ở bên ngoài cũng có thể thấy được rõ ràng bên trong.
Đoàn người Chung Sơn cũng không ủy khuất mình, bay thẳng tới một ngọn núi cao nhất trong đó.
Đỉnh ngọn núi cao nhất kia, đứng một gã cường giả tóc hồng, hai mắt huyết quang thoáng hiện, hiển nhiên là một kẻ lợi hại, phía sau đi theo một đám đệ tử của hắn, chỉ có loại người có thực lực này, mới có tư cách chiếm vị trí ngọn núi cao nhất.
- Cút ngay! Đao Nhân Đồ trầm giọng nói.
- Hử? Cường giả tóc hồng trừng mắt nhìn về phía nhóm ác khách bay tới.
Cường giả tóc hồng là ai? Đây chính là sát tinh đại danh đỉnh đỉnh Cương Vực gần đây, không lâu trước lại dùng sát đạo vọt tới cảnh giới Tổ Tiên, một thanh huyết kiếm sát khí ngút trời, ai muốn chết dám mà dám quát mình cút ngay?
Quay đầu nhìn lại, là 12 người áo bào đen, mà người nói căn cứ theo tư thế kia, rõ ràng cho thấy đó là một hạ nhân, một hạ nhân cũng dám quát mình cút ngay?
- Muốn chết!
Cường giả tóc hồng lật tay rút ra huyết kiếm của mình, huyết kiếm vừa ra, ánh sáng đỏ ngút trời, lập tức khiến cường giả tứ phương chú ý.
- Xịch ngâm! Một tiếng rút đao, Đao Nhân Đồ cũng rút ra Huyết Đao của mình.
Huyết Đao vừa ra, sóng máu ngút trời, một mảnh bầu trời đều bị máu nhuộm đỏ, sát khí giống như thực chất ép thẳng tới cường giả tóc hồng.
- Ầm!
Đao, kiếm va chạm vào nhau, cường giả tóc hồng bay ngược ra, các đệ tử của hắn cũng bị cuốn toàn bộ bay ra ngoài.
- Sư tôn! Đám đệ tử bay ra ngoài hoảng sợ nói.
Hoảng sợ? Trong lòng cường giả tóc hồng lại kinh hãi.
Sát khí, sát khí, huyết khí, đều gấp mấy lần mình, 1 chiêu bức lui mình nghìn trượng?
Mà đây mới chỉ là một hạ nhân?
Cường giả tóc hồng run rẩy cầm lấy huyết kiếm, nhất thời lơ lửng trên không trung tiến thối lưỡng nan. Không biết làm sao tiếp tục.
Nhưng mà đoàn người trước mắt lại không để ý đến, mà lại nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh ngọn núi cao nhất kia, nhìn về phía xa.
Một nam nhân cầm đầu trong đó, sau đó là ba nam một nữ đứng ở bên cạnh, kế tiếp những người khác hơi chút đứng tách ra, nhưng cũng không dám vượt qua nửa bước, dường như hộ pháp cho bốn người phía trước vậy. Rõ ràng đám người kia có ba cấp bậc, nam nhân đứng đầu là cấp bậc đứng đầu, sau đó ba nam một nữ là cấp bậc thứ hai. Cuối cùng bảy người áo bào đen là cấp bậc thứ ba.
Mà vừa rồi người áo bào đen 1 chiêu đả bại mình, tại trong đám người này chỉ có cấp bậc thứ 3.
Một hạ nhân cấp bậc thứ ba, 1 chiêu đả bại mình?
Cường giả tóc hồng không khỏi kinh sợ, nhóm người này là ai? Hạ nhân cấp ba đã 1 chiêu có thể đả bại mình?
- Sư tôn, giết bọn họ, không ngờ hắn đánh lén lão nhân gia ngài!
- Sư tôn, bọn họ dám khi dễ Huyết Ma tông chúng ta, Huyết Ma tông chúng ta cho tới bây giờ chưa nếm qua thiệt thòi như vậy.
- Sư tôn, chúng ta kết trận diệt bọn hắn! ... ... ... Một đám đệ tử mới vừa rồi bị hất bay ra lập tức gào thét. Hiển nhiên cho rằng vừa rồi là Đao Nhân Đồ đánh lén.
- Câm miệng! Cường giả tóc hồng quát.
- Sư, sư tôn? Chúng đệ tử mờ mịt.
- Chúng ta đi! Cường giả tóc hồng lạnh lùng nói.
- A? Một đám đệ tử đầy mặt kinh ngạc. Nhưng ai cũng không dám vi phạm. Nhóm người Huyết Ma tông ủy khuất rút đi.
Nhưng cảnh chiến đấu này lại khiến mọi người chú ý, gần như mọi người đều cho rằng mới vừa rồi là đánh lén cho nên cường giả tóc hồng mới bị thua thiệt, nhưng mà, từ giây lát cường giả tóc hồng rời đi, mọi người đều biết, không phải đánh lén, mà nhóm ngươi này đúng là cực kỳ cường đại.
Tông chủ Huyết Ma tông dưới vô số ánh mắt trước mất hết mặt mũi, giờ phút này cái rắm cũng không dám phóng lập tức rời đi, có thể thấy được nhóm người này cường đại.
Nhưng mà, có Tử Dương Kinh Hồng che lấp thiên cơ, người xung quanh căn bản suy tính không ra bọn họ là ai, đến từ đâu. Nhưng giờ phút này mọi người đều để ý.
Xa xa, trên 1 ngọn núi cao nhất, trong ngọn núi cao nhất có một lương đình, lương đình đứng một ít cường giả, lương đình dùng màn trúc che, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, mà bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.
Ở bên trong, giờ phút này đang ngồi một nam nhân áo bào đen hoa lệ, khuôn mặt nam nhân nhìn không rõ. Một mình phẩm trà.
Nếu Chung Sơn nhìn thấy hắn nhất định kinh ngạc phát hiện, người này lại là Thánh nhân Mặc Tử. - Chung Sơn? Hắn không ngờ cũng tới Đông Châu, đúng là...! Mặc Tử nhẹ nhàng xoay xoay cái chén, cũng không tiếp tục nói hết.
Mà giờ khắc này Chung Sơn lại không nhìn thấy Mặc Tử, mà chắp tay đứng, nhàn nhạt nhìn về phía chỗ chiến trường Đại Lôi Âm Tự.