Cái đuôi Tru Tiên Tứ Kiếm mặc dù chưa khôi phục lại phẩm chất cường đại như ở trong tay Thông Thiên Thánh năm đó, nhưng giờ khắc này cũng đạt tới đẳng cấp Tổ Tiên khí, lại dùng sát đạo trứ danh, uy lực kinh thế hãi tục!
Một kiếm ra, xé rách hư không, đâm thẳng tới Thiên Thư!
Thiên Thư hơi biến sắc mặt, thân hợp thiên đạo, đột nhiên tay chém ra một quyển thiết thư. Vô cùng bá đạo va chạm với Tuyệt Tiên Kiếm.
- Ầm!
Một tiếng nổ to vang lên, Tuyệt Tiên Kiếm phí công quay về. Nhưng chỗ thiên đạo Thiên Thư cũng run lên!
Chung Sơn đứng ở đầu Bát Cực Thiên Vĩ, khóe miệng lộ ra độ cong nhàn nhạt, dường như tất cả đều ở trong lòng bàn tay mình vậy.
Chung Sơn tính mưu cả đời, tại quốc chiến có ích mưu kế, tại thương chiến có ích mưu kế, trên triều đường dùng mưu kế, lúc bang giao cũng dùng mưu kế, thậm chí trong chiến đấu với đối phương, cho tới bây giờ cũng không buông bỏ tính kế, bởi vì Chung Sơn hiểu được, đánh bừa cứng rắn giống đám người Kim Bằng, vĩnh viễn là chiến đấu tiểu thừa, cho dù là kinh nghiệm phong phú cỡ nào, kỹ thuật đánh nhau cao sâu cở nào, áp chế cường đại dường nào, đều là tiểu chiến đấu thừa.
Chiến đấu một đối một cũng chia ra ba loại thượng trung hạ.
Chiến đấu thượng thừa không phải chiến mà khuất, mà giống như trước kia Chung Sơn thường thường biểu hiện ra, dùng miệng đã đánh bại không biết bao nhiêu hào kiệt thiên hạ. Bởi vì hắn dùng đầu, dùng tính kế trong này.
Trung thừa chiến đấu so với thượng thừa chiến đấu thì kém một chút, nhưng vẫn dùng đầu, đó chính là tính kế ở trong chiến đấu nắm giữ tất cả, điều động tất cả những thứ có thể chiến đấu, dùng chiến lực ít nhất phát huy ra phá hư lớn nhất, thậm chí trong chiến trường thao túng nhất cử nhất động của đối thủ.
Giờ phút này quyết đấu cùng Thiên Thư, chiến đấu thượng thừa không thể thực hiện được, Chung Sơn chỉ có thể tự mình ra tay, trận này từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều được Chung Sơn coi như là chiến đấu tốt.
Giờ phút này Chung Sơn không phải chiến đấu, mà lại trong đầu tính mưu quá trình biểu hiện một lần, chiếu theo quá trình mình mưu tính mà biểu hiện ra, còn đối thủ vô hình trung giống như bị khống chế tâm lý vậy, dựa theo quá trình Chung Sơn vạch ra từng bước diễn, cho tới cuối cùng, đạo tử thân tiêu!
Đương nhiên, không có loại tính kế này, Chung Sơn cũng không thể nói đi tính mưu thiên hạ.
Tuyệt Tiên Kiếm một kiếm không thành công, nhưng Thiên Thư đã cảm nhận được Chung Sơn bất phàm. Phất tay một cái, đầu ngón tay bắn ra bốn chùm tia sáng, bắn thẳng đến Chung Sơn phía xa xa.
- Thình thịch!
Bốn phía Bát Cực Thiên Vĩ lập tức bay ra vô tận kiếm khí, kiếm khí Tru, Lục, Hãm, Tuyệt vừa ra, lập tức hình thành một không gian đầy kiếm khí trên bầu trời. Trong nháy mắt chùm sáng đánh lên kiếm khí, tuy rằng xuyên thủng đạo đạo kiếm khí, nhưng bị Bát Cực Thiên Vĩ cản lại.
Tru Tiên Kiếm vung lên, vô cùng chính xác chém tới bốn chùm tia sáng. Khiến một kích của Thiên Thư mất đi hiệu quả.
Mà lúc này, Tuyệt Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm lại lần nữa hình thành ba lưỡi dao sắc bén vọt tới Thiên Thư.
Thiên Thư biến sắc, bởi vì ba kiếm kia không ngờ từ ba góc phóng tới, cái đuôi Bát Cực Thiên Vĩ vốn là mềm, tự nhiên có thể đang thay đổi dài ngắn và phương hướng công kích, chỉ cần mũi kiếm cũng đã vô cùng sắc bén rồi.
Thiên Thư không dám tiếp tục dùng Địa Thư đi cản lại, bởi vì ngăn cản một chỗ, nhưng mà không ngăn được nhiều chỗ.
Địa Thư tức thì dung nhập thân thể. Tay trái lấy ra 1 Pháp bảo hình tấm thuẫn che tại một hướng, tay phải lấy ra một thanh trường đao nghênh đón Lục Tiên Kiếm.
- Ầm!
Lại một tiếng va chạm, Thiên Thư vẫn cản lại được, nhưng mà, trường đao trong tay lại dường như thiếu chút nữa không chịu nổi, khiến cho Thiên Thư không khỏi kinh ngạc.
Quả nhiên đều là Tổ Tiên khí!
Mà xa xa Chung Sơn cũng cười nhạt, mục đích đã đạt tới, Chung Sơn chính là muốn để Thiên Thư không dám sử xuất Địa Thư.
Bởi vì từ mới bắt đầu chiến đấu Chung Sơn đã nhìn ra, mỗi lần Thiên Thư bị chém, Địa Thư đều dung nhập cơ thể, nói cách khác thời điểm thi triển Hoàn Nguyên thuật, Địa Thư dung nhập thân thể.
Không thể nói không có Địa Thư, thì Thiên Thư không thể thi triển Hoàn Nguyên, nhưng Chung Sơn từ biểu hiện của Thiên Thư có thể khẳng định, nếu Địa Thư không dung nhập cơ thể, thi triển Hoàn Nguyên thuật, nhất định sẽ yếu đi!
Vừa rồi đối mặt với ba thanh thần kiếm, Thiên Thư đã để cho Địa Thư dung nhập thân thể. Bởi vậy Chung Sơn càng thêm tin tưởng điểm này. hiện tại ba kiếm của Chung Sơn đều xuất hiện, đúng là khiến Thiên Thư không dám dễ dàng sử xuất Địa Thư, để nó cứ vậy dung nhập vào người.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng của Chung Sơn cũng không phải là khiến Thiên Thư dung hợp với Địa Thư, mục đích cuối cùng chính là để cho hai bọn họ tách ra, nhưng nếu trực tiếp biểu hiện ra mục tiêu này, thì quá bắt mắt, Thiên Thư khẳng định càng thêm cẩn thận, càng thêm để ý, như vậy sẽ rất khó hoàn thành.
Hiện tại Chung Sơn ép Địa Thư vào trong cơ thể Thiên Thư, cũng chính là mê hoặc Thiên Thư, khiến hắn mất đi cảnh giác. Mục đích của Chung Sơn không bại lộ thì thôi, một khi bại lộ nhất định là thủ đoạn lôi đình, khiến Thiên Thư không có cơ hội nghịch chuyển.
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, Lục Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm, ba đại lợi khí Tổ Tiên không ngừng công giết Thiên Thư, nhưng mà vẫn không làm gì được Thiên Thư, chỉ va chạm với thiên đạo Thiên Thư khiến nó không ngừng lay động, hữu kinh vô hiểm, cho dù trình độ lúc trước Kim Bằng chém ra tám khối cũng chưa đạt tới.
Chung Sơn đứng ở trên đầu Bát Cực Thiên Vĩ, vẫn không nhanh không chậm, không ngừng điều khiển tiết tấu.
Tuy rằng Chung Sơn chiến đấu không có chút thành tích nào, nhưng tiết tấu của Thiên Thư đã chậm rãi bị Chung Sơn dắt đi rồi, bị Chung Sơn chậm rãi nắm giữ.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề lại thấy khác.
- Tại sao lâu như vậy, cái đuôi tiểu khả ái kia làm sao đến bây giờ cũng không đâm được lên người tên bại hoại kia! Thiên Linh Nhi không khỏi lo lắng.
Niết Thanh Thanh cầm lấy tay Thiên Linh Nhi, không ngừng an ủi. Hạo Mỹ Lệ vẫn tiếp tục nguyền rủa.
Mà Kim Bằng và Vương Tĩnh Văn lại vô cùng ngưng trọng nhìn.
- Khả năng của Thánh Vương ta cũng không bằng! Vương Tĩnh Văn không khỏi cảm thán nói.
- Vương tiên sinh ngươi có thể nhìn ra? Kim Bằng không khỏi cổ quái.
Theo lý thuyết, tu vi Vương Tĩnh Văn vừa mới đạt tới Thiên Tiên, căn bản xem không hiểu chiến đấu cấp bậc của Chung Sơn.
- Ta xem không hiểu, nhưng mà ta thấy được một điểm khác, chính là thanh âm phát ra sau mỗi lần Thánh Vương xuất kiếm, đến thanh âm Thiên Thư phản kích phát ra, giữa hai lần này, gần như bằng nhau, tuy rằng ta không nhìn thấy tình hình chiến đấu, nhưng ta có thể cảm thấy, Thánh Vương nắm giữ tiết tấu Thiên Thư. Thiên Thư hẳn là bị Thánh Vương dắt đi rồi, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không phát hiện mình chiến đấu đã bị Thánh Vương dắt đi rồi! Vương Tĩnh Văn cảm thán nói.
- Lúc trước Kim Bằng còn cho rằng Thánh Vương bị vây ở tình thế bất lợi, chỉ là chiến lực ngày xưa của Thánh Vương và hiện tại không hợp, cho nên mời dần nhìn ra vẻ kỳ dị, tuy rằng bề ngoài Thánh Vương bị vây ở tình thế bất lợi, nhưng mỗi một lần xuất kích đều dùng khoẻ ứng mệt, đều đúng một phương hướng vung kiếm, sau đó Thiên Thư công kích vô cùng trùng hợp đụng vào, dường như đã biết trước quỹ tích công kích của Thiên Thư vậy. Vương tiên sinh chỉ dựa vào thanh âm chiến đấu liền đoán được tiết tấu, Kim Bằng bội phục! Kim Bằng trịnh trọng nói.
Vương Tĩnh Văn gật gật đầu, không có nói tiếp.
Giữa sân chiến đấu vẫn còn tiếp tục, Chung Sơn dần dần nắm giữ tiết tấu, thỉnh thoảng cố ý phản kích làm rối, trong hung hiểm sử dụng kiếm cắ qua thiên đạo Thiên Thư.
Thiếu chút xíu nữa có thể đánh chém Thiên Thư, nhưng chỉ thiếu chút xíu nữa. Sau nhiều lần khiến Thiên Thư kinh hãi đổ mồ hôi. Thiên Thư không sợ bị chém, bởi vì hắn có thể Hoàn Nguyên, nhưng cảm giác loại sinh tử một đường này so với bị đánh chém càng đáng sợ hơn. Một loại tâm lý áp bách khiến Thiên Thư mấy lần hết hồn.
Nhưng mà Chung Sơn lại không chém được hắn, mà Thiên Thư cũng không chém được Chung Sơn. Bởi vì còn có một chuôi Tru Tiên Kiếm hộ vệ Chung Sơn bất cứ lúc nào.
Vài lần hết hồn, Thiên Thư biến thành có chút phiền não.
Trong chiến đấu một khi phiền não, mất đi bình tĩnh, vậy uy hiếp trí mạng cũng sắp phủ xuống.
Chung Sơn tĩnh táo chỉ huy Tru Tiên Tứ Kiếm chiến đấu, đồng thời, vung ống tay áo, mây đen khổng lồ trên bầu trời cũng động, từng đạo lôi điện cuồng bạo, cường thế đánh xuống, bổ tới thiên đạo của Thiên Thư, tiếng nổ to lớn khiến chiến đấu vốn hoa mĩ càng thêm sáng lạn.
Ban đầu chỉ là vô tận kiếm khí và đao khí tung hoành, hiện tại lại xuất hiện vô số lôi điện lóng lánh, giống như chiến đấu hai người biến thành chiến trường của hàng ngàn hàng vạn người.
Đáng tiếc, những lôi điện này căn bản không phá nổi thiên đạo. Không phá nổi, chỉ có thể làm ra hiệu quả xinh đẹp.
Nhưng mà tiếng sấm bùm bùm oanh kích, khiến Thiên Thư vốn đã phiền não lại càng thêm phiền não.
Tại trong mắt Thiên Thư, thực lực Chung Sơn trước mắt cũng chỉ bình thường, chỉ là Bát Cực Thiên Vĩ kia cường đại mà thôi, nhưng mà như thế, cũng không gây thương tổn được cho mình, tuy rằng vài lần hết hồn, nhưng mà một lần cũng không chém được mình. Hơn nữa, Chung Sơn vẫn luôn luôn bị mình áp chế a.
Hắn kéo dài thời gian nhất định không thắng được, cho nên mới thả ra sấm vô dụng sét này khiến mình phiền não!
Tất cả nằm trong Thiên Thư “nắm giữ”, Thiên Thư tự nhiên không trốn chạy. Giống như nước ấm nấu ếch, nước chậm rãi nóng lên, lúc còn chưa đủ phỏng, ếch tự nhiên sẽ không muốn chạy trốn, nhưng mà lại chẳng biết, chờ khi ếch muốn chạy trốn thì đã không kịp rồi.
Vô tận long lôi lao xuống đưa đến hiệu quả vô dụng, tiếp đó cuốn tới bốn phương tám hướng, tấn công Thế giới của Thiên Thư, tấn công Thiên của Thiên Thư, còn có căn thần thức quyển sách cố định Thế giới kia.
Dù sao giờ phút này, thiên địa sáng rực, vô số lôi điện không ngừng phún ra ngoài, Thiên Thư căn bản không rãnh rỗi đi để ý tới lôi điện, bởi vì chút lôi điện này căn bản không tạo được chút thương tổn gì.
Thiên Thư vẫn chuyên chú cùng Chung Sơn đánh chém, một đao chặn lại càng khiến hắn thêm thuận tay vậy. Trong lòng lại càng đề phòng Tru Tiên Tứ Kiếm của Chung Sơn.
Mà lúc này, ai cũng không phát hiện, trong mây đen trên trời phun trào ra sấm sét, giờ phút này dần dần tách ra một cái khe, mây đen bốn phía cái khe kia dần dần biến thành màu tím.
Nếu là lúc bình thường, Thiên Thư khẳng định sẽ cẩn thận, nhưng giờ phút này mây đen cho hắn ấn tượng quá yếu, cộng thêm đang phiền não cho nên không rãnh rỗi cố kỵ, cho dù trong cái khe màu tím kia sinh ra một cỗ khí tức thiên uy hơi yếu, Thiên Thư cũng không phát giác. Mà lại tiếp tục chém tới Chung Sơn.
Cái khe càng lúc càng dài, khóe miệng Chung Sơn cũng lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Chung Sơn nhẹ nhàng nâng tay phải lên.
Thủ thế này trong mắt Thiên Thư cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhìn ở trong mắt Vương Tĩnh Văn phía xa lại là đồng tử co rụt lại, Thánh Vương muốn thu quan?
Vương Tĩnh Văn lập tức lấy ra chuột nhỏ, chỉ đợi cánh tay Chung Sơn vung xuống, lập tức truyền tin cho Đao Nhân Đồ phương xa.
Ngay thời điểm Vương Tĩnh Văn chuẩn bị, xa xa, hai mắt Chung Sơn bỗng nhiên phụt ra một đạo lợi quang nhàn nhạt.
- Ông.................!
Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, cái khe kia dùng tốc độ cực nhanh mở rộng ra.
Cái khe bỗng nhiên mở rộng ra, lộ ra một con ngươi khổng lồ lớn mười vạn dặm. Con ngươi màu tím vừa mở. Mặc dù mọi người ở xa xa nhìn vào thần hồn cũng run lên.
Vô số quỷ vật bốn phía đột nhiên bị nhìn vào khiến hồn phi phách tán, hóa thành khói bay lên. Thiên Phạt Nhãn, khai